Sau khi chào tạm biệt vị vương tử cứ mãi lưu luyến mình, Diệp Hi liền đi tới phòng của đạo tặc Thác Bạt.

Để đảm bảo ba nam phụ này không gặp mặt nhau, cậu đã cố ý phân tán nơi ở của bọn họ ra. Mặc dù khoảng cách không xa lắm nhưng ít nhất không đến nỗi vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy nhau.

Cứ đi đi lại lại giữa cái chợ nam phụ thế này, tâm tra thụ cũng rất là mỏi mệt.

Đẩy cửa phòng đạo tặc ra, không ngoài dự đoán của Diệp Hi, hắn ta vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên sàn nhà. Quần áo cơ bản đã khô, mái tóc đỏ rực rỡ dài đến ngang eo phong nhã buộc lại khoát lên ngực, quần áo tinh xảo lộng lẫy, nhìn qua quả thực giống như là sắp đi dự tiệc, căn bản không giống đạo tặc chút nào.

Diệp Hi ngựa quen đường cũ khẽ gọi: "Tỉnh lại đi."

Chỉ trong chớp mắt, đạo tặc đang nằm trên thảm trải sàn đột nhiên biến mất. Một bàn tay lạnh như băng thò ra từ sau lưng Diệp Hi, ôn nhu sờ lên cổ cậu, động tác kia lưu luyến chẳng khác nào tình nhân âu yếm, nhưng lại mơ hồ tản ra cảm giác uy hiếp. Cùng lúc đó, hai cánh môi lành lạnh như gần như xa kề sát vành tai Diệp Hi, ngả ngớn nói: "A, sao lại có một tiểu bảo bối ở đâu ra thế này?"

Diệp Hi lập tức giơ hai tay lên, dùng giọng nói yếu ớt vô hại nhưng cũng hết sức ỏn ẻn nói rõ chính mình đã cứu đạo tặc lên như thế nào.

Bởi vì dạo gần đây thường xuyên phải bóp họng nhéo giọng nói chuyện cùng đám nam phụ, nên bây giờ cậu đã luyện được một thân công phu vô cùng tự nhiên điêu luyện!

"Nói cách khác, là bé cưng đã cứu anh hả?" Đạo tặc thu hồi bàn tay đang đặt trên cổ Diệp Hi, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt cậu. Ngoại hình tuấn mỹ không kém gì hai nam phụ kia, cặp mắt đào hoa sắc nhọn, bên trái có một nốt ruồi nho nhỏ, khuôn mặt trắng bệch không chút hồng hào, ánh mắt lại sáng đến thiêu người. Khóe môi hắn ngậm lấy ý cười từ lúc tỉnh lại đến giờ đều chưa từng biến mất, cả người chẳng biết vì sao mơ hồ toát ra một cổ tà ác ý vị.

"Muốn báo đáp như thế nào, ân nhân cứu mạng của anh?" Đạo tặc vui vẻ nháy mắt một cái.

Đương nhiên là muốn anh! Diệp Hi im lặng không lên tiếng nhìn hắn từ đầu đến chân một lần.

Đạo tặc chỉ chỉ mũi mình, cười xấu xa trêu ghẹo: "Cưng có muốn anh lấy thân báo đáp cũng không thành vấn đề gì nha."

Ôi đệt, tên nam phụ này sao lại phóng túng như vậy chứ! Diệp Hi sửng sốt một chút, ngay thẳng đáp ứng: "Được, vậy anh lấy thân báo đáp đi."

Đạo tặc vốn-chỉ-muốn-ghẹo-cho-mỹ-thiếu-niên-tiểu-bạch-hoa-tạc-mao-đỏ-mặt, đột nhiên lâm vào trầm mặc: "..."

Diệp Hi mong đợi thúc giục: "Vậy chúng ta làm theo tuần tự, bây giờ anh tỏ tình với em đi."

"Chờ đã." Đạo tặc đỡ trán, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cưng biết anh là người như thế nào không?"

Diệp Hi dối trá đáp: "Không biết."

Đạo tặc nhướng mày lên, dùng giọng điệu hơi hơi đắc ý tự giới thiệu mình: "Anh là đạo tặc được hơn một nghìn quốc gia đặt lệnh truy nã cấp S đó, hiện tại biết chưa?"

Diệp Hi diễn rất đủ mà mở to hai mắt, che miệng lại kinh ngạc cảm thán: "Thì ra là anh!"

