Ngửi mùi thơm ngào ngạt làm người ta chỉ muốn chảy nước dãi trong không khí, Diệp Hi cực kỳ u oán mà uống một ngụm nước, nhịn xuống cảm giác dạ dày đói bụng tột độ đang kêu gào. Tuy rằng trước khi xuyên qua, ngoại trừ việc đẹp trai thì mọi mặt khác cũng chỉ như là người bình thường, nhưng từ nhỏ cậu đã được người nhà cưng chiều, che chở mà lớn lên, xưa nay chưa bao giờ phải chịu đựng cảnh ngộ mọi người trên bàn thì được tận hưởng các loại thức ăn mỹ vị, còn mình mang một bụng đói lại phải uống nước sương.
Huống hồ mới vừa rồi còn phải thi đi bộ hơn một tiếng! Lúc này tui đây rất rất cần được bổ sung năng lượng!
Tiểu Diệp Hi đáng thương buồn bã, khóe miệng cong lên, tóc đã bắt đầu xoăn một vài sợi, hiển nhiên là sắp bị tức đến phát khóc...
Đậu móa, mình không muốn bị kim cương đâm mù mắt đâu huhu! Diệp Hi nhéo mạnh một cái trên đùi mình, nuốt trở về đống nước mắt kim cương đang chực trào ra.
Nước mắt có thể nhịn, nhưng mà quả đầu đã nổ tung thì quả thật là không thể nào khống chế được!
Vì vậy ba giây sau, quản gia Thượng Quan và nhóm người hầu đang phục vụ cạnh bàn ăn rất lo lắng mà nhìn tiểu thiếu gia chẳng hiểu vì sao đột nhiên đang yên đang lành lại tức đến xoăn cả đầu.
Tiểu thiếu gia nhà chúng ta được nuông chiều từ bé, lại được biết bao người cưng chiều, lớn lên tính khí thất thường một chút cũng là rất bình thường! Có thể hiểu được!
Diệp Hi bi phẫn uống một ngụm sương sớm trong truyền thuyết, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Bởi vì đây chỉ là một thế giới giả lập, cho nên không cần phải lo nghĩ sâu xa đến các vấn đề như giữ thể diện và đạo đức, vậy thì phương pháp để thu được thức ăn hẳn là sẽ có rất nhiều. Đầu tiên là có thể cương quyết yêu cầu người hầu mang đồ ăn lên, nếu như không thể thực hiện được bằng lời nói thì có thể đi xuống nhà bếp lấy, thậm chí có thể cướp, nói chung dù chuyện gì xảy ra thì giành được đồ ăn nhất định sẽ không thành vấn đề, dù sao cũng không thể chết đói... Vấn đề là ở chỗ, hành vi như vậy sẽ đem lại hậu quả!
Hay cứ thử chơi lớn một phen xem sao nhỉ? Diệp Hi cảm giác thế giới nhiệm vụ này vẫn khá là rộng lượng với mình, lời nói, cử chỉ đều không nhất thiết phải tuân theo kịch bản cố định. Lúc ra lệnh cho người hầu rời khỏi nhà vệ sinh cũng ok, thế nhưng Diệp Hi chợt nhớ tới vấn đề tính cách nhân vật bị phá vỡ nghiêm trọng - nếu như mình đóng vai Mộ Dung tiểu thiếu gia, sau đó lại làm ra chuyện mà tiểu thiếu gia trong nguyên tác tuyệt đối không làm được, dẫn đến vi phạm tính cách nhân vật, liệu có bị trừng phạt không nhỉ?
Nghĩ tới điều này, Diệp Hi lại không dám manh động.
Nhưng mà bây giờ cậu cũng không thể nào trò chuyện với hệ thống được, đành phải chờ đến lúc chỉ còn ở một mình lại hỏi sau vậy. Diệp Hi mở giao diện hệ thống ra, kiểm tra tiến độ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ 3 "Rửa mặt, sau đó đi phòng ăn dùng bữa sáng".
Quả nhiên vẫn là (0/1), chưa hoàn thành.
Mắt Diệp Hi tối sầm lại trừng mắt nhìn một mâm cánh hoa trước mặt, dùng đũa gắp một đám cánh hoa anh đào bỏ vào miệng nuốt xuống... Sau khi đã ăn tận năm cánh hoa anh đào rồi, nhiệm vụ ấy thế nhưng vẫn là (0/1).
Đờ mờ, chẳng lẽ mày muốn tao phải ăn sạch toàn bộ đống này mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ saoooo? Diệp Hi thống khổ vừa ăn cánh hoa, vừa yên lặng oán thầm ở trong lòng.
Ăn cánh hoa cũng được thôi, dù sao cũng không phải đồ vật gì buồn nôn...
Nhưng mà tại sao cố tình lại là hoa anh đào và hoa tường vi, hả hả hả, không biết tóc tao đã rơi ra hằng hà sa số hai loại hoa này sao?
Chuyện này quả thật giống như đang ăn da đầu của mình vậy, aaaaa!
Nhưng mà ăn ăn một lúc, Diệp Hi chợt nhận ra cảm giác đói khát của bản thân cũng dần biến mất theo lượng cánh hoa giảm bớt trên mâm...
Diệp Hi: "..."
Wow, hình như Mộ Dung tiểu thiếu gia thật sự có thể chỉ cần ăn cánh hoa là no kìa!
Nhưng lấp đầy bụng là một chuyện, cảm giác hạnh phúc mà mỹ thực mang tới lại là một chuyện khác. Tuy rằng cảm giác đói bụng biến mất, nhưng tâm trạng bức thiết muốn ăn thịt của Diệp Hi lại chẳng hề thay đổi một chút nào. Sau khi nuốt xuống cánh hoa còn sót lại trong mâm, uống cạn giọt sương sớm cuối cùng, Diệp Hi nhìn thấy trạng thái nhiệm vụ tân thủ 3 trên giao diện hệ thống nhanh chóng chuyển thành (1/1), đã hoàn thành.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, mái tóc đang nổ tung cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ 3, nhiệm vụ tân thủ 4 cũng ngay lập tức xuất hiện ở trong cột quest --
"Sinh hoạt trong biệt thự Mộ Dung gia tộc 3 ngày, thông thạo với thế giới nhiệm vụ. (0/1)"
Tips: Ba ngày sau, nhiệm vụ chủ tuyến sẽ chính thức được mở ra.
Diệp Hi nhìn mâm không và chén rỗng trước mặt, thở dài, tắt giao diện hệ thống.
Sau khi trải qua một phen lặn lội đường xa trở về phòng ngủ, cậu đóng cửa lại, nằm dài trên giường lăn mười mấy vòng, thoả thích mà hưởng thụ cảm giác siêu cấp thư thái giường lớn mang lại một phen, sau đó mới click nút lệnh Trợ giúp để gọi hệ thống lên trò chuyện.
Giọng nam điện tử: "Chào bạn, xin hỏi tôi có thể giúp gì bạn?"
Diệp Hi: "Tôi muốn xác nhận trước một chút, ngoại trừ ăn hoa và uống sương sớm ra thì cái gì cũng không ăn liệu có chết đói không?"
Giọng nam điện tử: "Căn cứ vào nguyên tác, hoa tươi và sương sớm núi cao đã đủ để cung cấp toàn bộ năng lượng và chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể bạn."
Diệp Hi hơi hơi thả lỏng tâm trạng, tiếp tục hỏi: "Nếu như tôi làm ra những việc trái với tính cách thiết lập của Mộ Dung tiểu thiếu gia trong nguyên tác thì liệu có bị trừng phạt gì không?"
Giọng nam điện tử: "Tính cách thiết lập bị phá vỡ sẽ khấu trừ 10% tổng EXP hiện có, còn nếu như tổng EXP đang là 0 hoặc bị âm thì mỗi lần sẽ bị trừ đi 1000 điểm."
Diệp Hi hít một ngụm khí lạnh, nhất thời rất vui mừng vì lúc trước mình đã cân nhắc tới vấn đề phá vỡ tính cách thiết lập này: "Tên kia có đề ra tiêu chuẩn OOC (*) cố định hay không? Tỷ như làm những việc gì thì bị xem như là OOC?"
(*) OOC: Out of character, nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.
Giọng nam điện tử lạnh lùng vô tình nói: "Việc tính cách thiết lập có bị phá vỡ hay không là do hệ thống quyết định, phép tính tương đối phức tạp, tiêu chuẩn không được quy định thành văn, kiến nghị bạn căn cứ vào thiết lập nhân vật, tận lực xem xét lời nói của mình, cũng có thể dò hỏi hệ thống trước khi hành động."
Diệp Hi: "..."
Gọng nam điện tử tiếp tục nói: "Tips: Hành vi phá vỡ tính cách thiết lập chỉ bị trừng phạt khi hoạt động cùng nhân vật trong truyện. Nếu đang ở một mình thì OOC sẽ không bị trừng phạt."
Nghe thấy lời này, bóng đèn trong đầu Diệp Hi chợt sáng, cậu hỏi: "Từ từ, câu này là có ý gì? Có phải ý của nó là những lúc tôi ở một mình thì muốn làm gì thì làm, chỉ cần không bị nhân vật trong truyện nhìn thấy là được?"
Giọng nam điện tử: "Đúng thế."
Diệp Hi: "Vậy nếu tôi ở trong phòng móc chân có bị trừng phạt hay không?"
Giọng nam điện tử: "Không bị trừng phạt."
Diệp Hi: "Thế nhưng nếu như tôi móc chân ở trước mặt quản gia thì sẽ bị trừng phạt, đúng chứ?"
Giọng nam điện tử: "Chính xác, nếu như bạn làm vậy, hệ thống sẽ giải trừ tình yêu ở một phương diện bất kỳ của quản gia đối với bạn, cùng lúc đó, bạn sẽ bị khấu trừ 1000 điểm EXP, giáng cấp xuống Lv -3."
Diệp Hi: "..."
Chỉ vì móc chân mà không thèm yêu mình nữa! Ái tình trong thế giới Mary Sue đều nông cạn như vậy sao!
Diệp Hi suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nếu như tôi đi xe ở trong biệt thự thì sao?"
Giọng nam điện tử: "Vi phạm thiết lập cơ sở, trong nguyên tác quả thật bạn đã từng oán giận nhà mình có quá nhiều tiền, phòng ở xây quá lớn, đi nơi nào cũng đều rất xa, phiền não vô cùng tận."
Đi bộ thì đi bộ, coi như rèn luyện vậy, Diệp Hi cắn răng nhẫn nhịn, lại hỏi: "Vậy nếu như tôi bảo nhà bếp làm cho mình một phần sườn bò thì có sao không?"
Giọng nam điện tử: "Có, cơ thể của bạn theo thiết lập là không thể nào ăn được thịt mỡ."
Diệp Hi: "Nếu như tôi nửa đêm lén lút chạy đến nhà bếp ăn thịt, đồng thời không bị bất cứ người nào phát hiện thì sao?"
Giọng nam điện tử: "Không bị trừng phạt."
Diệp Hi trong nháy mắt liền quyết định, chuẩn bị nửa đêm nay đi nhà bếp ăn thịt!
Quả là một con người có chí khí vô cùng! Vỗ tay!
Ngày hôm đó còn chưa trôi qua, Diệp Hi đã đi WC 3 lần, 2 lần đi tiểu đều là nước tiểu màu cầu vồng, 1 lần đi nặng thì là những viên cầu bảy màu thể rắn nho nhỏ, không chỉ không có mùi thối mà lại còn tỏa ra hương hoa nhàn nhạt nữa chứ!
Không hổ là nam nhân một ngày ba bữa chỉ ăn hoa tươi, Diệp Hi nhìn chằm chằm những vật thể bảy màu rực rỡ trong bồn cầu kim cương, ưu thương mà nghĩ. Cả ngày hôm nay cậu chỉ ăn ba mâm cánh hoa, uống ba chén sương, mặc dù không có cảm giác đói bụng, thế nhưng mồm miệng đã nhạt đến mức không có một chút mùi vị nào, sự thèm ăn bốc lên rõ mồm một qua từng ánh mắt. Đi vệ sinh xong, Diệp Hi lại tắm qua một chút trong bồn tắm kim cương rót đầy rượu vang đỏ Lafite đã ủ 82 năm, sau đó quay trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Quản gia vô cùng tha thiết mà cầm cây đàn viôlông đứng ở trước cửa phòng ngủ, hỏi: "Tiểu thiếu gia, cậu có cần tôi đàn một khúc ở bên giường cho dễ ngủ không?"
Diệp Hi từ chối trong tích tắc: "Không cần, cảm ơn."
Quản gia mất mát lui xuống.
Diệp Hi tâm lực quá mệt mỏi mà đóng cửa lại, bỗng nhiên ý thức được bản thân cả ngày hôm nay ngoại trừ ăn uống ra thì dường như không phải làm gì cả!
Dù sao thì trong nguyên tác cũng không đề cập gì tới nghề nghiệp của vị Mộ Dung tiểu thiếu gia này, cơ mà có nhiều tiền như thế, mỗi ngày không cần đi làm mà chỉ cần chuyên tâm ăn uống ngủ nghỉ thôi cũng đã hoàn toàn không thành vấn đề rồi.
Nếu nhất định phải nói, đại khái nghề nghiệp chính là đào hôn đi...
Một ngày đi bộ vất vả, Diệp Hi nằm trên giường, cảm giác lưng mỏi chân đau, mệt nhọc vô cùng.
Mẹ nó, cảm giác hai cái bắp đùi đều nhỏ đi một vòng! Diệp Hi căm giận mà nghĩ, mỗi ngày đi đường nhiều như vậy, còn phải lên xuống hết cầu thang này đến cầu thang kia, vóc người không đẹp mới là lạ!
Vì không muốn lại tiếp diễn bi kịch như lúc vừa tỉnh dậy sáng nay, Diệp Hi gọi quản gia đem chăn và gối tới, vô cùng thông minh mà nằm xuống bên mép giường, mở giao diện hệ thống ra nhìn tính cách thiết lập của nhân vật, phòng ngừa OOC. Thế nhưng thực ra tính cách thiết lập của Mộ Dung tiểu thiếu gia cũng không có gì đáng để nhắc tới, muốn tỏ vẻ như thế nào thì chính là như thế đấy, Diệp Hi nhìn đống bài viết nghìn bài một điệu hết sức vô nghĩa về tính cách nhân vật lặp đi lặp lại trong giả thiết, mí mắt dần dần dính vào nhau, nhanh chóng thiếp đi.
Nửa đêm, cậu chợt tỉnh lại ở trên giường.
Cả hàng dài đèn treo tường thủy tinh, cứ cách 10 mét lại có một cái có lẽ đã bị quản gia tắt đi, thay vào đó là rất nhiều ánh sáng nhỏ vụn từ các ngọn đèn nhỏ, lam có, chàm có, trắng có, tím có, bạc cũng có... từ trên trần nhà chiếu xuống, vô biên vô hạn, quả thực giống như là ánh sao rực rỡ trong màn đêm. Dựa vào ánh sáng dìu dịu, yếu ớt của hàng trăm hàng ngàn ngọn đèn nhỏ, Diệp Hi buồn ngủ mông lung mà nhìn sang hai bên trái phải một chút.
Bên trái, mênh mông vô bờ ga trải giường trắng như tuyết.
Bên phải, mênh mông vô bờ trắng như tuyết ga trải giường.
Đỉnh đầu, mênh mông vô bờ ga trải giường trắng như tuyết.
Dưới chân, mênh mông vô bờ trắng như tuyết ga trải giường.
Trước mắt, mênh mông vô bờ ánh sao nhân tạo.
Đất trời bao la!
Diệp Hi nhất thời sinh ra một loại ảo giác bản thân đã bị quăng vào rừng rậm hoang dã...
Cậu cuộn chăn lại quanh người mình, cuối cùng cũng xem như tìm về một chút cảm giác an toàn. Ngay sau đó Diệp Hi lập tức mở giao diện hệ thống ra, click Trợ giúp, hét lớn: "Hệ thống hệ thống! Có bug (lỗi) sao? Rõ ràng là tôi đang nằm ngủ ở mép giường, tại sao vừa mở mắt ra lại thấy bản thân đang nằm ở chính giữa giường rồi?"
Giọng nam điện tử lạnh lẽo cứng rắn vô tình: "Không có bug, căn cứ vào miêu tả trong nguyên tác, mỗi ngày cậu đều phải thức dậy từ "chính giữa giường lớn" 40000 mét vuông."
Diệp Hi: "..."
Giọng nam điện tử cường điệu nói: "Thế giới nhiệm vụ là 100% tả thật, nếu như đã viết ở chính giữa giường lớn, thì tất sẽ là ở chính giữa giường lớn."
Diệp Hi thống khổ ôm đầu, gục ngã ở trên giường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT