Từ hồi tiểu học, Ngô Diệc Phàm đã cảm thấy mình là một chàng trai ấm áp.
Khiêm tốn, lễ phép, tốt bụng lại có chí lớn, lấy việc giúp người làm niềm vui, nhường chỗ cho người già trên xe bus… A, thật là chàng trai mười tốt mà.
Vì vậy mỗi sáng sớm sau khi rời giường, Ngô Diệc Phàm nhìn vào bản mặt tê liệt trong gương, nội tâm yên lặng cảm thán, hôm nay thật là một ngày đẹp trời.
Rửa mặt, đánh răng, ăn sáng.
Mở cửa, mỉm cười với Lộc Hàm đứng đối diện còn đang buồn ngủ.
A, vì sao cậu ấy lại trực tiếp lướt qua mình mà tới thang máy chứ?
Chủ biên đại nhân bị Lộc Hàm ngáy ngủ vứt bỏ đang hóa đá tại chỗ, nội tâm có vô số người nhỏ bé đang cắn khăn tay rơi lệ, oa oa oa tại sao không để ý tới tôi.
Tại! Sao! Không! Để! Ý! Tới! Tôi!
Ngô Diệc Phàm không cam lòng chạy vào thang máy với Lộc Hàm, nhìn chằm chằm cậu, làm cho người ta nổi da gà: “Sao vậy chủ biên?”
“Không phải câu này.”
Ngô Diệc Phàm chấp nhất nói.
“Ách… Buổi sáng tốt lành, chủ biên?”
Lộc Hàm thăm dò mở miệng.
Ngô Diệc Phàm tiếp tục cau mày.
“Buổi sáng tốt lành, chủ biên ^ ^ ”
Vì vậy, Lộc Hàm sáng sớm còn buồn ngủ cố nặn ra một nụ cười.
“Ừ, buổi sáng tốt lành.”
Ngô Diệc Phàm lúc này mới hài lòng bỏ đi, mặt không cảm xúc ngồi lên xe. Bỏ lại Lộc Hàm một mình đứng khóc không ra nước mắt, trong lòng nghĩ mẹ nó, mới sáng sớm làm vậy để làm gì, còn muốn cho người khác sống hay không…
Thiệt thiếu nhân tính mà!
Ban biên tập luôn luôn tràn ngập sức sống bắn ra tứ phía, Lộc Hàm vừa bước vào cửa thì thiếu chút nữa bị tên Phác Xán Liệt đang tránh truy sát kia đụng cho đập đầu.
Độ Khánh Thù đằng đằng sát khí đuổi theo phía sau, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của thằng đàn ông hai mươi mấy tuổi.
Lộc Hàm theo thói quen tránh xa ra, thuận tiện vỗ mạnh lên ót Kim Chung Đại một cái, nguyên khí tràn đầy mà rống to: “Hey~ buổi sáng tốt lành!”
Kim Chung Đại bị đánh lén nằm úp sấp trên bàn làm việc, quay lại giơ cho cậu một ngón giữa.
“Đờ mờ anh!”
“Người anh em này có thể văn minh một chút không hả?”
Chọc ghẹo thành công nên hiển nhiên tâm trạng của Lộc Hàm rất tốt, cười cười quay về chỗ của mình, ngồi đối diện bàn Hoàng Tử Thao đang vừa tưới hoa vừa xem MV của một nhóm nhạc nữ Hàn Quốc.
Nhìn Trương Nghệ Hưng hai chân gác lên bàn gọi điện thoại thúc giục bản thảo, Lộc Hàm cầm một xấp văn kiện đập lên đùi cậu ta.
“Cậu quên nội qui rồi à? Giờ làm việc không được gác chân lên bàn.”
Lộc Hàm nhún vai, ra vẻ tôi là đang tốt bụng nhắc nhở cậu.
“Mấy cái nội qui đó thật là… Không thể chấp nhận được!”
Trương Nghệ Hưng vẻ mặt khó chịu thiêu mi, tiếp tục rống với điện thoại: “Tôi mặc kệ! Cậu nợ bao nhiêu ngày rồi hả? Hôm nay phải mang bản thảo tới cho tôi! Nghe chưa hả!”
Uy phong lẫm liệt cúp điện thoại, Trương Nghệ Hưng hai tay gối đầu ngồi tựa trên ghế xoay nghỉ ngơi.
“Biện Bạch Hiền lại trễ hạn nộp?”
Lộc Hàm thuận miệng hỏi.
“Vô nghĩa, tên nhóc đó quả thật là không biết xấu hổ.”
Trương Nghệ Hưng bị chọc tức đến mức nhe răng trợn mắt, oán: “Mắt thấy tới hạn nộp bài thì cậu ta dám gọi cho em nói tới kì kinh nguyệt, khó chịu muốn nghỉ ngơi… Nghĩ em ngu à! Một thằng đàn ông thì làm thế quái nào mà có kinh nguyệt được!”
“Hầy, có tới thì cũng là cậu tới.”
Lộc Hàm gật đầu tán thành.
“Xuống địa ngục đi.”
Ngô Diệc Phàm vừa bước một bước vào cửa ban biên tập, phòng làm việc vốn ầm ĩ ngay lập tức im phắt như tờ, mọi người đột nhiên bật rộn, ra vẻ ta đây là nhân viên chăm chỉ.
Lộc Hàm cũng nhanh cúi đầu xuống, lật xem bản thảo trên bàn.
Chờ Ngô Diệc Phàm mang khí lạnh bước vào văn phòng, mọi người thoáng cái thư giãn, Trương Nghệ Hưng còn nhân cơ hội duỗi lưng một cái.
“Đúng rồi, nghe nói vụ bên Ngô Thế Huân đã dàn xếp xong?”
“Ừ.”
“Anh không bán sắc đó chứ Lộc gia?”
Trương Nghệ Hưng hoài nghi nhìn cậu.
“Làm gì đến mức đó, anh đây cũng có tiết tháo chứ!”
Lộc Hàm thề son thề sắt.
“Ha, thôi đi ngài.”
Trương Nghệ Hưng không chút khách khí mà xé lớp mặt nạ của cậu xuống: “Không biết lần trước ai nói với em, chỉ cần người ta đẹp thôi là anh phải đi ôm đùi quỳ liếm…”
“Lần đó anh uống say.”
Lộc Hàm chối.
“Sách, đúng rồi, rượu vào lời thật ra.”
“Biến mẹ cậu đi.”
Chỉnh sửa xong thư độc giả gửi tới thì đã đến giờ nghỉ trưa. Lộc Hàm sờ sờ bụng, định đi xuống nhà hàng gần đó ăn một bữa cơm.
Không hiểu sao ngực Lộc Hàm có chút khó chịu, nhưng cậu rất nhanh đã dùng lí do bụng đói ép nó xuống: “Được rồi, cậu gọi món nhanh đi, tôi sắp chết đói rồi.”
“Được rồi, được rồi.”
Cơm bò của nhà hàng này mang hương vị chính tông, Lộc Hàm ăn đến quên cả trời đất, còn chẳng biết xấu hổ mà đoạt quả trứng muối trong bát của Phác Xán Liệt.
Ăn uống no đủ nghỉ ngơi đủ lúc, hai người lại lảo đảo quay về ban biên tập.
Hoàng Tử Thao đang quơ quơ côn nhị khúc để tiêu cơm, khiến Kim Chung Đại từng bị cậu ta ngộ thương phải kéo ghế đi chỗ khác.
Trương Nghệ Hưng gọi cơm bên ngoài còn chưa mang tới, đang ghé vào trên bàn, đói bụng đến nằm ngay đơ.
Độ Khánh Thù thì hình như là nghe lời mẹ đi xem mắt rồi, bàn làm việc trống không, thảo nào hôm nay cậu ta một thân nước hoa thơm phức, tỏa hương khắp ban biên tập.
Giờ nghỉ trưa tuyệt vời rất ngắn, rất nhanh đã bắt đầu làm việc lại.
Chuông điện thoại reo không ngừng, tiếng bàn phím gõ lạch cạch, mấy ngày nữa là tạp chí ra số mới rồi, hiện tại tất cả mọi người đều lâm vào tình trạng bận đến sứt đầu mẻ trán.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thoáng cái đã đến giờ tan làm.
Trương Nghệ Hưng còn ở bên cạnh cắn đầu bút, khổ sở suy nghĩ công việc, Lộc Hàm đứng dậy chào cậu ta, xách túi rời đi.
Ngồi trong tòa soạn quả thật không hề có cảm giác, ra ngoài rồi mới phát hiện, mẹ nó mưa lớn quá.
Cắn môi suy nghĩ nửa ngày, Lộc Hàm quyết định lao vào cơn mưa thì bị người khác đúng lúc kéo lại. Cậu vừa quay sang thì đã thấy gương mặt của Ngô Diệc Phàm.
“Chủ biên?”
Lộc Hàm có chút kinh ngạc.
“Ô cho cậu mượn.”
Ngô Diệc Phàm mặt không đổi dúi vào tay cậu cái ô.
“A, nga… Vậy anh thì sao?”
Lộc Hàm cảm động lại lo lắng, mở miệng hỏi.
“Tôi lái xe.”
“…”
Ngô Diệc Phàm một bên đánh tay lái, một bên mặt tê liệt yên lặng biểu dương bản thân trong lòng: Làm tốt lắm, quan tâm đồng nghiệp, chăm sóc hàng xóm, thực sự là đàn ông tốt của thế kỉ mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT