Bọt nước xanh lam rơi xuống từ không trung, giống như là một cơn mưa sao.

Diệp Hi ngồi trên đá ngầm, cẳng chân trần trụi đung đưa hất lên nước biển óng ánh, vẽ ra trong không trung từng dòng nước long lanh. Mắt cậu chăm chú ngắm nhìn nước biển, nhưng trong đầu lại tràn đầy hình ảnh Thẩm Tu Lâm, tim đập nhanh chưa từng thấy.

Ký ức về Thẩm Tu Lâm tồn tại trong đầu cậu cũng bị đào lên, từ từ từng hình ảnh một ùa về trong suy nghĩ của Diệp Hi. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, âu phục giày da nghiêm trang phát biểu, lúc gặp gỡ thoáng qua ngắn ngủi nhìn chăm chú, khi ở cùng mình không được tự nhiên ho nhẹ, lúc hắn like tất cả soup gà trong vòng bạn bè của mình, mỗi lần giương mắt nhìn hắn trong đám đông đều luôn trùng hợp thấy hắn cũng đang nhìn mình...

"Em cười gì vậy?" Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Hả? Em cười cái gì?" Diệp Hi giơ tay sờ mặt mình, mới chợt nhận ra không biết từ bao giờ cậu vẫn đang ngây ngô cười.

Vô cùng giống con trai ngốc nhà địa chủ!

Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ nhìn cậu, giơ tay chỉ lên bầu trời, dùng đầu ngón tay vẽ ra đường nối mấy ngôi sao lấp lánh lại với nhau, hỏi: "Nhìn thấy bắc đẩu thất tinh không?"

Diệp Hi nghiêm túc dùng ánh mắt đuổi theo ngón tay hắn, đáp lời: "Có... Em đã quên lần gần nhất nhìn thấy nhiều sao như vậy là bao giờ rồi."

"Anh cũng vậy." Thẩm Tu Lâm ngoài miệng nói thế, nhưng tay lại giống như vô cùng quen thuộc thay đổi góc độ, tiếp tục giới thiệu: "Ở phía nam bắc đẩu thất tinh là chòm sao Sư Tử, đầu tại tây, đuôi ở đông, ngôi sao sáng nhất trong đó tên là Hiên Viên... Mười bốn."

Lúc nhắc tới hai chữ "Hiên Viên", Thẩm tổng nhanh chóng nhớ lại cái tên bác sĩ nội khoa đáng ghét được Diệp Hi sắc dụ kia!

Cho nên là, tất thảy sự tích quang vinh của Diệp Hi đều bị Thẩm tổng ở trong lòng ghi nhớ rõ ràng rành mạch từng chút một, quan hệ yêu đương còn chưa xác lập đã tích lũy được mười năm nợ cũ rồi!

Diệp Hi thành thật nói: "Chòm sao Sư Tử nhìn chẳng giống sư tử gì cả, ha ha ha."

"Thế còn chòm Cự Giải ở phía tây thì sao?" Thẩm Tu Lâm lấy ngón tay phác họa dáng dấp những ngôi sao đó trong không trung, dùng thanh âm thanh lãnh tựa ánh sao, phổ cập kiến thức khoa học: "Em có nhìn thấy chùm sáng nhỏ bên trong chòm sao Cự Giải không? Đó là tinh đoàn tổ ong."

"Oa..." Diệp Hi kinh ngạc tán thưởng: "Sao anh biết nhiều vậy, lợi hại quá."

Không hổ danh là nhân vật chính trong các phim thần tượng - Thẩm tổng, nhận thức sao gì gì đó quả thực là kỹ năng chỉ nam chính mới được trang bị.

Thẩm Tu Lâm xua xua tay, ngay thẳng nói: "Anh chỉ là đã từng chuyên tâm học cách nhận diện các chòm sao mà thôi."

