Đồ sứ rơi xuống đất phát ra tiếng vang giòn giã, là thanh âm gào thét cuối cùng của nó với tư cách tác phẩm nghệ thuật đắt tiền. Mất đi bề ngoài lộng lẫy, từ đây chỉ là đống nát vụn không ai hỏi han.
Cõi đi về là bãi đổ rác cũng sẽ không hỏi rằng có phải tới từ Paris không, khăng khăng muốn phân cao thấp giàu nghèo, giấy vụn so với sứ vỡ còn giá trị hơn.
Chỉ cần Phác Xán Liệt sẵn lòng, Biên Bá Hiền sẽ chẳng đáng giống như đống sứ vỡ này.
Kẻ đầu têu khiến tác phẩm nghệ thuật ngã từ đám mây xuống vũng bùn còn chưa đứng vững, ngó ngó tủ trưng bày lung lay bị mình va phải, may mà heo thần tài khắc gỗ thật phía trên không rớt, bằng không đầu cậu sẽ lìa cổ mất.
Trong miệng có mùi máu, eo đụng trúng cạnh tủ đau kinh khủng. Biên Bá Hiền cảm thấy cú tát ban nãy của Phác Xán Liệt còn vang hơn đồ sứ rơi bể kia, chung quy cũng rõ rành rành bên tai, hiện tại vẫn ong ong.
Chẳng phải nước ngoài có cái loại thi đấu vả vào mặt đó sao, Phác Xán Liệt mà đi không chừng sẽ làm rạng danh châu Á.
Cái đánh này khiến trọng tâm cậu không vững, va vào tủ rồi ngã nhào dưới đất.
Không vội đứng dậy, lắc lắc đầu nhìn thẳng khuôn mặt đang đè nén cơn thịnh nộ của Phác Xán Liệt.
Là kết quả cậu đã sớm ngờ tới, lòng tự tôn của Phác Xán Liệt, sao chịu nổi sự hăm dọa ‘được voi đòi tiên’ năm lần bảy lượt của cậu.
“Kéo em lên.” Biên Bá Hiền chìa tay về phía hắn.
Mới vừa rồi chú ý tới cánh tay của Phác Xán Liệt lại thả xuống, thêm cả gần mình chỉ hai bước. Hẳn là sợ đồ bên trên rơi xuống đập trúng cậu, theo bản năng đi qua che chở.
Còn quan tâm, thì còn dễ nói.
Phác Xán Liệt không nhúc nhích, Biên Bá Hiền vẫn chìa tay, biểu cảm đổi thành điềm đạm đáng yêu, mắt chớp chớp cầu xin, “Eo em đau… không đứng nổi…”
“…”
Được nắm cổ tay kéo lên, Biên Bá Hiền mượn lực ôm cổ Phác Xán Liệt, đẩy thế nào cũng không ra, níu chặt không buông.
Đúng là cậu muốn chọc giận Phác Xán Liệt một lần, đúng là muốn đòi đánh. Trước đó đều có nhân tố diễn kịch, nhưng khoảnh khắc thật sự ôm được Phác Xán Liệt, tâm trạng không kiềm nổi nữa, nước mắt tuôn giàn giụa.
Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, đã bao lâu anh ấy không ôm mình rồi.
Phác Xán Liệt chuyên tâm muốn đẩy cậu ra, sức của Biên Bá Hiền không địch lại, tiếng nức nở nho nhỏ biến thành òa khóc.
Nước mắt nước mũi quẹt hết lên người hắn, khá có dáng điệu ăn vạ om sòm, “Hu hu hu hu anh đánh em… hồi trước anh chưa bao giờ đánh em!… Em đau… đau chết luôn hu hu hu… em chảy máu rồi mà anh không xót em!…”
Phác Xán Liệt muốn nổ đầu.
Sao lại đụng phải một tổ tông như vậy chứ, lộ scandal tình cảm với người khác là em ấy, kêu mình quỳ xuống cũng là em ấy, muốn đánh cũng đánh không nổi chửi cũng chửi không xong.
Khi nãy mới ra tay đã hối hận, giờ xin phép thêm chữ ‘nổ đầu’.
