Cánh tay cường tráng, cứng rắn như thép của nguyên soái mạnh mẽ siết chặt thân hình Diệp Hi, làm cho cậu không có cách nào chạy trốn. Diệp Hi lo lắng mà vặn vẹo trong lòng nguyên soái, đổi lấy chỉ là ánh nhìn dịu dàng thoáng qua của gã.
"Đây không phải là lúc để xấu hổ." Khóe miệng nguyên soái sung sướng cong lên, thưởng thức khuôn mặt đỏ như táo tàu của người trong lòng.
Diệp Hi khóc không ra nước mắt: "..."
Đờ mờ, tao đây là đang vội! Vội có hiểu không!
Mà lúc này, chiến hạm cùng hạm đội tàu hoàng kim đã đồng thời đi tới bên bờ. .
Truyện Đô ThịNguyên soái nghi hoặc mà nhìn những đoàn tàu hoàng kim hộ tống này đó, lẩm bẩm: "Đây là tàu hộ tống của Lewis đệ X mà, vì sao lại tới đây..."
Vấn đề này rất nhanh liền được giải đáp —— bởi vì đã thành lập huyết khế cùng Đại Tư Tế, vương tử và Tư Tế có thể cảm ứng sự tồn tại của nhau. Vương tử mang bịt mắt bước chân ra khỏi nhà nhỏ, cũng chuẩn xác men theo cảm ứng huyết mạch với Đại Tư Tế, đi về phía hạm đội hoàng kim đang neo đậu. Y cầm một cái sào phơi đồ trong tay, dùng để làm manh trượng, đáng ra phải là một màn trông khá chật vật, thế nhưng phần chật vật kia lại rất tự nhiên mà bị khí chất tao nhã của vương tử hóa giải. Lưng y thẳng tắp, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc, giống như hận không thể chắp cánh bay về hoàng cung, tuyên bố với toàn thiên hạ mình đã tìm được người định mệnh rồi!
Nguyên soái ngẩn ra một lát, chả trách: "Lewis đệ X? Sao y lại ở chỗ này?"
"..." Diệp Hi thống khổ lau mặt.
"Y cũng ở trong căn nhà nhỏ, em mỗi ngày đều hỏi tôi đồ ăn..." Nguyên soái nhíu mày tự lẩm bẩm, con ngươi không thể tin nổi đảo một vòng, cúi đầu nhìn Diệp Hi: "Là em đã cứu y sao?"
Diệp Hi gần chết giãy dụa, mặt dày giả ngu: "Hả? Anh đang nói gì vậy?"
Vừa dứt lời, vương tử thính giác cao hơn người thường nhạy bén bắt được âm thanh của Diệp Hi, nghi hoặc mà nhìn về phía cậu.
Ôi đệt cái tên vương tử này sao mà thính như chó thế! Diệp Hi nhanh chóng ngậm chặt miệng, con ngươi xoay tròn chuyển loạn, vô cùng hoảng hốt!
"Nói cho tôi", giọng nguyên soái nhu hòa đến mức làm nguời tan nát cõi lòng, trong đó còn mang theo một tia hoảng sợ e rằng chính gã cũng không nhận ra: "Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Hi cắn răng không nói lời nào, vương tử vẫn đang nhìn về phía này.
Nguyên soái đã đoán được mấy phần, đen mặt, trầm giọng thúc giục: "Nói chuyện."
Thấy thực sự không gạt được, Diệp Hi đành phải chụm tay lại hai bên mép, nhanh chóng thì thầm ngụy biện: "Là em cứu, thế nhưng em không biết các anh quen nhau. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, những chuyện khác thật sự không quan trọng bằng, chúng ta mau đi thôi!"
"..." Nguyên soái trầm mặc không nói, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp quét qua Diệp Hi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này, lỗ tai vương tử không thể nhận ra mà nhẹ nhàng giật giật, kiên định đi về phía Diệp Hi. Đồng thời hai nhóm lính hải quân và hộ vệ trên chiến hạm và tàu hoàng kim cũng mênh mông cuồn cuộn mà tập kết đến nơi này, dẫn đầu là phó soái và Đại Tư Tế.
Đậu! Má! Diệp Hi thống khổ che mặt! Giục nguyên soái nói: "Đi mau đi mau!"
Nguyên soái hết sức nghe lời mà chờ vương tử đi tới.
Diệp Hi: "..."
Vị nguyên soái này, anh có biết rằng anh sắp bởi vì tranh giành tình nhân mà khơi mào một cuộc chiến nghiêm trọng ảnh hưởng đến tình hình ngoại giao không?
Diệp Hi hoảng loạn chảy mồ hôi ròng ròng, hoa anh đào giống như không cần tiền liều mạng rơi lả tả. Để thoát khỏi sự giam cầm của nguyên soái, cậu liều mạng uốn éo như cá lên thớt trong lòng gã! Cuồng xoay múa tung! Thậm chí còn bất chấp nguy hiểm OOC dùng hai ngón tay chọc lỗ mũi gã!
Nhưng mà nguyên soái vẫn ôm chặt chẽ, hoàn toàn không có khả năng buông tay, hơn nữa còn nhanh nhẹn mà tránh thoát khỏi động tác tấn công dưới cái nhìn của gã thì chẳng khác nào sên bò của cậu.
"Vương phi thân ái của anh, là em đang nói chuyện sao?" Vương tử lần theo tiếng đi tới trước mặt Diệp Hi và nguyên soái.
Biểu tình trên mặt nguyên soái nhất thời trở nên vô cùng đặc sắc: "Cái gì Vương phi!?"
"Vương phi chính là vờ ương vương, phờ i phi đó... Ha! Ha! Ha!" Diệp Hi kinh sợ lén nhìn khuôn mặt ngày càng trở nên âm trầm của nguyên soái từ khe hở các ngón tay, phí công nỗ lực dùng trò cười để phá tan bầu không khí ngột ngạt!
Nhưng mà nguyên soái thoạt nhìn hình như càng tức giận hơn...
Vương tử nghiêng mặt hơi hướng về phía nguyên soái, nỗ lực nhận biết giọng gã, không xác định nói: "Trước khi xảy ra tai nạn trên biển tôi đã từng nghe thấy giọng của ngài. Xin hỏi ngài có phải là người có thể khống chế đại dương - Mặc Sĩ nguyên soái không?"
"Là tôi." Nguyên soái trầm giọng nói, sắc mặt biến ảo không ngừng, chưa xác định có thể sẽ làm khó dễ vương tử điện hạ X quốc hay không.
"Trước khi gặp tai nạn trên biển chúng ta đã từng gặp mặt." Vương tử gật đầu chào hỏi nguyên soái, cũng ưu nhã mà duỗi một tay về phía Diệp Hi, nói: "Vương phi, anh cần em đụng chạm."
Dù sao cũng tránh không thoát, chết sớm, đầu thai sớm! Diệp Hi hít sâu một hơi, dưới ánh mắt sắc như dao của nguyên soái run rẩy ngẩng đầu lên, duỗi tay tìm kiếm vương tử, nhẹ nhàng đụng vào cổ tay y.
Vương tử lập tức tháo bịt mắt xuống, nhìn Diệp Hi đang dùng một tư thế khá mập mờ cuộn tròn trong lồng ngực nguyên soái, chớp chớp mắt, hoang mang nói: "Vương phi, em và Mặc Sĩ nguyên soái..."
Xác định vương tử không có nhận lầm người, nguyên soái ôm lấy Diệp Hi lùi về sau một bước, nghiến răng nghiến lợi ngắt lời: "Đây là phu nhân của tôi."
"Phu nhân của ngài? Tất cả những thứ này là chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương tử tóm chặt lấy cổ tay Diệp Hi, giọng nói khẽ run rẩy, trong lời nói vẫn còn nỗ lực duy trì phong thái: "Vương phi, anh nghĩ anh cần một lời giải thích."
Nguyên soái lạnh giọng nói: "Tôi cũng vậy."
Diệp Hi ấp ủ diễn cảm trong lòng, sử dụng hết thảy sức lực, mảnh mai "ưm" một tiếng, ngay sau đó đột nhiên che ngực, thống khổ nói: "Em... Trái tim em không quá thoải mái..."
Không phải là không muốn giải thích, nhưng mà thật sự là không thể nào giải thích nổi, chẳng lẽ có thể nói tôi là vì công lược các anh để tích góp điểm kinh nghiệm, trở về thế giới hiện thực sao?
Tuyệt đối không thể đượccc! Vậy thì chỉ có thể dùng khổ nhục kế mà thôi!
Nhưng mà nguyên soái lại làm như không thấy nỗ lực diễn xuất của cậu, hai mắt gã chứa đầy thương tâm cùng khiếp sợ, vội vàng chất vấn: "Lẽ nào, lẽ nào em đang... lừa gạt bọn tôi sao?"
"Không, không thể nào..." Vương tử thống khổ rên lên một tiếng, thân thể đột nhiên giống như mất đi cân bằng mà quơ phải quơ trái, Đại Tư Tế trùng hợp chạy tới một tay đỡ lấy y, đồng thời sử dụng ánh mắt như nhìn tên tiện nhân hung hăng lườm Diệp Hi một cái!
"..." Diệp Hi nhất thời oan như tuyết tháng sáu.
Các người dứt khoát chặt tui ra làm hai mảnh đi cho rồi!
"Em là người duy nhất trên cõi đời này có thể trấn an sự hung bạo của tôi." Nguyên soái sắc mặt tái nhợt: "Em nói đó là bởi vì em yêu tôi! Đó là sức mạnh của tình yêu!"
Đôi mắt mỹ lệ khác nào tác phẩm nghệ thuật của vương tử đong đầy nước mắt, không cam lòng nói: "Em đã nói mỗi ngày đều sẽ cười cho anh, đêm hôm qua ánh sao đẹp như vậy, tại sao..."
Đại Tư Tế cao to uy vũ đau lòng không thôi mà ôm chặt vương tử!
Diệp Hi chột dạ liều mạng cúi đầu, kề sát trên ngực mình, thấy giả ngu và khổ nhục kế đều không thể thực hiện được, Diệp Hi không thể làm gì khác hơn là tái nhợt xin lỗi: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, em có nỗi khổ tâm trong lòng."
Nguyên soái cắn răng đến khanh khách vang lên, cơ mặt thống khổ hơi co quắp, dường như một lời không hợp liền muốn cuồng hóa. Gã nỗ lực bình tĩnh trong chốc lát, trầm giọng nói: "Em hãy chọn một người trong hai chúng tôi đi."
Diệp Hi chần chờ nói: "Ây..."
Nếu như nói muốn chọn đạo tặc thì xác suất bị nguyên soái vứt xác quăng xuống biển cho cá mập ăn là bao nhiêu phần trăm?
Lúc này, lực lượng của nguyên soái và vương tử đã tập kết xong xuôi, phân biệt đứng ở sau lưng mỗi người, hai bên lom lom trừng nhau, giương cung bạt kiếm. Nguyên soái ôm Diệp Hi, vương tử cầm lấy tay cậu, Đại Tư Tế đỡ vương tử, quan hệ đặc biệt loạn!
Tất cả mọi người ở đây đều đang chờ đợi Diệp Hi lựa chọn, mà ngay tại thời khắc hỗn loạn bất kham này, đột nhiên xung quanh liền hiện lên một đoàn bảo tiêu đen nghìn nghịt. Đại quân mười vạn bảo tiêu mang theo khí thế đất rung núi chuyển từ bốn phương tám hướng xuất hiện, nhanh chóng hành quân tiến về bờ biển.
Thẩm Tu Lâm sắc mặt âm trầm bước ra khỏi đoàn bảo tiêu, áp sát tới chỗ bốn người kia, lạnh lùng trừng mắt nhìn nguyên soái đang ôm Diệp Hi.
Thẩm Tu Lâm khốc huyễn cuồng bá duệ mà cười lạnh một tiếng: "Ha, ngay cả vị hôn phu của bổn thiếu gia cũng dám chạm vào, hai người các ngươi đã chán sống rồi sao?"
Tại sao cmn lại tòi ra thêm một thằng nam phụ? Đã nói là chỉ có hai người thôi mà!
Thẩm tổng vừa dứt lời thoại hung ác, bầu trời liền lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bay tới từng đám từng đám mây đen, trầm trọng u ám chồng chất trên đỉnh đầu ba người kia, từng tia chớp tím sậm không ngừng lóe ra ánh sáng bỏng mắt, dường như muốn xé rách vạn vật trong đất trời!