"Tại sao phải đặc biệt tìm hiểu cái này?" Diệp Hi hỏi xong liền mơ hồ sinh ra một loại dự cảm sẽ bị hưng binh vấn tội, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Cậu vừa dứt lời, Thẩm Tu Lâm liền lạnh như băng nhìn cậu, nói: "Vì em."

Diệp Hi: "..."

Quả nhiên! Nhìn xem, trực giác nhạy bén như dã thú của tui!

Thẩm Tu Lâm mất mát kể: "Hè năm nay công ty tổ chức mở rộng huấn luyện, cắm trại trong núi. Vì muốn ngắm sao cùng em, anh đã sớm chuyên tâm học rất nhiều kiến thức về phương diện này trước một tuần, còn khảo sát thực địa nữa, để xác nhận mình thật sự có thể nhận ra được, không phải lý luận suông."

Lúc nói chuyện, mắt hắn vẫn luôn ngắm nhìn những vầng sao trên cao, đôi mắt được ánh sao chiếu vào sáng vời vợi. Diệp Hi nhìn hắn, vừa kinh ngạc lại vừa áy náy, còn có một tia cao hứng khó hiểu, đầu quả tim cậu run lên, tê ngứa cả lồng ngực.

"Để đảm bảo không có sơ hở nào, anh đã cố ý dặn dò bộ phận hậu cần mang thiếu một cái lều, đồng thời lúc sắp xếp chỗ dừng chân sẽ để cho em đứng một mình." Trên mặt Thẩm Tu Lâm hiện lên một cỗ khí phúc hắc giảo hoạt nói: "Sau đó anh sẽ "cố hết sức" để được ở cùng em."

"..." Diệp Hi đau trứng nhìn cái tên tổng tài muộn tao này.

Thẩm Tu Lâm u oán nói: "Thế nhưng ngày hôm đó em lại xin nghỉ bệnh."

Dứt lời, Thẩm Tu Lâm quyết định nhanh chóng phóng ra một tia sét!

Diệp Hi tưởng tượng bộ dáng Thẩm tổng một mình ở nơi rừng núi hoang vắng ngắm sao trời, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, vội đáp: "Hôm đó em bị bệnh thật, bệnh viện chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, em có sổ khám bệnh và đơn thuốc..."

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lạnh lẽo chợt lóe lên, giọng điệu chắc chắn hỏi: "Cố ý ăn thức ăn hỏng?"

Diệp Hi trầm mặc chốc lát, sắc mặt lúng túng gượng cười: "Ha, ha, ha."

Thẩm Tu Lâm dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn cậu.

"Được được được! Em đầu hàng!" Diệp Hi giơ hai tay lên: "Trước ngày mở rộng kia em đã sảng khoái ăn một lúc năm cân tôm hùm đất. Mà mỗi lần em ăn nhiều tôm hùm cay ở nhà hàng ấy đều sẽ đau bụng, cho nên..."

"Anh, biết, ngay, mà." Thẩm Tu Lâm gằn từng chữ một, đồng thời phóng ra một lúc năm đạo sấm sét!

Cho nên là, ngàn vạn lần không được thề độc trước mặt Thẩm tổng nghe chưa, bằng không thì một giây sau sẽ bị đánh ngũ lôi đó.

"Xin lỗi, thực ra là do em muốn tập trung cày level quá." Diệp Hi tự động tiến nhập trạng thái "bạn trai vô cớ lỡ hẹn đầy khả nghi", cầu xin tha thứ nói: "Anh đừng tức giận, em cũng không phải đi hẹn hò với người khác mà. Mấy hôm đó em chỉ trạch ở nhà chơi game thôi."

Thẩm Tu Lâm mặt không đổi sắc "hừ" một tiếng, trong lòng lại đang mừng thầm.

Diệp Hi lấy cẳng chân nhẹ nhàng đụng vào cẳng chân Thẩm Tu Lâm, biệt nữu tiếp tục dỗ dành: "Em không biết anh đã chuẩn bị nhiều như vậy, bằng không thì cho dù là cả đời này không thăng cấp được đi chăng nữa thì em cũng vẫn sẽ đi, anh đừng giận nữa mà."

"Ừa, không giận nữa." Thẩm Tu Lâm dùng ngón tay xoa xoa chóp mũi cậu, Diệp Hi co rúm cả người lại, cúi đầu tự cho là rất bí mật mà dùng khóe mắt lén lút ngó mặt Thẩm Tu Lâm, muốn nhìn xem hắn có còn mất hứng hay không.

Thẩm Tu Lâm bị bộ dáng áy náy thấp thỏm của cậu chọc cười, rèn sắt khi còn nóng nói: "Sau khi trở về thế giới hiện thực, chúng ta cùng đi biển ngắm sao một lần đi."

Diệp Hi sờ sờ lỗ tai, lại gãi gãi chóp mũi, khẩn trương đến vò đầu bứt tai, mặt đỏ bừng, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhỏ giọng đáp: "A, được..."

"Nhưng mà, biển với sao ở thế giới hiện thực chắc là không đẹp được như thế này." Thấy Diệp Hi đã sắp nổ tung tại chỗ đến nơi rồi, Thẩm Tu Lâm lập tức chuyển đề tài: "So với bên này bẩn hơn, người cũng đông nữa."

"Chúng ta chọn lúc sương mù thấp đi..." Diệp Hi nuốt nuốt nước miếng, mặt lộ vẻ ngóng trông nói: "Hơn nữa chúng ta có thể nướng BBQ bên cạnh bờ biển, nhất định là tuyệt cú mèo luôn."

Khói lửa nhân gian cũng rất không tồi.

Thẩm Tu Lâm xoa xoa tóc cậu, trịnh trọng đáp ứng: "Được, một lời đã định nhé."

Đêm hôm ấy, hai người cùng ngắm sao, ngắm ngọn hải đăng, lại cùng nhau cắm trại một đêm trong cái lều hùng vĩ như Kim Tự Tháp, hoàn mỹ mà tiêu trừ oán niệm lúc trước của Thẩm tổng!

Ngày hôm sau, Diệp Hi dời trọng tâm công tác lên người vương tử.

Bên nguyên soái thì cậu không còn dám đến nữa, buổi sáng cậu đi một lần đã bị gã nguyên soái dường như một đêm không ngủ lại còn nghẹn một bụng lời âu yếm muốn nói kabe-don tại góc tường, nghe hẳn ba mươi phút lời tâm tình yêu thương, còn suýt chút nữa bị hôn. Vì vậy Diệp cặn bã không thể làm gì khác hơn là lại phải chạy trối chết lần nữa, đồng thời đổi nhà cung cấp bữa ăn cho vương tử từ nguyên soái thành đạo tặc.

Vương tử cũng là một đứa nhỏ ăn cơm trăm nhà...

Đêm hôm nay, Diệp Hi lại đi khảo sát chỗ rong biển phát sáng hôm qua Thẩm Tu Lâm đưa cậu tới.

Cái lều cực bự bên bờ biển đã được dỡ xuống, thế nhưng rong biển phát sáng trong nước cạn vẫn còn. Tuy rằng màu sắc so với hôm qua ảm đạm không ít nhưng vẫn rất vô cùng đẹp đẽ, mỹ lệ.

Vì vậy Diệp tra thụ liền kéo vương tử đến bờ biển!

Bởi vì theo suy nghĩ của cậu, muốn công lược một người cho tới bây giờ vẫn không được ngắm nhìn thế giới này một lần, biện pháp tốt nhất chính là dẫn hắn đi ngắm cảnh sắc mỹ lệ hắn chưa từng thấy... Loại chuyện như vậy chỉ cần suy nghĩ một chút thôi liền cảm thấy đặc biệt cảm động, có đúng không nào! Hơn nữa cảnh tượng ngày hôm qua vốn đã mang tính chất lãng mạn, hết sức dễ dàng xúc tiến tình cảm.

Chỗ biển phát sáng ấy và sao trời thực sự là tuyệt đẹp, tối hôm qua ngay cả mình cũng không nhịn được có chút... với Thẩm tổng... Không không không, mình cái gì cũng không có! Diệp Hi kéo vương tử đi trên bãi cát, trong lòng tất cả lại là hồi ức về cảnh vai sóng vai cùng Thẩm Tu Lâm ngồi trên đá ngầm đêm qua. Ánh trăng ánh sao lạnh dừng lại tại vương miện cổ xưa đẹp đẽ quý giá trên đầu vương tử, ở ngay chính giữa hòn ngọc thạch lớn như trứng chim bồ câu phản ra sắc xanh mỹ lệ, xanh biếc chói mắt.

"Chúng ta sẽ không bị chủ nhân hòn đảo này phát hiện chứ?" Vương tử không yên tâm hỏi lại.

"Sẽ không, trước khi đưa anh tới em đã xác nhận qua, bên này không có thủ vệ." Diệp Hi định liệu trước mà nói, cẩn thận nắm tay vương tử để cho hắn đứng trên phiến đá ngầm cậu và Thẩm Tu Lâm đã đứng cùng nhau đêm qua, sau đó chạm vào khăn che mặt của vương tử, nghịch ngợm nói: "Em đếm đến ba, cho anh một niềm vui bất ngờ. Ba, hai, một... tada!"

Khăn che mặt tháo xuống, vương tử mong đợi mở ra cặp mắt như ngọc thạch mỹ lệ kia, nhìn về phía biển rộng. Bởi vì tiếp xúc với tay của người định mệnh cho nên mắt hoàng kim mất đi uy lực, vương tử sinh thời lần thứ nhất nhìn thấy biển cả, không phải là những hình ảnh ngắn ngủi trong các bức tranh chỉ tồn tại trong nháy mắt —— hơn nữa những bức hình kia sẽ rất nhanh biến thành giấy dát vàng mỏng —— mà là biển rộng thực sự. Âm thanh sóng biển dập dềnh vỗ, gió biển mang theo vị mặn nhẹ nhàng khoan khoái, sóng lớn tung bọt trắng xóa trước mắt cùng với nước biển phát sáng dường như chỉ tồn tại trong truyện cổ tích, chân chân chính chính hợp lại làm một.

Vương tử ngắm nhìn hết thảy trước mắt, giống như mất tiếng hơi hơi mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không thốt lên được gì.

"Đẹp mắt không?" Diệp Hi vội vàng hỏi.

"Rất dễ nhìn, rất đẹp, cám ơn em..." Vương tử nghẹn ngào, giọng nói kích động không ngừng run rẩy, từng giọt nước mắt trong suốt tràn ra khóe mi, thấm ướt khuôn mặt anh tuấn như thần tiên kia. Mái tóc chói mắt của hắn bay bay trong gió biển, khác nào sóng biển màu vàng không ngừng chập trùng, đẹp đến mức làm người chấn động hồn phách. Cho dù là tâm địa sắt đá, sau khi nhìn thấy nước mắt của hắn đều sẽ không nhịn được mà rung động.

Đáng tiếc, trong mắt Diệp Hi chỉ có Thẩm tổng!

"Anh nhìn xem, đó là chòm sao Sư Tử." Diệp Hi chỉ về trời cao, học theo bộ dáng tối qua của Thẩm Tu Lâm nói: "Ngôi sao sáng nhất trong đó gọi là Hiên Viên mười bốn..."

Lấy kịch bản của Thẩm tổng để công lược nam phụ, mình đúng là siêu cấp thông minh!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Vương tử: Hai cái tên hôm qua đợi tôi với, vương miện tôi cũng nạm bảo thạch xanh biếc nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play