“Sao anh nỡ đánh!!…”
Biên Bá Hiền tiếp tục lắm mồm hệt bà già, khóc lóc tố cáo, “Em nhớ anh ôm anh cũng không được!! Em cứ ôm đấy!!! Anh đánh tiếp đi! Đánh chết em thì thôi dù sao anh cũng không thương em… Aaa em chết thì thôi!…”
“…”
Phác Xán Liệt hoàn toàn bế tắc, miệng Biên Bá Hiền rất khéo, biết cách khiến người ta nổi trận lôi đình cũng biết cách làm người ta áy náy không thốt nên lời.
Song điều kiện tiên quyết để chiêu này xài tốt là, quan tâm.
“Bây giờ có thể nói chuyện với anh chưa.”
Kiềm chế quá lâu nên khóc một phát liền không dừng được, sắp nghẹt thở rồi, được Phác Xán Liệt nửa đỡ nửa ôm dẫn tới ghế sa lon.
Khóc đỏ mắt như bé thỏ, tủi thân hít hít mũi. Lờ mờ nhận lấy túi chườm nước đá hắn đưa, nghe thấy hắn kêu nói chuyện lại muốn khóc.
Một tát kia không vô dụng, cái cậu cần chính là thứ này.
Mâu thuẫn dữ dội đến một đỉnh điểm, nghĩ biện pháp nhanh chóng hạ nhiệt rồi giải quyết, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Phác Xán Liệt dồn nén cơn giận trong lòng, cậu muốn để cho hắn trút ra.
Thấy cậu lại mếu máo, Phác Xán Liệt không khỏi buồn cười, “Em dùng dáng vẻ này lên giường với người khác à?”
Bị đánh xong biết điều hẳn, mềm dẻo rúc thành một cục trên ghế, nhích từng chút từng chút đến cạnh hắn, dính sát đùi mới ngưng.
Túi chườm đá đắp lên vết đỏ trên mặt, lạnh tới nhe răng. Gương mặt nhỏ nhăn nhíu, muốn cắn một cái ghê.
“Tay em lạnh…”
Lại là cái biểu cảm mà ở trên đường người lạ nhìn thấy được sẽ lập tức dúi kẹo cho đây.
Phác Xán Liệt thở dài, cầm túi chườm cho cậu.
Biên Bá Hiền cố ý đưa mặt ra chờ, má trái hơi sưng, dấu bàn tay còn in rõ ràng.
Thoáng chốc vẻ mặt Phác Xán Liệt trở nên rất mất tự nhiên. Đau lòng ư, quả là khiến người ta đau lòng.
Biên Bá Hiền rảnh tay ôm hắn, bên má không đau áp vào ngực Phác Xán Liệt, “Anh không giận khi em nói yêu người khác sao?”
“… Không giận.”
Trúng tim đen. Ngay cả câu giải thích cũng không có, toàn bộ tiền căn hậu quả đều không biết, Phác Xán Liệt lại không giận nổi. Biên Bá Hiền thật sự có bản lĩnh lôi nguyên tắc của hắn ra cho chó gặm.
Yên ổn lắng nghe nhịp tim của Phác Xán Liệt, cảm giác đập rất nhanh. Qua hồi lâu, rốt cuộc Biên Bá Hiền mới mở miệng, “Em và tiền bối Ngọc Ân Di không có gì cả.”
Ngọc Ân Di có yêu, nhưng đối tượng không phải Biên Bá Hiền, mà là Lý Thành Hi.
Một tạp chí chụp được Ngọc Ân Di và Lý Thành Hi ôm ôm ấp ấp dưới nhà cô nàng, còn cùng nhau vào nhà. Có làm gì hay không đều dựa vào trí tưởng tượng.
Không bàn việc Lý Thành Hi là thần tượng đang nổi, y còn chưa đầy 18 tuổi, nghĩ cũng biết ảnh hưởng sẽ cực kỳ tệ.
Vốn dĩ nếu tình cảm ổn định, hai năm nữa công ty sẽ sắp xếp cho một bộ phim nam nữ chính, tạo cp màn ảnh trước, sau thì nói là phim giả tình thật, đến lúc đó công khai sẽ ổn hơn.
Hiện tại bị phát hiện, tất tần tật đều rối tung.
Chẳng qua hình chưa bị tung lên mạng, mà tới tay lớp quản lý DH trước.
Tiền bịt miệng không thương lượng được, đối phương đề nghị có thể cho một giải pháp khác. Nhiệt độ của trận ẩu đả nhỏ khẳng định rất kém.
DH cân nhắc nửa ngày, thậm chí suy tính qua việc tùy kẻ đó tung ra. Lý Thành Hi là thần tượng mang phong cách ngỗ nghịch, làm không tốt thì phải rời nhóm trấn áp dư luận giận dữ, không có dancer đảm đương, thế thì Licht có muốn hay không cũng phải thêm người vào.
Ngọc Ân Di một lòng muốn bảo vệ Lý Thành Hi, biện pháp ‘lập lờ đánh lận con đen’ cũng là cô nghĩ ra.
Về phần tại sao Biên Bá Hiền là người bị chọn, chẳng ai yêu cầu, là cậu chủ động đề xuất.
Quan hệ với Phác Xán Liệt đang nằm ở mức không trên không dưới, đây tuyệt đối là thời cơ chứ không phải ‘tự chuốc họa vào thân’.
Biên Bá Hiền đã nghĩ kỹ, có thể khiến hắn ghen nặng là tốt nhất, không được thì khóc lóc về lòng trung thành.
Em đau thấu tim vì anh nên mới làm chuyện hồ đồ, em chỉ muốn anh nhìn em quan tâm em, người em yêu trước giờ chỉ có anh! —— Lời thoại đã chuẩn bị sẵn sàng, dù thế nào cũng đều cắm cờ đa tình.
“Ss ——”
Túi chườm đá bỗng đè mạnh trên mặt, Biên Bá Hiền giật thót, “Anh làm gì vậy!”
“Cho nên em xung phong đảm nhận tạo scandal?”
Mắt Phác Xán Liệt trừng to như chuông đồng, Biên Bá Hiền vô thức gật đầu.
Cứ ngỡ hắn sẽ hỏi tại sao mình làm vậy, ai dè tiếp theo là một câu thô tục, “Đóng kịch đủ rồi tại sao phải hôn môi!!!”
Lập kế hoạch đi chụp tấm ảnh, chỉ nắm nắm tay khoác khoác vai, không ngờ Ngọc Ân Di đột nhiên hôn tới.
Biết có máy hình đang chụp cũng không tiện đẩy ra, Biên Bá Hiền cho rằng do cô nóng lòng bảo vệ người yêu nhỏ nên muốn gia tăng tính chân thực.
Lúc sau Ngọc Ân Di giải thích bảo chụp được sẽ là cảnh cô chủ động hôn, có lẽ hướng gió dư luận sẽ nghiêng về phía cô.
Ngặt nỗi cái mâm người qua đường của Ngọc Ân Di quá lớn, bị mắng vẫn là Biên Bá Hiền.
“Cô ta chủ động? Anh thấy em hưởng thụ lắm mà.” Trong lòng Phác Xán Liệt dễ chịu hơn đôi chút, ngoài miệng vẫn cự nự.
“Không tồi.”
Biên Bá Hiền híp mắt, chép miệng, như đang nếm dư vị, “Thơm thơm nè ~ mềm mềm nè ~ cảm giác giật điện nè ~”
“…”
“Tiền bối Ngọc từng quay nhiều cảnh hôn, chắc là kỹ thuật tốt hơn ai đó chưa từng hôn bao giờ… một ít?…” Biên Bá Hiền lại bắt đầu nói bậy không sợ chết, thật ra khi ấy cậu ngay cả miệng cũng không mở.
Sắc mặt Phác Xán Liệt trở nên lòe loẹt tựa đèn neon, Biên Bá Hiền chỉ có trổ tài miệng lưỡi là nhanh, trời đất quay cuồng một trận, đợi phản ứng kịp thì đã bị lột quần, nằm sấp trên đùi Phác Xán Liệt.
“Thơm thơm.” Bốp ——
“Mềm mềm.” Bốp ——
“Cảm giác giật điện.” Bốp ——
Nói một câu quất một cái, thịt mềm trên hai bờ mông bị vỗ rung rinh, Biên Bá Hiền kêu la inh ỏi, kỳ thực Phác Xán Liệt chẳng dùng bao nhiêu lực.
Giữa lúc giãy giụa áo bị xốc lên, vết bầm tím trên eo lồ lộ, một mảng lớn.
Thời điểm thật sự đau, thường hay chịu đựng một mình.
Phác Xán Liệt phủ tay lên, nhiệt độ khô nóng khiến cơ thể thoải mái hơn.
Biên Bá Hiền nằm bất động, lắc chân như có như không.
“… Đau không…”
“Đau.”
Chờ cả buổi cũng không nghe thấy chữ nào nữa, quả thật là đồ khó đoán không biết nói chuyện.
“Tụi mình coi như hòa nha?” Biên Bá Hiền phá vỡ trầm mặc.
“… Ừ.”
Gạt tay trên người ra, quần bị tụt phân nửa không kéo lên, cởi hết ra xoải chân ngồi lên đùi Phác Xán Liệt.
Quấn hông hắn, thanh âm rầu rầu, “Anh thích gì ở em… nghe lời, biết nhìn sắc mặt, bỏ nguyên tắc bỏ liêm sỉ, sợ anh giận không cần em, cho nên chỉ biết răm rắp tuân theo… là thích những điều này của em sao?”
“Nếu là thế, em không muốn làm bé ngoan của anh.”
Câu chữ rất mang tính dụ dỗ, nhất là ở loại thời điểm… tình cảm vô cùng dồi dào này.
Em nhìn thế giới, thế giới nhìn em. Lẽ nào bạn học Biên Bá Hiền tưởng mình là học sinh nhỏ đơn thuần thật à?
“Em ngoan lắm sao?” Phác Xán Liệt hỏi vặn lại. Ngoan tới độ đào cái hố to để hắn nhảy vào.
Oh —— shit ——
Bị bắt bài rồi. Biên Bá Hiền bĩu môi.
Không biết nói lời mềm mỏng thì thôi đi, còn làm hỏng bầu không khí.
Im lặng, trực tiếp hôn lên. Mùi vị đã lâu, vừa chạm liền không muốn buông.
Là Biên Bá Hiền chủ động, nhưng ngay cả đáp lại cũng rất trầy trật. Phác Xán Liệt y hệt chó săn, ý tứ chiếm hữu tràn trề, điên cuồng cướp đoạt mỗi một tấc của cậu.
Cùng nằm vật xuống sa lon, Biên Bá Hiền thừa nhận, trong lòng len lén vui vẻ.
Ừ. Quả nhiên Phác Xán Liệt rất để bụng chuyện cậu và Ngọc Ân Di hôn môi.
Dần dà hô hấp không đủ dùng, đỏ mặt vỗ vai Phác Xán Liệt mới tạm thời được thả ra.
Chết tiệt, sức thở của cậu còn không bằng một tên suốt ngày ngồi văn phòng.
Biên Bá Hiền chùi nước bọt chưa kịp nuốt, lầm bầm, “Hừ… anh đang chà đạp tôn nghiêm hát chính của em…”
“Ý gì?” Phác Xán Liệt đầu óc mơ hồ.
“Hổng có gì.”
Hai chân quấn lên người Phác Xán Liệt, để hắn gần kề mình hơn, “Anh không thích em có mùi vị của người khác phải không? Em cũng vậy đó.”
“Anh làm gì em cũng được… nhưng không cho phép đi tìm người khác.”
Cái mông trần đang đưa điều kiện với hắn, đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt được diện kiến. Lấy lùi làm tiến, từ trước đến giờ là thứ Biên Bá Hiền am hiểu nhất.
“… Biết rồi.”
“Biết thật chứ?”
Nở nụ cười quyến rũ, gập chân thúc thúc vào ngực Phác Xán Liệt, “Có cần em khắc ‘dành riêng cho Biên Bá Hiền’ lên đây không?”
Giả sử yêu tinh dính người biết nũng nịu giở thủ đoạn như vậy đi tìm kẻ khác thật, Phác Xán Liệt mới tưởng tượng đã sợ, đỏ mắt cảnh cáo, “Biên Bá Hiền, em tốt nhất chớ đi tìm người khác.”
Mới tuốt vài cái đã biến thành tướng quân nhỏ oai phong lẫm liệt, vừa hưởng thụ vừa tiếp tục giả vờ đáng thương, “Eo em đau, mặt cũng đau, không thể phục vụ anh…”
“… Nằm là tốt thôi.”
“Chủ tịch… blow job cho em nhé?…”
Phác Xán Liệt sửng sốt, lực trên tay bất ổn, Biên Bá Hiền bị siết chặt run một cái, vẫn chưa từ bỏ, “Có thể cho bé đáng yêu của anh trải nghiệm cảm giác được blow job là gì hông?”
“Được không ạ…”
“Xin anh mà…”
Từ xa xưa được làm vua thua làm giặc, nếu như cam nguyện làm giặc, lại là một loại ý nghĩa khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT