Thẩm Tu Lâm biểu tình như bị thương, u oán nói: "Ha ha, câu dẫn xong liền không chịu trách nhiệm."

Diệp Hi oan như tuyết tháng sáu: "Em căn bản không nhớ gì mà!"

Ôi trời ơi, thế nhưng lại bị Thẩm Tu Lâm nhìn thấy cảnh tượng mình bung lụa ở nhà, Diệp Hi rất muốn đập đầu vào tường tự sát một chút!

"Vậy sau đó em còn luôn bán manh với anh làm gì?" Thẩm Tu Lâm âm trầm bổ sung.

"Em bán manh với anh bao giờ!" Diệp Hi vô tội trợn to mắt.

Thẩm Tu Lâm nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy bây giờ em cũng đang bán manh với anh đó."

Diệp Hi: "..."

Rõ ràng chính là do anh não bổ quá độ mà, Thẩm tổng!

Từ sau đêm ấy, Thẩm Tu Lâm liền bắt đầu không kìm được lòng để ý nhất cử nhất động thường ngày của Diệp Hi ở công ty. Tuy rằng thái độ Diệp Hi đối với hắn vẫn là hết sức tôn kính, lúc nói chuyện cũng luôn vô cùng cẩn thận, trên thực tế không khác gì lúc trước, thế nhưng rơi vào trong mắt Thẩm tổng xuân tâm nhộn nhạo, Diệp Hi quả thực mỗi hơi thở đều mang theo kiều suyễn buff, mỗi một cái chớp mắt đều giống như đang quăng mị nhãn cho mình!

Nhưng mà Thẩm Tu Lâm trời sinh một khuôn mặt than, không quen biểu đạt cảm xúc, hơn nữa vô cùng lo sợ bị Diệp Hi từ chối nên vẫn luôn chôn chặt phần tình cảm này trong lòng. Đến trước khi xuyên qua, hành động duy nhất hắn làm được ngoại trừ mượn cớ bắt nhân viên đi làm muộn cưỡng ép Diệp Hi ở cùng một chỗ với mình ra thì chính là lén lút điều chuyển cậu từ tổ nam tần đến tổ đam mỹ, muốn cho cậu tiếp thu một chút văn hóa mới. Ngoài ra, cái gì cũng không dám làm, mãi cho đến tận khi không giải thích được xuyên vào cái thế giới tràn đầy phúc lợi này...

Cho nên, lần xuyên qua này đối với Thẩm tổng mà nói quả thực chính là cơ hội trời cho!

"Anh chính là thích em như thế." Thẩm Tu Lâm đàng hoàng trịnh trọng, dùng giọng điệu như lúc mời Diệp Hi phát biểu trong hội nghị, nói: "Tiếp theo, đến lượt em bày tỏ em đã thích anh như thế nào!"

Diệp Hi kêu to: "Em mới không thích anh có được không!"

Sáo lộ không thành công, Thẩm tổng mất hứng trầm mặc trong chốc lát, ngay lập tức đổi chủ đề, hỏi: "Tại sao bình thường em cũng không đăng ảnh selfie trong vòng bạn bè?"

Diệp Hi cảnh giác nhìn hắn: "..."

Thẩm Tu Lâm: "May mà anh đã copy được ảnh chứng minh thư của em từ phòng hồ sơ."

Diệp Hi: "Anh copy ảnh chứng minh thư của em làm gì?"

Thẩm Tu Lâm đương nhiên nói: "Phát điện."

"Ôi đệt!" Diệp Hi không nhịn được văng tục: "Ảnh chứng minh thư của em xấu như thế mà anh cũng có thể tuốt được?"

Thẩm tổng đối với mình là chân ái, mình tin rồi!

Thẩm Tu Lâm uy nghiêm cau mày, dùng giọng điệu khiển trách hỏi ngược lại: "Không thì anh còn có thể làm gì? Trong vòng bạn bè của em ngoại trừ soup gà cho tâm hồn thì chẳng còn gì cả."

Diệp Hi mím mím môi, nhỏ giọng nói: "Thực ra em rất hay đăng ảnh selfie..."

Không thì chẳng phải là uổng công có một khuôn mặt đẹp trai như này rồi à?

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lộ ra hàn quang: "..."

Diệp Hi mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Chỉ có điều anh không nhìn thấy. Em đã phân anh vào tổ lãnh đạo, bên trong chỉ có một mình anh."

Thẩm tổng nhất thời có một loại cảm giác bị cô lập!

Dù sao cũng đã lòi ra hết rồi, Diệp Hi không thèm giấu diếm nữa, nói thẳng: "Mấy cái soup gà làm việc tốt này nọ kia mà em đăng lên chỉ có một mình anh đọc được..."

Nghĩ đến việc mình đã bỏ lỡ rất nhiều ảnh selfie đáng yêu của Diệp Hi đăng hằng ngày, trái tim Thẩm tổng nhất thời lâm vào vô biên thống khổ, sâu sắc hối hận tại sao mình không lập một tài khoản clone để kết bạn với cậu.

Thấy Thẩm Tu Lâm mặt không đổi sắc đờ đẫn nhìn chằm chằm khoảng không phía trước, Diệp Hi không khỏi có chút áy náy, thò tay chọc chọc cánh tay hắn nói: "Lúc về em sẽ phân anh vào tổ bạn bè ngay."

Thẩm Tu Lâm được voi đòi tiên đề yêu cầu: "Muốn được phân vào tổ ông xã."

Nghe thấy hai chữ kia, mặt Diệp Hi liền đỏ bừng, vèo một phát kéo chăn lên che kín đầu mình, lãnh khốc nói: "Đừng hòng!"

Thẩm Tu Lâm trầm thấp nở nụ cười, kéo cả chăn lẫn người Diệp Hi lại ôm chặt vào lòng, nhẹ giọng nói: "Phải bù đắp, cho anh ôm một hồi."

Bị đôi tay cường tráng mạnh mẽ kia vòng qua, trong lòng Diệp Hi không thể hiểu được dâng lên cảm giác an tâm. Cộng với việc hôm nay đã phải diễn kịch trước mặt ba nam phụ mệt mỏi quá rồi, thực sự lười giãy giụa, cho nên không lâu sau, Diệp Hi thật sự ngủ rất ngon trong vòng tay Thẩm tổng.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng kéo chăn xuống để lộ ra đầu Diệp Hi, nhìn nhìn mấy cánh hoa tường vi rải rác trên gối, vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào lắc đầu, đồng thời vô cùng mỹ mãn mà lại một lần nữa phóng thích dục vọng biến thái của mình!

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Hi bị Thẩm Tu Lâm đánh thức.

"Làm gì vậy, lại không phải đi làm..." Diệp Hi vừa mở ra đôi mắt lim dim buồn ngủ liền nhìn thấy Thẩm Tu Lâm mặt lạnh như băng dùng hai ngón tay kẹp một tờ giấy nhỏ và một bông hồng đỏ.

"Đây là cái gì?" Thẩm Tu Lâm lạnh lùng hỏi.

Thấy sắc mặt khó coi của hắn, Diệp Hi lập tức bay mất hơn phân nửa sự buồn ngủ. Cậu cầm lấy tớ giấy nhìn, phát hiện trên đó viết: "Sáng nay đúng tám giờ, ta sẽ tới lấy đi bữa sáng của Hoàng Phủ thiếu gia. Ký tên: Siêu trộm Thác Bạt X."

Góc dưới còn có một cái lỗ nhỏ, dường như là bị thân hoa hồng đục thủng.

Diệp Hi: "..."

Đúng thực là trong manga hay anime, rất nhiều siêu trộm đều sẽ làm ra cảnh tượng tương tự: Trước khi trộm vật nào đó thường thường sẽ để lại một bức thư cho chủ nhân để thể hiện kỹ năng đánh cắp cao siêu của mình. Trong thư nói rõ thời gian hành động và đồ vật mình muốn lấy, cái cảnh này thực sự là rất hay gặp. Thế nhưng...

Trộm cái bữa sáng thôi mà báo trước cái rắm a a a a a! Diệp Hi phát điên, đạo tặc này bị chứng cưỡng bách à!

"Bây giờ đã là tám giờ hai mươi phút." Thẩm Tu Lâm hồ nghi nói: "Anh vừa tỉnh dậy liền thấy bức thư này bên gối. Đạo tặc này là nam phụ mới hửm?"

Diệp Hi gượng cười hai tiếng, giương mắt đối diện với ánh mắt của Thẩm Tu Lâm, bởi vì lông mi rũ xuống nên có chút dài và dày khác thường, làm cho hắn thoạt nhìn có chút u buồn. Hai cánh đôi môi đẹp đẽ kia ẩn nhẫn mà khẽ mím, giống như là đang nỗ lực áp chế không vui, toàn thân hắn dường như phát ra một luồng oan ức nồng đậm.

Diệp Hi ngơ ngác, hạ quyết tâm muốn giấu đến cùng, vừa lúc định nói chuyện thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nghe thấy mấy câu, cái gì mà "Thả bữa sáng của Hoàng Phủ thiếu gia xuống", "Mau đuổi theo hắn", vân vân và mây mây...

Nhưng mà nói tiếp, trộm đồ ăn đến tột cùng là trộm như nào trời... Diệp Hi không khỏi não bổ một chút hình ảnh đạo tặc tà mị tuấn mỹ một tay bưng một bàn đồ ăn, bay qua bay lại trên các cành cây như ninja, bỏ rơi toàn bộ đám người đang truy đuổi, suýt chút nữa liền cười sằng sặc tại chỗ.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía âm thanh truyền tới, trầm mặc một hồi, giọng điệu lạnh như băng thì thầm từng chữ: "Họ tên: Thác Bạt X. Thân phận: Đạo tặc. Giới thiệu tóm tắt nhân vật..."

Shit! Diệp Hi thống khổ đỡ trán.

—— khi nhân vật công lược trong cốt truyện lần đầu lên sàn diễn ở gần Diệp Hi hay Thẩm Tu Lâm đều sẽ hiện ra khung giới thiệu nửa trong suốt bên người. Loại khung giới thiệu này không bị khoảng cách và chướng ngại vật che lấp, ngoan cường phóng ra trong tầm mắt Thẩm Tu Lâm, căn bản không thể phòng bị!

Lúc này, Thẩm Tu Lâm đã đọc xong từng câu từng chữ trong khung giới thiệu nhân vật, niệm xong, hắn quét mắt về phía Diệp Hi, cau mày hỏi: "Hôm qua em đi công lược nam phụ này sao?"

"..." Diệp Hi ấp ủ cảm xúc ba giây, đột nhiên kinh ngạc nói: "Trời ơi! Lại có nam phụ mới rồi à!"

Khóe miệng Thẩm Tu Lâm hơi co giật: "..."

Diệp Hi lại ấp ủ cảm xúc trong chốc lát, đột nhiên cự tuyệt nói: "Em không muốn công lược tên này, chạy trốn quá nhanh không đuổi theo kịp, vẫn là thôi đi."

Trong mắt Thẩm Tu Lâm bắn ra một đạo hàn quang: "Anh nói rồi, diễn xuất của em thực sự rất dở tệ."

Cũng chỉ có thể lừa gạt đám nam phụ IQ log out kia mà thôi.

Diệp Hi ngoan cố chống lại không thành, không thể làm gì khác hơn là phải kể ra một phần ba sự thật: "Hôm qua em nhặt được hắn bên bờ biển, vẫn chưa công lược thành công đâu."

Thẩm Tu Lâm: "Vừa nãy tại sao muốn phủ nhận?"

"Em sợ anh ghen!" Diệp Hi tức tối.

"Anh ghen thì sao?" Khóe môi Thẩm Tu Lâm cong lên một độ cong nhỏ: "Anh đã bảo đảm sẽ không tiếp tục cản trở em, cùng lắm là phóng một chút sét thôi mà."

Đúng vậy, nếu Thẩm tổng không quấy phá, tại sao mình vẫn sợ hắn ghen đến thế? Diệp Hi bị cái vấn đề này làm khó, suy nghĩ một hồi lâu, hoang mang nói: "Em cũng không biết vì sao, tóm lại là không muốn nhìn thấy anh khó chịu."

Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi, kiên nhẫn dẫn dắt: "Nhìn thấy anh khó chịu thì sao?"

Diệp Hi nghiêm túc suy tư chốc lát, ngay thẳng nói: "Lúc anh tức giận em chủ yếu là sợ anh, không có cảm giác gì khác. Thế nhưng nếu anh bị oan ức như vừa rồi, em lại cũng khó chịu theo, trong lòng thật giống như bị mèo cào một cái, tại sao vậy nhỉ?"

Thật sự là một bí ẩn chưa có lời đáp!

"Nhóc ngốc nghếch." Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên duỗi tay ôm Diệp Hi vào trong lòng, thanh âm vô cùng dịu dàng: "Lúc nào thì em mới có thể hiểu ra đây?"

"Em hiểu rồi." Diệp Hi nghiêm túc nói: "Nhất định là bởi vì con người em quá lương thiện, quá giàu lòng thương cảm."

Thẩm Tu Lâm dùng một loại ánh mắt phức tạp khó tả nhìn cậu: "..."

Khuôn mặt Diệp Hi lộ ra vẻ phổ độ chúng sinh mà mỉm cười, lấp lánh có hồn nhìn lại hắn.

Vì vậy một giây sau cậu liền bị Thẩm tổng đè ngã trên giường, mạnh mẽ hôn một trận!

"Anh, anh làm gì vậy! A..." Mặt Diệp Hi đỏ như sắp cháy, tim đập nhanh như thể sắp bay khỏi lồng ngực. Cậu cố giãy giụa mấy lần, phát hiện không thoát ra nổi, vì vậy liền ỷ vào tay mềm chân nhũn mơ mơ hồ hồ mà từ bỏ giãy dụa, chỉ dùng ánh mắt kịch liệt không tiếng động lên án hành vi lưu manh này của Thẩm Tu Lâm!

Ba phút sau, Thẩm Tu Lâm chiếm đủ tiện nghi rốt cuộc buông cậu ra.

"Lúc anh hôn, em có cảm giác gì?" Thẩm Tu Lâm chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Không... Không có cảm giác gì hết! Lần sau không cho phép như vậy nữa!" Diệp Hi giấu đầu lòi đuôi che miệng mình lại, căng chân phi nước đại chạy về phía thả dép lê bên giường, hoa tường vi điên cuồng từ trên đầu bay xuống đất hiện ra vạch chỉ dẫn của con đường cậu chạy trốn!

Diệp Hi vừa chạy vừa phát giác không đúng, cậu thò tay lên đầu mình vò một cái, kết quả kinh hoảng mà túm được một đống cánh hoa tường vi.

"Đờ mờ, hoa anh đào sao lại biến dạng thành như này rồi!" Diệp Hi lừa mình dối người kinh ngạc cảm thán.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm tổng: Phu nhân mạnh miệng thì chữa kiểu gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play