Đôi mắt hồng ngọc xinh đẹp của đạo tặc nghiền ngẫm rồi nhẹ nhàng cong lên một chút, hỏi: "Sợ sao?"

"Không sợ." Diệp Hi chọc chọc tay hắn mấy cái, nghiêm túc tuyên bố: "Hơn nữa em còn dám chọc anh."

Đạo tặc ngẩn ra, ngửa đầu cười ha hả: "Ha ha ha, rất thú vị, cưng là ai?"

Vì vậy Diệp Hi lại lôi cái bài diễn văn đã thuộc lòng kia nói lại một lần nữa, đầy đủ từ phần giới thiệu lịch sử mình bị giam lỏng bức hôn đầy máu và nước mắt, cho đến việc Hoàng Phủ thiếu gia là cái tên đại biến thái đáng sợ đến nhường nào!

Chỉ là, khác với hai nam phụ kia, khi Diệp Hi kể đến đoạn mình bị Hoàng Phủ X giam lỏng, đạo tặc không chỉ hoàn toàn không hề oán giận, trái lại còn vô tâm cười tươi, tán thưởng Hoàng Phủ X: "Chà chà, còn nhốt trong phòng tối nữa chứ. Hoàng Phủ thiếu gia quả là dân chơi."

Diệp Hi ngơ ngác nhìn hắn: "..."

Ôi đờ mờ, cái tên nam phụ này tam quan bất chính!

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, một tên đạo tặc đi trộm khắp thế giới khẳng định là sẽ không thể có cái phong thái như người có học gì gì đó hay là lòng đồng cảm.

Vì vậy Diệp Hi liền đem đoạn văn đã chuẩn bị xong "Từ nhỏ em đã mơ ước được gả cho một đạo tặc thần bí đẹp trai không chính không tà" nuốt trở về, sợ rằng nó sẽ không có tác dụng gì...

"Thì ra đây là đảo tư nhân của tên Hoàng Phủ thiếu gia kia à." Đạo tặc không biết móc từ đâu ra một chiếc huân chương kim loại sáng lấp lánh cầm trong tay thưởng thức, dùng tốc độ khiến người hoa mắt chóng mắt mà lăn qua lăn lại nó giữa mười ngón tay thon dài của hắn, cười híp mắt nói: "Anh đã từng trộm một đồ vật nhỏ của Hoàng Phủ gia tộc. Sau đó tên Hoàng Phủ đại thiếu gia liền lấy danh nghĩa cá nhân treo giải thưởng hơn 10 tỷ để bắt anh, còn tuyên bố phải lột da tróc thịt anh..."

Diệp Hi hiếu kỳ hỏi: "Anh trộm cái gì?"

Đạo tặc buông tay, nhàm chán nói: "Không có gì, chỉ là một vật gia truyền ấy mà."

Diệp Hi: "..."

"Aida, chán quá." Đạo tặc tung hứng chiếc huân chương sáng lấp lánh trong tay, vô vị nói: "Vật gia truyền trộm xong, Hoàng Phủ thiếu gia cũng không còn thứ gì đáng giá để anh trộm cả."

Diệp Hi hơi chuyển động con ngươi, nhanh nhạy nói: "Thực ra còn có một thứ, nếu như anh trộm đi nhất định có thể khiến cho Hoàng Phủ thiếu gia tức chết."

"Ồ? Là cái gì?" Đạo tặc tinh thần tỉnh táo.

Diệp Hi vô cùng thần bí chỉ chỉ chính mình, nói: "Chính là em, vị hôn phu của hắn. Mấy ngày nữa bọn em sẽ phải kết hôn rồi."

Đối với cái tên nam phụ tam quan bất chính này hiển nhiên không thể nào bán manh để công lược được, chỉ có thể tự bẻ lệch tam quan của mình, thuận theo con đường của hắn mà thôi.

"... Cưng nói rất đúng." Đạo tặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, một tay vuốt cằm, trong mắt bắn ra ánh sáng biến thái: "Anh đây còn chưa từng trộm qua người sống."

Diệp Hi nhảy nhót giơ tay nhỏ: "Trộm em đi, trộm em đi!"

Đạo tặc cười ha ha, vỗ tay một cái nói: "Được, vậy lần này liền trộm cưng đi."

Ok cuối cùng cũng có hi vọng, Diệp Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hỏi: "Nhưng mà, anh có cách rời khỏi đảo không?"

