Khi kéo ba người này lên, Diệp Hi trước tiên xác nhận một chút tình trạng cơ thể của bọn họ: hô hấp ổn định, nhịp tim đều đều, nhìn qua cũng không sặc nước, dường như chỉ là đang hôn mê mà thôi.
Sau khi xác nhận xong, cậu nhanh chân chạy đến mấy căn nhà nhỏ xinh đẹp cách bờ không tới trăm mét kia, không ngạc nhiên chút nào phát hiện ra cửa nhà đều không khóa, hơn nữa thiết bị sinh hoạt đã được chuẩn bị đầy đủ, thoạt nhìn xác thực là dành cho nhóm người hầu ở. Nhưng mà, bên trong nửa dấu vết người sống cũng không có, hiển nhiên là đã lâu không có ai tới cư trú.
"..." Diệp Hi đích thân kiểm tra ba gian nhà trống riêng biệt, sau đó trở lại bờ biển thu hoạch nam phụ.
Thực sự là một vụ mùa bội thu mà haha!
Người thứ nhất bị Diệp Hi kéo đi là Lewis đệ thập, vị vương tử mắt hoàng kim này tuy rằng đã bịt một mảnh vải lớn màu vàng che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ nhìn thấy sống mũi, đôi môi cùng đường nét cằm nhưng cũng nhận ra được đây là một người đàn ông tương đối tuấn tú. Mái tóc vàng óng của vương tử bị nước biển làm cho ướt nhẹp, dính sát vào gương mặt trắng nõn của y, đầu y đội một chiếc vương miện tinh xảo hoa mỹ, trên đó khảm không ít các viên đá quý xanh biếc lớn bằng trứng chim bồ câu, theo từng nhịp xóc nảy khi bị Diệp Hi kéo đi phóng ra những tia sáng cường độ khác nhau...
Không sai, cái vương miện này bất kể có kéo mạnh như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không rơi xuống, nó vững vàng bám chặt trên đầu vương tử, quả thực như là mọc lên từ đó vậy.
Cho nên nói, thiết lập của thế giới này được tả thực 100% quả không phải là nói đùa. Nếu nguyên tác viết rằng trên đầu vương tử có vương miện thì nhất định trên đầu anh ta phải luôn luôn đeo vương miện, cho dù cúi đầu cũng sẽ không rơi. Trước sức mạnh của Mary Sue, lực vạn vật hấp dẫn cũng phải đầu hàng!
Diệp Hi kéo vương tử đi chừng mười mét, rốt cục không nhịn được bắt đầu đi rút thử cái vương miện kia một chút.
Vương miện không thèm nhúc nhích!
Ngược lại là đầu vương tử lại cùng với vương miện hướng lên trên giật giật!
"Phụt ha ha ha ha ha!" Diệp Hi không chỉ bật ra một tràng cười, mà còn cười đến tay chân mềm nhũn cả ra! Cậu ngồi trên bờ cát nghỉ ngơi một hồi cho lại sức rồi mới một lần nữa hít vào thở ra lấy hơi, gom góp sức lực lôi vương tử về căn nhà nhỏ thứ nhất, vứt lên trên thảm trải sàn, chuẩn bị có thời gian sẽ trở về công lược y.
Tiếp theo, Diệp Hi liền lần lượt lôi đạo tặc Thác Bạt và Mặc Sĩ nguyên soái vào hai căn nhà riêng biệt khác, giống y hệt một chú sóc nhỏ đang tích góp dự trữ quả thông để chuẩn bị trải qua mùa đông khắc nghiệt!
Sau khi sắp xếp cho ba nam phụ xong xuôi, trời đã tối rồi, căn cứ vào nguyên tắc gần đây, Diệp Hi quyết định sẽ công lược người cuối cùng được kéo vào nhà - Mặc Sĩ nguyên soái trước.
"Tỉnh lại đi." Diệp Hi nhẹ giọng gọi bên tai vị nguyên soái.
Lời còn chưa dứt, nguyên soái liền tỉnh dậy.
Diệp Hi: "..."
Đây nhất định là bàn tay vàng được hệ thống ban tặng!
Dù sao vừa rồi dọc theo con đường cậu tha vị nguyên soái này từ bờ biển đến tận đây, gã cũng bị không ít vỏ sò, ốc biển, cua đồng,..., thậm chí còn bị một cục đá đập trúng đầu nhưng vẫn không hề tỉnh lại, vậy mà Diệp Hi vừa ở bên tai gọi gã một câu thì chàng ta liền mở mắt rồi!
Nguyên soái nhanh chóng phục hồi tinh thần lại sau cơn mê man, đột nhiên sắc mặt hung tợn, dùng tốc độ Diệp Hi không nhìn thấy rút một con dao găm ra từ trong giày, một tay đẩy Diệp Hi ngã vào ghế sô pha phía sau, gắt gao đè lại, một tay đặt lưỡi dao găm sắc bén trên cổ họng cậu, một chân chạm đất, chân còn lại mạnh mẽ áp chế hai chân Diệp Hi, thấp giọng quát: "Cậu là ai!?"
"..." Diệp Hi bị đè xuống ghế sô pha, bấm ngón tay tính toán, phát hiện ngày mai là ngày trăng tròn.
Người anh em này, dao găm của anh vừa mới rút từ trong giày ra mà lại ngay lập tức kề sát cổ tôi như thế, anh không biết hai chữ "vệ sinh" viết như thế nào saooo!?
Ánh mắt ngài nguyên soái âm ngoan tàn bạo, trong đôi con ngươi sâu như biển cả tựa hồ có thứ gì đó đang cuồn cuộn, lúc sáng lúc tối, ngoại hình của gã anh tuấn kiên nghị, đường nét sạch sẽ đầy lạnh lùng, hai cánh môi mỏng gắt gao mím chặt thành một đường, phía dưới hàm răng không ngừng hơi hơi run rẩy, giống như đang nghiến răng nghiến lợi nhẫn nại cái gì đó.
Diệp Hi đầu hàng giơ hai tay lên, chớp chớp mắt to vô tội, dùng loại giọng mềm như bông chuyên dụng cho thời điểm đi công lược nam phụ nói: "Em thấy anh hôn mê trên bờ biển liền cứu anh lên đây, em không có ác ý..."
"Hô ——" Nguyên soái nặng nề thở ra. Cặp mắt tựa có độc hung tàn kia dường như lúc này mới thấy rõ Diệp Hi, mí mắt khẽ giật giật, có vẻ là giật mình, ngay sau đó ánh nhìn của gã trở nên ôn hòa hơn một chút, cũng chậm rãi buông lỏng Diệp Hi ra. Lồng ngực gã phập phồng lên xuống mãnh liệt, nhưng lại bị bó trong quân phục có vẻ hơi căng chặt, bởi vậy gã nôn nóng cởi phăng hai hàng khuy áo trên cùng, lộ ra non nửa khối cơ ngực rắn chắc, hô hấp cuối cùng cũng bình phục trở lại.
"Xin lỗi..." Nguyên soái dùng sức lắc đầu, con dao găm một lần nữa trở về vị trí ban đầu của nó, giọng gã thô lệ khàn khàn, dường như đang phải chịu đựng cực đại thống khổ: "Trăng tròn buông xuống, cảm xúc của tôi không quá ổn định."
"Không sao." Diệp Hi lập tức bày ra vẻ mặt "em hiểu mà", đồng thời lần thứ hai cường điệu: "Em nhìn thấy anh hôn mê trên bờ biển liền lập tức cứu anh lên đây."
Nhanh một chút thuận lý thành chương yêu ân nhân cứu mạng của anh đê!
Nguyên soái ngã ngồi trên ghế sô pha, hít sâu mấy cái, cuối cùng cũng triệt để bình tĩnh lại, gã hơi khẽ cau mày đánh giá mỹ thiếu niên biểu tình vừa ngoan ngoãn lại vừa ngây thơ bên cạnh một phen, hỏi: "Bị dạt lên bờ chỉ có một mình tôi sao?"
Diệp Hi sắc mặt thành khẩn gật đầu: "Vâng, chỉ có một mình anh."
Trước khi công lược thành công tốt nhất vẫn là không nên để ba tên nam phụ gặp nhau, bằng không tình hình nói không chừng sẽ rất phức tạp!
"... Anh là quân nhân hả?" Diệp Hi biết rõ còn hỏi, hơn nữa còn manh manh nắm một góc tay áo ngài nguyên soái, buông ra một câu hỏi vô nghĩa: "Đây là quân phục sao?"
Nhưng mà ngài nguyên soái dường như cũng không chút nào cảm thấy đây là câu hỏi vô nghĩa, trái lại còn ưỡn thẳng sống lưng, uy nghiêm trả lời: "Tôi là Mặc Sĩ - nguyên soái tổng bộ hải quân."
Nói chung hầu hết đàn ông đều thích được sùng bái, hơn nữa gã lại là người có thân phận địa vị cao như vậy, khen gã nhất định sẽ chỉ có lợi mà không có hại, còn có thể tăng độ hảo cảm cũng như sẽ không hiện ra vẻ dối trá! Diệp Hi nghĩ, mặt không đổi sắc trầm mặc ba giây, đợi đến khi ấp ủ tình cảm đủ đầy trong lòng, sau đó lập tức bày ra bộ mặt ngưỡng mộ, mở to mắt, dối trá nhéo giọng tán thưởng: "Oa, trời ơi, anh là hải quân nguyên soái!"
Ánh mắt Mặc Sĩ nguyên soái lộ ra vẻ trìu mến nhìn mỹ thiếu niên ngốc manh có cung phản xạ dường như có thể quấn quanh xích đạo ba vòng trước mắt, dịu dàng hỏi: "Đây là đâu?"
Vì vậy Diệp Hi liền lôi thân phận của mình và Thẩm Tu Lâm ra kể lể, khóc chít chít một phen nói rằng mình bị bức hôn, giam lỏng ở trên đảo, đồng thời nhấn mạnh trọng điểm là bản thân không có một chút tình cảm nào với vị hôn phu, cùng với việc hắn là một tên biến thái điên cuồng đến cỡ nào!
"Em không hề có một chút tình cảm nào với Hoàng Phủ thiếu gia!" Diệp Hi lần thứ n bẻ lái vào trọng điểm, đồng thời đôi mắt ánh ra vẻ ước mơ, ngước cổ nhìn chằm chằm biển rộng phía xa ngoài cửa sổ tối om, hai tay đặt trước ngực, dùng giọng đọc diễn cảm như học sinh tiểu học đọc thơ, chan chứa cảm xúc du dương trầm bổng nói: "Em yêu biển cả, từ nhỏ đã mơ ước sau này lớn lên có thể gả cho một vị lính hải quân oai hùng bất phàm! Nhưng mà... điều ước này, có lẽ sẽ vĩnh viễn chỉ có thể là mộng tưởng của riêng em mà thôi."
Đều đã ám chỉ rõ ràng đến thế rồi! Nhanh đến cầu hôn tui đê! Come on!
Nguyên soái giật mình, đuôi lông mày giương lên, hỏi thẳng: "Cậu đang ám chỉ tôi sao?"
Diệp Hi vô tội nói: "Không có."
Bingo! Chính xác rồi đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT