Nghĩ tới vị tác giả chăm chỉ bôi đen mình mỗi ngày trên diễn đàn, còn hại mình gặp phải chuyện "tốt" không thể giải thích nổi này, Diệp Hi tức đến run người.

Tức giận đến nỗi mỗi một sợi tóc đều xoăn tít lại rồi!

Diệp Hi vò cái đầu xoăn đáng yêu, tức giận giơ chân lên: "Tại sao lại nên nông nỗi này vậyyy, không phải là tôi chỉ ăn ngay nói thật một chút thôi sao?!"

Thật ra không phải là không có người viết tốt cái chủ đề nàng dâu bỏ trốn này, nhưng truyện mạng ấy mà, chủ yếu để giải trí là chính, không cần phải quá sâu sắc. Lúc trước Diệp Hi cũng từng ký với mấy tác giả có chủ đề tương tự, yêu cầu đơn giản lắm, chỉ cần hành văn trôi chảy, không mắc lỗi sai cơ bản, xây dựng tình tiết tốt, tuy rằng còn không ít "mìn", thậm chí có truyện rất nhiều "mìn" nhưng lại vẫn được hoan nghênh lắm. Song, tác giả của quyển "Sủng phu nhà giàu: Đào hôn 99 lần" này lại hoàn toàn mang đến cảm giác như chưa hề tốt nghiệp tiểu học, tình tiết hư cấu không có tí logic nào cả. Cho nên lúc từ chối ký hợp đồng, Diệp Hi đã đưa ra mấy lời nhận xét thế này:

Thứ nhất, tình tiết ảo diệu quá đà, rất nhiều điều trái ngược hoàn toàn với định luật vật lí và sinh học phổ thông. Thứ hai, miêu tả diễn tiến tình cảm của nhân vật không thích hợp, quá trình từ khi thụ chống cự cho tới lúc yêu công chẳng hề hợp lý, cốt truyện thì nhạt nhẽo, chỉ là kể về việc thụ không ngừng chạy trốn -- thả thính nam phụ -- sau đó bị công ghen tị bắt về -- lại tiếp tục bỏ trốn, tán nam phụ -- bị công nổi giận giam cầm -- lại bỏ trốn và cua càng nhiều nam phụ hơn -- bị công hắc hóa giam chặt, sau nhiều vòng tuần hoàn ác tính như vậy thì bỗng nhiên HE cả làng cùng zui??? Chẳng có tí thuyết phục nào!

Diệp Hi cảm thấy tuy rằng mình không giả vờ từ chối một cách đáng yêu nhưng cũng không nói gì quá đáng, vậy mà cô nàng này lại thẹn quá hóa giận...

Sớm biết thế thì mình đã chẳng thèm nói nhiều mà nhảy lên moah moah vài cái là ok rồi! Cho dù cô ta có tiến bộ hay không thì ông đây cũng mặc kệ! Diệp Hi khóc không ra nước mắt sờ sờ mái tóc xoăn của mình.

Lúc này giọng nam điện tử máy móc lại vang lên, hỏi xem Diệp Hi còn có vấn đề gì nữa không.

"Aida... Có một điều." Diệp Hi thở dài, hỏi: "Sau này tôi muốn tìm bạn thì phải làm sao?"

Giọng nam điện tử: "Bạn có thể click nút lệnh "Trợ giúp" ở góc trên bên phải của giao diện."

Diệp Hi nhìn góc trên bên phải, thấy có một hình nút lệnh mờ ảo ở giữa không trung, thế là chàng ta thử thò tay ấn vào không khí, hỏi: "Thế này hả?"

Giọng nam điện tử: "Đúng rồi."

Diệp Hi lại hỏi: "Tôi còn một thắc mắc nữa, đó là tôi cần phải hoàn thành toàn bộ cuốn tiểu thuyết thì mới được trở về thế giới hiện thực à?"

Giọng nam điện tử: "Phương thức rời khỏi duy nhất là đạt tới level 99."

Diệp Hi: "Nói cách khác là chỉ cần làm nhiệm vụ đạt đến level 99 thì kể cả khi cốt truyện chưa xong cũng được trở về sao?"

Giọng nam điện tử: "Đúng thế."

Diệp Hi suy tư chốc lát, lại hỏi: "Tôi xác nhận lại một chút, thế giới này là giả tưởng, tức là các nhân vật khác trong truyện cũng không phải người thật đúng không?"

Giọng nam điện tử: "Đúng vậy."

Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cậu nhớ tới nhân vật thụ chính trong cuốn tiểu thuyết này không hề có tí liêm sỉ nào cả, xuyên suốt quyển truyện đều là dây dưa không rõ cùng tầng tầng lớp lớp nam phụ. Nếu đây chỉ là giả lập thì cứ coi như mình xuyên vào một trò chơi nhập vai là được, cho dù có phải làm gì quá đà để hoàn thành nhiệm vụ thì cũng không cần cắn rứt lương tâm.

Lúc này, giọng nam điện tử lại bổ sung: "Trong thế giới nhiệm vụ, bạn cũng chỉ là một đoạn sóng điện não, căn cứ vào định nghĩa "người thật" mà nói thì bây giờ bạn cũng không phải là người thật."

Diệp Hi vỗ vỗ ngực, biết mình không phải xuyên qua thật thì càng sung sướng hơn.

Chắc là cơ thể thật của mình vẫn còn đang nướng một giấc say sưa trên giường ấy nhể?!

Nghĩ tới đây, Diệp Hi hỏi: "Đúng rồi, dưới chân tôi là giường hả?"

Giọng nam điện tử: "Đúng thế."

Suy đoán được chứng thực, Diệp Hi rất bất đắc dĩ: "Lớn vậy á?"

Giọng nam điện tử: "Căn cứ vào mô tả của nguyên tác, bạn đang sống trong căn biệt thự có diện tích lên tới hai triệu mét vuông, mỗi ngày đều tỉnh dậy trên chiếc giường rộng 40 ngàn mét vuông."

Diệp Hi: "..."

Tiêu chuẩn của một đường chạy sân thể dục là 400 mét, tổng diện tích tới 10000 mét vuông. Điều này cũng có nghĩa là chiếc giường này tương đương với bốn cái sân thể dục, mà biệt thự của mình thì lại tương đương với hai trăm sân...

Diệp Hi ngơ ngác một hồi, chưa từ bỏ ý định xác minh tiếp, cậu nói: "Tôi hỏi một câu nữa, chắc là thế giới này sẽ không làm hết tất cả mọi chi tiết nhỏ nhất mà tiểu thuyết đặt ra đâu nhỉ?"

Giọng nam điện tử: "Thế giới nhiệm vụ được hình thành dựa theo nguyên tác 100%."

Diệp Hi trầm mặc chốc lát, hỏi: "Ừm, thế nếu như tôi khóc ra kim cương thì sao?"

Giọng nam điện tử ngay thẳng trả lời: "Hai mắt bị tổn thương dẫn tới xác suất mù lòa cao hơn 99,9%."

Mặt Diệp Hi trong nháy mắt biến thành màu xanh: "Đậu móaaaa! Tả thực như thế hảaaaa?!"

Giọng nam điện tử: "Đúng vậy."

Diệp Hi bi phẫn rít gào: "Hệ thống đại nhân, bạn đưa tôi về đi, tôi phải đi về aaaaa!"

Không thì lỡ như bất cẩn òa khóc làm sao bây giờ!

Hơn nữa, hiện tại mình cũng đang muốn khóc lắm ấy!

Diệp Hi oan ức cắn môi, nhịn nước mắt lại!

