Diệp Hi thần sắc cứng đờ đứng yên tại chỗ, cố gắng dùng số tế bào não ít ỏi nghĩ cách thoát khỏi tình trạng quẫn bách trước mắt.

Suy nghĩ hồi lâu, cậu tái nhợt vô lực nhấn mạnh: "Tôi là thẳng nam."

Thẩm Tu Lâm nhìn chằm chằm chất lỏng bảy màu trên quần mình, gật gật đầu: "Nhìn ra được."

Mà lúc này, Thẩm Tu Lâm dường như sợ Diệp Hi còn chưa đủ tan nát, hắn dùng ngón trỏ quẹt qua chất lỏng trên quần, để sát lên mũi dùng sức hít vào, trầm ổn nói: "Có mùi hương hoa."

"A a a a a không cho ngửi!" Diệp Hi xấu hổ đến đầu óc sôi trào, bước dài một bước xông tới, đại nghịch bất đạo mà quạt tay Thẩm tổng.

Ý cười trên khóe môi Thẩm Tu Lâm càng ngày càng rõ, căn bản không nhịn được, hắn vỗ vỗ ghế sô pha, dùng giọng điệu giáo huấn như lúc gọi Diệp Hi vào văn phòng: "Ngồi xuống, chúng ta đàm luận."

"Đàm luận cái rắm!" Diệp Hi thẹn mất lý trí, hung hăng ngồi xuống ghế, tóc trên đầu dần xoăn lại, khóc nức nở giận dữ hét lên: "Anh bắt nạt tôi! Có phải anh cảm thấy trêu tôi rất vui không!?"

Không cẩn thận đùa quá trớn, Thẩm tổng thấp giọng giải thích: "Thực xin lỗi, không phải."

Diệp Hi khóe miệng ủy khuất cong lên, cắn răng nỗ lực nhịn xuống: "Tôi muốn khóc, ngài nhanh dỗ tôi, xin lỗi tôi đi."

"Tôi rất xin lỗi." Trên mặt Thẩm Tu Lâm xuất hiện vẻ luống cuống hoảng loạn hiếm thấy, hắn nhanh chóng bước xuống ghế sô pha, quỳ một gối trước mặt Diệp Hi, hai tay vội vàng vươn lên, rồi khựng lại giữa không trung, mười ngón khẩn trương nắm chặt. Thẩm Tu Lâm vụng về cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, đừng khóc, xin cậu."

Diệp Hi hung tợn trừng mắt liếc Thẩm tổng, nhìn vị lãnh đạo ngày thường uy nghiêm cao lãnh đang hoảng sợ quỳ trước mặt mình, đột nhiên có chút buồn cười!

Thẩm Tu Lâm vội vàng nói: "Tôi kể cho cậu một câu chuyện cười nhé, cậu đừng khóc."

Từ điểm giống nhau "cố gắng dùng chuyện cười để công lược mục tiêu" mà nói, hai người này quả thật đúng là một cặp trời sinh...

Nhưng mà, nói xong câu kia, Thẩm Tu Lâm liền trầm mặc: "..."

Tổng tài bá đạo làm sao có khả năng sẽ kể chuyện cười! Chuyện cười!!!

Diệp Hi khóe miệng không khống chế được hơi cong lên: "Ngài kể đi."

Thẩm Tu Lâm mím mím môi, khẽ nhíu mày, bắt đầu bịa chuyện: "Ngày xưa, có một cậu bé tên là tiểu Minh."

Diệp Hi: "... Sau đó thì sao?"

Thẩm Tu Lâm trên khuôn mặt anh tuấn viết to hai chữ "LÚNG TÚNG", âm thanh càng ngày càng nhỏ, dần dần biến thành khốn quẫn trầm mặc: "Một ngày nọ, tiểu Minh..."

Nhìn thấy vẻ mặt khốn quẫn trăm năm khó gặp của Thẩm Tu Lâm, Diệp Ha Ha chỉ số cười rất thấp rốt cục không kiềm được, nước mắt đang chực trào ra toàn bộ rút lui vào trong: "Ha ha ha ha ha!"