Tiếng sấm ùn ùn kéo tới hoàn toàn che lấp lời nói của vương tử cùng nguyên soái, Thẩm Tu Lâm đi tới giữa hai nam phụ, hình thành thế lực như kiềng ba chân.
Thẩm tổng nhìn Diệp Hi bị nguyên soái ôm chặt vào lòng, lại nhìn tay phải Diệp Hi bị vương tử gắt gao nắm chặt, sau đó liền bình tĩnh nắm lấy tay trái cậu.
Bây giờ đạo tặc mà tới thì chỉ còn nước ôm đầu hoặc là chân mà thôi!
Diệp Hi bị kẹp ở giữa ba người đàn ông, nội tâm hết sức tuyệt vọng, hoàn toàn không biết phải kết thúc như thế nào: "..."
Hãy để cho tui đi chết đi! Tui đúng là một tên hồng nhan họa thủy mà!
Nguyên soái nội tâm nổi giận cùng thất vọng càng ngày càng không có cách nào kiềm chế, đại dương cũng bắt đầu biến hoá theo tâm tình của gã. Ngoài khơi gió nổi mây vần, từng làn sóng dâng cao lên, gió biển mang theo khí thế càn quét hết thảy bao phủ khắp nơi, mơ hồ có biểu hiện sắp sóng thần, tình cảnh vô cùng nguy cấp.
Diệp Hi cảm giác mặt mình sắp bị này cỗ gió biển thổi lệch cmnr!
Thẩm tổng hừ lạnh một tiếng, bạo ngược mười phần mà giơ một tay lên, vương bá khí kéo theo một trận lốc xoáy, từ phía đảo ngược hướng quét ra đại dương, vừa vặn triệt tiêu cơn gió nguyên soái đưa tới. Đường bờ biển nhanh chóng lùi về sau ba mét có thừa, tựa như mép tóc của bác sĩ Hiên Viên ngày ấy...
Diệp Hi cảm giác mặt mình lại bị cơn lốc của Thẩm tổng thổi trở về vị trí cũ rồi, thật may quá!
Tiếng sấm vang lên đồng thời với chớp giật, vô số sinh vật biển ngay lập tức hóa thành tro bụi. Diệp Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, cảm thấy dường như mình đang tận mắt chứng kiến cuộc đại chiến giữa thần Zeus và thần Poseidon.
Mà đúng lúc này, tiếng chuông báo mười giờ sáng vang lên.
Một bóng người bỗng nhiên dùng tốc độ cực nhanh áp sát về phía Diệp Hi, hắn lộc cộc đạp lên đầu bảo tiêu, hải quân cùng hộ vệ hoàng kim, nhẹ nhàng tung bay như chim yến, mái tóc dài vẽ ra từng dải đỏ rực rỡ trong nền trời tối âm u.
Rất nhanh, hắn đã đi tới trước mặt bốn người đang giằng co, cơ hồ không ai có thể nhìn thấy rõ động tác của hắn, như gió xuân hiu hiu thổi, hắn duỗi tay êm ái sờ nhẹ một cái trên mặt nguyên soái, một túi thuốc bột màu đỏ nhạt tản ra tại chóp mũi gã, chỉ trong thoáng chốc gã liền mất đi toàn bộ khí lực, tay chân mềm nhũn, buông lỏng Diệp Hi ra. Đạo tặc thấy thế, liền phân biệt vỗ lên bàn tay đang nắm Diệp Hi của vương tử và Thẩm Tu Lâm, hai người này cũng tức khắc không tự chủ được buông lỏng tay ra.
Đạo tặc đỡ lấy Diệp Hi, mũi chân đạp nhẹ trên đất, bay lên trời. Đột nhiên ánh mắt hắn xoay chuyển, khom lưng dùng hai ngón tay kẹp lấy vương miện trên đầu vương tử, rút ra! Cả người vương tử đều nảy lên theo, thế nhưng vương miện vẫn yên vị bất động. Đạo tặc sửng sốt trong nháy mắt rồi nhanh chóng thả vương miện xuống, đạp lên đầu người ôm Diệp Hi nhanh như chớp mà chạy, biến mất không còn chút tăm hơi.