Giọng nam điện tử lạnh lùng cứng nhắc nói: "Phương thức duy nhất để rời khỏi thế giới nhiệm vụ là thăng lên cấp tối đa, bạn nên bắt đầu với nhiệm vụ của người chơi mới trước. Nhiệm vụ của người chơi mới sẽ không được thưởng điểm kinh nghiệm nhưng có thể giúp bạn nhanh chóng hiểu rõ hơn về thế giới này. Sau khi nhiệm vụ của người chơi mới kết thúc thì nhiệm vụ chủ tuyến để tăng điểm EXP sẽ được mở ra,, chúc bạn may mắn."

Quả thật là một cái hệ thống vô tình! Khác hoàn toàn với mấy hệ thống đáng yêu biết làm nũng có tình người trong tiểu thuyết! Diệp Hi âm thầm rơi lệ trong lòng, thế nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra kiên cường lắm.

Không dám khóc!

Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng Diệp Hi cũng bình tĩnh lại một chút, cánh hoa anh đào không còn rơi liên tục nữa, mái tóc xoăn dần dần thẳng lại, đồng thời, bàng quang phía dưới cũng mơ hồ truyền đến cảm giác buồn tè...

Nhưng mà chỉ là cực kì mơ hồ, không hề đáng để ý tới.

Diệp Hi nhìn lướt qua góc phải giao diện, nhìn thấy một nút "Trợ giúp" và một nút "Nhiệm vụ".

Dù thế nào thì cũng phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi, nếu như một năm ở đây chỉ bằng năm phút ở thế giới hiện thực thì không chừng sau khi lên tới level 99, rời khỏi nơi này mình vẫn kịp chạy đến công ty đó!

Diệp Hi lạc quan an ủi mình, lấy lại tinh thần, ấn nhẹ tay vào nút "Nhiệm vụ".

Một khuông nhiệm vụ xuất hiện ở chính giữa tầm mắt cậu, chỉ có vài chữ rất đơn giản: "Nhiệm vụ của người chơi mới số 1: Xuống giường đi dép lê. (0/1) "

Ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Diệp Hi là "Cái quỷ gì đây, dễ thế mà cũng được gọi là nhiệm vụ à?", song, khi cậu nhìn tới phía kia của mạn giường thì mới thấy như thể nó đang nằm ở xa tít tắp cuối chân trời vậy, Diệp Hi ngay lập tức hiểu ra điểm khó của nhiệm vụ này là gì...

Đó chính là, cậu không hề biết dép lê nằm ở đâu cả!

Diệp Hi căm tức lắm, đạp chân xuống chiếc giường mềm mại, chọn đại một hướng để đi, sau khi rảo bước được chừng trăm mét thì cuối cùng cậu cũng xuống được giường rồi.

Xuống giường thôi mà đã mất tận một phút! Làm Mary Sue thật là khó khăn quá đi! Diệp Hi ưu sầu nghĩ, tối nay nhất định mình phải ngủ ở bên cạnh mép giường!

Sau khi xuống giường, Diệp Hi phát hiện nơi này thật sự chỉ là một phòng ngủ, giường đặt cách vách tường tầm hai mươi, ba mươi mét, còn cửa phòng ngủ thì vẫn chẳng thấy đâu.

Thế giới quan của Diệp Hi đã bị đổ vỡ nhiều đến nỗi gần như không còn cảm thấy kinh ngạc nữa: "..."

Nếu giường đã rộng đến tận 40 ngàn mét vuông thì phòng ngủ có lên tới 10 vạn mét vuông cũng rất có thể mà!

Cái thứ giả thiết ngu xuẩn này!

Diệp Hi vừa mắng thầm ở trong lòng, vừa mở giao diện nhiệm vụ ra nhìn thì thấy nhiệm vụ của người chơi mới số 1 quả nhiên vẫn đang là (0/1). Hơn nữa, cho dù có làm gì thì cũng không thể thấy được nhiệm vụ số 2 và nhiệm vụ chủ tuyến, có vẻ như đây là một chuỗi nhiệm vụ liên tiếp, sau khi thực hiện xong cái này thì mới được thông báo cái tiếp theo.

Diệp Hi thống khổ nhìn xung quanh một chút nhưng vẫn không thấy tung tích của dép lê ở đâu cả, thế là cậu đành phải đi chân trần dọc theo mép giường để tìm kiếm nó.

Sàn nhà dưới chân màu xanh nhạt, sạch sẽ không một hạt bụi và cầu kì hết sức, theo ánh sáng từ đèn trần chiếu xuống là các màu xanh khác nhau, giống như cậu đang đi bộ trên một hải dương xanh đậm bị đóng băng vậy.

Diệp Hi câm nín, cúi đầu nhìn sàn nhà ngọc thạch dưới chân mình: "..."

Mọe nó, có khi nào ngọc thạch trên toàn thế giới đều đã bị đào ra để lát gạch cho mình không trời!?

Thực sự là quá xa hoa! Không nhịn được muốn vỗ tay!

Sau khi đi dọc theo mép giường khoảng chừng năm, sáu trăm mét, Diệp Hi cuối cùng cũng tìm được dép lê rồi, đồng thời cực kì may mắn nhìn thấy cửa phòng ngủ. Bởi vì nhiệm vụ tiến hành thuận lợi, tâm trạng của cậu tốt lên rất nhiều, mái tóc xoăn lúc trước giờ đây đã thẳng lại, hoa anh đào cũng đã ngừng rơi...

"Cuối cùng cũng xong rồi." Diệp Hi thở phào một hơi, đi dép vào, đồng thời nghe thấy bên tai "Đinh" một tiếng như trong dự liệu, nhắc nhở cậu mở giao diện ra, phát hiện nhiệm vụ của người chơi mới số 1 đã biểu hiện (1/1) hoàn thành. Sau khi click "Xác nhận", nhiệm vụ của người chơi mới số 2 hiện ra --

"Trò chuyện với quản gia và đi tới nhà vệ sinh. (0/1) "

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà vốn dĩ bàng quang mới chỉ hơi buồn tiểu một chút thôi, thế mà sau khi nhìn thấy ba chữ "nhà vệ sinh" thì bỗng cảm giác mắc tè lại trỗi dậy mãnh liệt hơn rất nhiều.

Quản gia chắc là sẽ ở bên ngoài phòng ngủ nhỉ? Diệp Hi bước nhanh tới trước cửa phòng ngủ, vừa đi vừa cảm thán may mà mình còn xác định được phương hướng, chứ nếu một kẻ mù đường xuyên qua thì chẳng phải là còn không ra được khỏi phòng ngủ trong thế giới này à?

Lạc đường ở trong phòng ngủ... Nghe kiểu gì cũng thấy ngu xuẩn hết á...

Mấy phút sau, Diệp Hi thành công đi ra phòng ngủ.

Tiểu thiếu gia Mộ Dung X vừa ra ngoài phòng ngủ thì lập tức thấy ngay một cái hành lang nhìn trước sau kiểu gì cũng không thể thấy được phần cuối, trên tường treo đầy các bức danh họa nổi tiếng thế giới mà trước đây cậu chỉ được xem trên mạng. Sàn nhà vẫn là ngọc thạch cực kì xa hoa kia, vách tường thì được khảm thêm đèn thủy tinh. Ở hai bên hành lang, ước chừng cứ mỗi 2 mét lại có một người hầu nam mặc áo sơ mi trắng và quần đen, ai cũng rất trẻ tuổi và đẹp trai!

Nhìn thấy Diệp Hi đi ra khỏi phòng ngủ, các người hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng thời khom lưng nghiêng mình, hàng trăm, hàng ngàn âm thanh đồng loạt vang lên: "Chào buổi sáng, Mộ Dung thiếu gia!"

Diệp Hi bị âm thanh lớn đến độ có thể dời sông lấp biển này dọa sợ một phen, suýt chút nữa là tè luôn ra quần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play