"Hừ, quá ez." Đạo tặc phát ra một tiếng cười nhạo: "Hoàng Phủ thiếu gia rời đảo như thế nào, anh đây liền rời đảo như thế đấy."

Diệp Hi: "Hắn ngồi máy bay trực thăng."

Đạo tặc: "Vậy anh sẽ xài máy bay trực thăng của hắn."

Diệp Hi: "..."

Rất tốt, rất có phong thái đạo tặc!

"Nhưng mà trước tiên anh phải điều tra rõ máy bay của hắn ở nơi nào, làm sao để khởi động, đốt cháy lượng dầu còn lại. Ngoài ra còn có số lượng thủ vệ, trang bị vũ khí cùng với thời gian đổi ca trực, yêu cầu một chút thời gian." Đạo tặc ngựa quen đường cũ nêu ra các bước chuẩn bị trước khi trộm máy bay, có vẻ rất háo hức nói: "Khà khà khà, tiểu bảo bối của Hoàng Phủ thiếu gia cùng máy bay trực thăng đều bị anh trộm đi mất, không biết lúc đấy hắn có bị tức nổ mũi không hahaha."

Diệp Hi châm ngòi thổi gió: "Chắc chắn sẽ tức điên!"

"... Đúng rồi, còn chưa hỏi anh, sao anh lại bị dạt tới hòn đảo này?" Tuy rằng hoàn toàn không để ý, hơn nữa cũng đã đoán được một phần, nhưng mà Diệp Hi cảm thấy người bình thường hẳn là đều sẽ hỏi một chút vấn đề này mới đúng.

Khuôn mặt đạo tặc có vẻ bực mình nói: "Cmn, tất cả đều là tại cái tên nguyên soái hải sản tươi Mặc Sĩ kia."

Diệp Hi: "..."

Nguyên soái hải sản tươi, phụt hahaha.

Đạo tặc: "Vốn là như này, mấy ngày trước anh trà trộn lên du thuyền xa hoa của vương tử Lewis đệ thập của X quốc, định tìm cơ hội để chôm cái vương miện được truyền thừa ngàn năm trên đầu y. Kết quả là còn chưa kịp ra tay đã đụng phải tên nguyên soái hải sản tươi kia, mà cũng không biết gã lấy được tin tình báo ở đâu, dẫn theo một đoàn người lên du thuyền bắt anh. Bởi vì gã làm lố như vậy, Lewis đệ thập liền gia tăng số hộ vệ bên người lên mấy lần. Anh thấy vương miện xem ra không dễ trộm nên liền đổi kế hoạch qua chôm chiếc huân chương trước ngực nguyên soái hải sản tươi, ha ha ha." Dứt lời, đạo tặc lại bắt đầu tung hứng cái huân chương sáng lấp lánh vẫn luôn cầm trên tay nãy giờ, nói tiếp: "Tục ngữ có câu, đạo tặc không về tay không."

Diệp Hi nhớ lại cái vương miện chẳng khác nào mọc ra trên đầu vương tử kia: "..."

Căn bản là không lôi ra được nha! Đến tột cùng là muốn trộm như thế nào!

Cho nên, vị đạo tặc này, anh thực ra cần phải cảm ơn nguyên soái hải sản tươi đó. Nếu không phải gã xuất hiện làm hỏng kế hoạch trộm vương miện của anh, anh sẽ thực đau lòng mà phát hiện ra trên thế giới này lại có thêm một đồ vật anh không trộm được.

"Nhưng mà, những chuyện này có liên quan gì đến việc anh dạt đến trên đảo vậy?" Diệp Hi hỏi.

Đạo tặc khà khà khà mấy tràng, giống như nhớ ra chuyện gì đó rất buồn cười, cười rung hết cả hai vai: "Cưng biết cái tên nguyên soái hải sản tươi kia không? Trong cơ thể gã ẩn chứa sức mạnh tứ hải, khi gã nổi giận, biển cả xung quanh sẽ xuất hiện biển động... Bởi vì anh trộm mất huân chương của gã, gã bị tức đến biển động, đánh chìm chiến hạm của chính mình và du thuyền của vương tử cmnl! Ha ha ha ha ha!"

"Khụ." Diệp Hi khóe môi hơi vểnh lên, cũng vô cùng buồn cười, nhưng mà may là vẫn nhịn được, dùng một tiếng ho nhẹ để giấu đi ý cười.