Thẩm tổng của chúng ta vậy mà cũng có lúc lúng túng như thế này! Haha!

"Không khóc nữa?" Thẩm Tu Lâm cẩn thận quan sát sắc mặt Diệp Hi.

"Không khóc." Diệp Hi cười đủ, cậu bình tĩnh lại, vì muốn trốn tránh chuyện mình đã "gì kia" trên quần tổng tài, dựa theo nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường chất vấn: "Vì sao ban nãy ngài không tập trung làm nhiệm vụ?"

"Bởi vì tôi không nhịn được." Hai tay Thẩm Tu Lâm cầm lấy tay phải Diệp Hi, nắm rất chặt, giọng điệu vừa nôn nóng, lại vừa ôn nhu: "Lời này tôi đã sớm muốn nói..."

Diệp Hi mơ hồ cảm thấy có đại sự sắp phát sinh, vì vậy nhanh chóng ngắt lời: "Ngài muốn thăng chức cho tôi sao?"

"Ừ." Thẩm Tu Lâm nghiêm trang gật gật đầu, thành tâm nói: "Chức vị tổng tài phu nhân, cậu thấy thế nào?"

Diệp Hi trợn tròn mắt không thể tin nổi, tim đập bình bịch mãnh liệt, mặt đỏ ửng lên, dường như có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn tại cổ họng, cuối cùng lắp bắp nói: "Đừng, đừng, cái này... Chức vụ này vẫn nên để cho người có năng lực hơn đi."

Tựa hồ bắt chước âm thanh điện tử, Thẩm Tu Lâm cứng nhắc máy móc tuyên bố: "Từ chối không có hiệu lực, bá đạo tổng tài đã cưỡng ép bạn thăng chức."

"Thẩm tổng, ngài làm ơn hãy tỉnh táo lại đi." Diệp Hi quơ quơ tay trước mặt Thẩm Tu Lâm: "Chúng ta đây là do bị hệ thống biến thành gay, thế nhưng khi trở về thế giới hiện thực sẽ thẳng tăm tắp lại ngay. Hơn nữa, không phải lần trước trước ngài bảo ngài vẫn luôn thích một người sao? Tiếp tục yêu thích, đừng đứng núi này trông núi nọ."

Thẩm Tu Lâm bắt lấy bàn tay không thành thật kia của Diệp Hi, kề sát trên môi hôn một cái, nói: "Tôi cũng xin cậu thanh tỉnh lại một chút, tôi vẫn luôn là gay."

Diệp Hi như bị cửu thiên huyền lôi đánh trúng: "..."

Thẩm Tu Lâm nói thẳng ra: "Hơn nữa người tôi yêu chính là cậu."

Đối diện với sinh vật đơn bào trước mắt, Thẩm tổng rốt cục từ bỏ thủ đoạn nói bóng nói gió!

"Ặc." Diệp Hi mắt trợn trắng lên, tê liệt ngã xuống ghế sô pha.

Thẩm Tu Lâm cười khổ: "Đứng dậy đi, diễn xuất của cậu thật sự rất kém."

Giả vờ bất tỉnh không thành, Diệp Hi không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng dậy: "Luận về kỹ năng diễn xuất, tôi khẳng định không thể so cùng ngài, ngài có thể dành giải Oscar đấy."

Giống như là nhớ lại trải nghiệm gì không vui, giọng Thẩm Tu Lâm lạnh đi mấy phần: "Tôi không có kỹ năng diễn xuất, tất cả đều là cảm xúc thật."

Diệp Hi: "..."

Diệp Hi như biến thành chú chim nhỏ thu người rụt vào ghế, vô cùng hoảng sợ, hoa anh đào trên đầu tuôn xuống như mưa: "Xin lỗi Thẩm tổng, thế nhưng thật sự từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tới sẽ phát triển quan hệ gì ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới với ngài, hơn nữa tôi đây..." Khóe mắt Diệp Hi liếc đến vệt bảy màu đã khô trên quần Thẩm Tu Lâm, miễn cưỡng nuốt vào ba chữ "là thẳng nam".

Thế nhưng ít nhất ở thế giới thật mình vẫn thẳng như thép đó!

"Không sao." Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bên cạnh cậu, một tay chống vào vách cabin, tựa như ôm chú chim nhỏ thẹn thùng Diệp Hi vào vòng tay mình, ôn hòa nói: "Cậu có thể từ từ suy nghĩ từ giờ, tôi không cần cậu lập tức phải trả lời tôi, tôi chỉ là không muốn tiếp tục che giấu nữa, rất mệt."

Diệp Hi đầy đầu hồ dán mơ màng gật đầu: "Ừm."

Trời đất thiên địa quỷ thần ơi, Thẩm tổng thầm mến mìnhh!

"Cảm giác của cậu đối với tôi là gì?" Thẩm Tu Lâm tiến lại gần Diệp Hi một chút, hỏi.

Diệp Hi nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Kính nể."

Thẩm Tu Lâm: "..."

"Hiện tại thì sao?" Thẩm Tu Lâm không cam lòng hỏi tiếp: "Có ý nghĩ gì mới hay không?"

Diệp Hi suy tư chốc lát, không xác định nói: "Hiện tại cảm giác ngài có chút xấu xa, hơn nữa thật giống còn có chút... Lưu manh?"

Thẩm Tu Lâm trầm thấp mà nở nụ cười: "Sau này trong lúc nói chuyện hãy gọi tôi là anh, hoặc là gọi tên tôi đi, đừng dùng kính ngữ, cũng đừng gọi là Thẩm tổng. Như vậy làm cho chúng ta rất xa cách."

Chúng ta vốn là rất xa cách có được khônggg!!! Thẩm tổng ngài mau tỉnh lại đi! Diệp Hi trầm mặc: "..."

Thẩm Tu Lâm xấu xa không biết xấu hổ mà lạm dụng chức quyền: "Tiền thưởng cuối năm em còn muốn không?"

Diệp Hi vội vã gật đầu, nhanh chóng đổi giọng: "Em muốn, anh, Thẩm Tu Lâm."

Thẩm Tu Lâm hài lòng gật đầu: "Rất tốt."

Tuy rằng tiến triển rất nhỏ nhưng cuối cùng cũng có tiến triển, Thẩm tổng âm thầm quyết định sau này sẽ nói thẳng hết thảy.

"Anh đến tột cùng là thích em ở điểm nào chứ..." Hai người trầm mặc một lát sau, Diệp Hi đầu óc mơ hồ hỏi: "Em chỉ là người bình thường."

Ngoại trừ lớn lên tương đối đẹp trai haha!!

Thẩm Tu Lâm khóe miệng giương lên: "Anh không phải người bình thường sao?"

Diệp Hi lắc đầu: "Anh không giống, anh là bá đạo tổng tài, hoàn mỹ như nhân vật trong tiểu thuyết vậy."

"Anh không hoàn mỹ, anh chẳng qua là có một cái thân phận tổng tài mà thôi." Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói: "Như em vừa mới nói đó, anh xấu xa, lưu manh..."

Diệp Hi vội vã xua tay: "Dừng dừng dừng, ban nãy em nói lung tung đấy, anh đừng để trong lòng."

Nhưng mà Thẩm Tu Lâm vẫn tiếp tục tự bôi đen bản thân: "Anh rất nhu nhược, không dám biểu lộ tình cảm của mình, chỉ dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi trong thế giới này. Nếu không phải mấy tên nam phụ kia quá "hoàn mỹ" khiến anh phát ghen, có lẽ anh vẫn mãi yếu đuối như vậy... Anh cũng rất yêu bám giường giống em."

Diệp Hi bĩu môi: "Thế nhưng mỗi ngày anh đều đến công ty rất sớm. Không phải trong cuộc họp anh đã nói rằng Kobe Bryant của Los Angeles Lakers dậy từ 4 giờ sáng, mà anh ở X thị cũng dậy từ 5 giờ, chưa bao giờ lười biếng sao? Anh còn nói muốn thành công thì nhất định phải vững gan bền chí."

Thẩm Tu Lâm ngay thẳng nói: "Thật ra nhà anh ở bên cạnh công ty, đi ba phút là tới. Đồng hồ báo thức đặt là bảy giờ rưỡi, anh nói dối, da mặt anh rất dày."

Diệp Hi: "..."

Fuck you Thẩm Tu Lâm! Ngươi còn dậy muộn hơn trẫm nửa tiếng!

Thẩm Tu Lâm hít sâu, thừa thế xông lên tiếp tục nói: "Bắt em đi muộn là bởi vì muốn nhìn em nhiều hơn, mỗi lần ở công ty em đều đi đường vòng để tránh anh. Có lẽ bởi vì anh là người lãnh đạo không tốt nên mới khiến em sợ anh đến vậy... Cho nên, lột bỏ cái mác tổng tài này đi, anh cũng chỉ là một người có rất nhiều khuyết điểm, người bình thường tại sao không thể thích một người bình thường? Huống hồ..." Ý cười trong mắt Thẩm Tu Lâm tràn ra như là sóng nước: "Em lại còn rất đáng yêu, có lẽ chính em cũng không biết điều đó."

Diệp Hi nhìn chăm chú vị tổng tài tự tay triệt để đập nát vầng sáng nam thần của mình, nhịn không được bật cười.

Mà nụ cười kia thật sự rất đẹp.

"Đúng rồi." Thẩm Tu Lâm đổi chủ đề: "Vừa nãy nhiệm vụ thất bại, phải làm lại thôi."

"Ây... Cái nhiệm vụ kia, em không muốn làm chút nào." Diệp Hi che mông, lạnh run mà co rụt người, từ mặt đến tai rồi xương quai xanh cũng hồng lên, thậm chí từ xương quai xanh còn tiếp tục hồng một đường xuống tới ống quần, dường như muốn nhuộm hồng luôn cả sàn nhà!

Thẩm Tu Lâm biết rõ còn hỏi: "Tại sao?"

"Lúc anh đánh mông em... trong lòng đang nghĩ gì vậy??" Diệp Hi nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Tu Lâm nói trắng ra: "Lúc đấy anh đang nghĩ, thật hạnh phúc, hi vọng có thể đánh nhiều hơn năm mươi cái."

Diệp Hi: "..."

Bây giờ cũng thực sự phải đánh thêm năm mươi cái rồi đó!!

Thẩm Tu Lâm bất chấp tất cả, mặt dày nói tiếp: "Anh còn nghĩ, thật mềm, thật trơn, sờ thật thích."

Diệp Hi đỏ mặt kêu to: "Thẩm Tu Lâm, anh đủ rồi nhaaa!"

Thẩm tổng - nam thần hoàn mỹ trong mắt toàn thể nhân viên công ty hôm nay không chỉ triệt để tan nát hình tượng, mà còn trở thành một tên lưu manh mặt dày!

Song, đau đớn nhất là, nhiệm vụ chủ tuyến không thể không làm.

Dù sao không làm nhiệm vụ thì không có cách nào trở về thế giới hiện thực, tương đương với không thể ăn ngon, tương đương với không thể chảy nước mắt, tương đương với việc vĩnh viễn bị kẹt trong thế giới kì ba logic log-out này...

Vì vậy, mười phút sau, sau khi đã làm đủ loại củng cố tâm lý, Diệp Hi lần thứ hai xấu hổ nằm nhoài trên đùi Thẩm Tu Lâm, bị ép lộ ra hai cánh mông tròn trịa trắng nõn.

Bốp, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng tét một cái.

Diệp Hi cảnh giác hỏi: "Anh bây giờ đang nghĩ gì?"

Ahuhu có cái tên gay chết tiệt yêu thầm tui đang đánh mông tui, hơn nữa hắn còn đang YY tui ở trong lòng! TT^TT

Thẩm Tu Lâm cười nhẹ: "Em nói xem?"

Diệp Hi đỏ mặt rít gào: "Không cho phép anh nghĩ lung tung! Tư tưởng thuần khiết một chút!"

Thẩm Tu Lâm: "Được."

Diệp Hi sắp chết giãy dụa, ra lệnh cho Thẩm tổng: "Anh nhẩm lại giá trị thực tiễn của chủ nghĩa xã hội một trăm lần trong lòng cho em!"

Thẩm Tu Lâm nhanh chóng đáp ứng: "Được.

Mười phát sau,

Diệp Hi vèo một phát ngoảnh đầu lại, nhạy bén nói: "Em cảm thấy anh căn bản là không hề nhẩm!"

Thẩm Tu Lâm bật cười: "Sao em nói vậy?"

Diệp Hi trong lòng nước mắt rơi: "Bởi vì em cảm thấy bầu không khí xung quanh đặc biệt sắc tình! Một chút chính khí chủ nghĩa xã hội cũng không có!"

"Em thế mà đã học được cách cảm giác bầu không khí rồi ư?" Thẩm Tu Lâm đuôi lông mày nhẹ nhàng giương lên, sung sướng nói: "À đúng rồi, nhiệm vụ thất bại, phải làm lại từ đầu thôi."

Éc éc! Diệp Hi suy sụp nằm xuống đùi Thẩm Tu Lâm, cảm thấy tương lai một mảnh tối tăm!

Lúc này đây, nhiệm vụ chủ tuyến bởi vì Diệp Hi luôn không nhịn được tìm đường chết nên liên tiếp thất bại, phải try again and again and again rất nhiều lần... Đến khi Diệp Hi sâu sắc cảm nhận rằng nếu còn tiếp tục đánh như vậy nữa thì mông sẽ bị chai mất, cậu rốt cuộc nhịn xuống xúc động muốn dò hỏi tâm lý Thẩm Tu Lâm, nhẫn nhục phối hợp với hắn để hoàn thành nhiệm vụ.

Ngay khi nhiệm vụ chủ tuyến 15 của hai người đồng thời hoàn thành, Diệp Hi mới vừa nghe thấy thông báo của hệ thống liền vội vàng bật dậy, tốc độ vèo vèo nhanh chóng kéo quần lên, bởi gì động tác quá mức mãnh liệt nên cái gì kia bị siết một chút!

Diệp Hi "đau bi" thống khổ gục ngã trên ghế sô pha.

Thẩm Tu Lâm: "... Làm từ từ thôi, anh cũng không cắn em."

Nhưng tôi sâu sắc cảm thấy anh đang muốn cắn một phát trên mông tôi đóoo! Diệp Hi buồn rầu mà nghĩ, mở ra giao diện hệ thống kiểm tra nhiệm vụ tiếp theo.

Nhiệm vụ chủ tuyến 16: Hiện trường lễ cưới bất ngờ bị phá thành đống hỗn độn, trước khi cử hành hôn lễ lần nữa, Hoàng Phủ X quyết định đem vật nhỏ luôn chạy trốn này tới một nơi cậu tuyệt đối không thể rời bỏ... A, bé cưng, không phải em rất thích chạy trốn sao? Lần này tôi thả em, cho em chạy đến sảng khoái trên địa bàn của tôi mới thôi!

Bị Hoàng Phủ X mang tới hòn đảo nhỏ tư nhân hoàn toàn tách biệt với thế giới, thông qua giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, thành công thu được quyền lợi tự do hành động trên đảo. (0/1)

Phù! May mà nhiệm vụ mới không yêu cầu phải tiếp xúc thân mật gì. Diệp Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cậu sâu sắc cảm nhận rằng nếu hôm nay còn tiếp tục abcxyz gì đó với Thẩm Tu Lâm, chính mình chỉ sợ khí tiết tuổi già cũng khó mà giữ được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play