Không trách gì lúc trước, khi nguyên soái nhắc tới nguyên nhân tai nạn trên biển có chút mập mờ, hóa ra chiến hạm là bị chính gã đánh chìm!

Đạo tặc liếc mắt nhìn ra cửa sổ, ân cần hỏi: "Đã trễ thế này mà cưng còn ở bên ngoài, tên Hoàng Phủ thiếu gia kia sẽ không nghi ngờ sao?"

"Sẽ, nói không chừng hắn đã phái người khắp nơi đi điều tra hành tung của em rồi." Diệp Hi nói.

"Ghê gớm, ghê gớm." Đạo tặc chầm chậm nói: "Vậy cưng còn không mau trở về đi?"

"Em về đây", Diệp Hi hỏi: "Anh có muốn em chuẩn bị đồ ăn cho anh không?"

Đạo tặc tiêu sái khoát tay: "Không cần, Hoàng Phủ thiếu gia ăn cái gì, anh liền ăn cái đấy."

Thực sự là đặc biệt có phong thái đạo tặc!

Vì vậy, hai mươi phút sau, Diệp Hi công lược nam phụ đến mỏi mệt tâm thần và thể xác cuối cùng cũng lết về đến biệt thự của Thẩm Tu Lâm. Căn biệt thự lớn đến mức không thể nhìn thấy hết khuôn viên đang bật đèn sáng trưng, xanh vàng rực rỡ, giống như một chiếc du thuyền xa hoa đang trôi nổi trong đêm. Mà trước cổng biệt thự, sừng sững một Thẩm Tu Lâm đang đứng khoanh tay, vóc dáng cao ráo tuấn tú kia được ánh đèn chiếu rọi tới soái vô cùng.

Nồng đậm oán khí từ trong thân ảnh rất soái kia tràn ra, Thẩm Tu Lâm gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hi đang chậm rãi đến gần, vầng trăng khuyết trên cao đột nhiên bị mây đen che kín, trong không khí tràn đầy dấu hiệu sắp mưa to.

Diệp Hi bị ánh mắt trần trụi chăm chú, không chút che giấu của Thẩm Tu Lâm nhìn đến mềm chân. Nhìn hắn cũng không được, không nhìn hắn cũng không được, đành phải một lát nhìn trời, một tẹo nhìn mây, một hồi nhìn Thẩm Tu Lâm. Ánh mắt lập lòe, con ngươi đảo loạn, bộ dáng vô cùng chột dạ.

"Sao lại về muộn như vậy? Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Thẩm Tu Lâm giọng điệu lạnh lẽo âm trầm, sắc mặt u oán, rất giống một bà vợ đáng thương đứng trước cửa nhà chờ đợi thằng chồng khốn nạn ăn chơi đàn đúm mãi mới về.

"Ây... Em phải đi khắp nơi, tích lũy một chút 24h tự do hành động mà." Diệp Hi ra vẻ thoải mái trả lời, rất giống một tên tra nam đi lêu lổng cùng ba tình nhân xong xuôi về nhà nói dối là mình phải tăng ca.

Thật sự không muốn nói cho Thẩm tổng mình đi công lược nam phụ đâu! Bầu không khí quá lúng túng!

"Ồ? Đi khắp nơi? Đi tới nửa đêm?" Thẩm Tu Lâm tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo cậu, ôm cậu vào lòng để cho toàn thân Diệp Hi kề sát người mình rồi lập tức cúi đầu xuống hung hăng ngửi một hồi trên cổ áo, hõm cổ, vành tai, mái tóc một trận, rất giống bà vợ đang kiểm tra trên người ông xã có có mùi nước hoa của người đàn bà nào không.

Nhưng mà, trên người Diệp Hi cũng không có bất kỳ mùi nước hoa nào...

Thẩm Tu Lâm không thể tin nổi mà ngửi lại lần nữa, cau mày nói: "Sao lại có mùi cua hấp thế này?"

Diệp Hi: "..."

Vừa nhắc tới cua biển nguyên soái hấp, Diệp Hi cũng rất muốn khóc!

"Sao có thể, hẳn là anh ngửi nhầm rồi đi, đó nhất định là mùi gió biển." Diệp Hi ưỡn ngực ngẩng đầu, cây ngay không sợ chết đứng mà oán giận Thẩm Tu Lâm: "Anh bảo em đi hấp cua ở đâu được chứ? Hơn nữa em trộm hấp cua làm gì, em lại không thể ăn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play