Đàm Tông Minh không xuất hiện nữa, cuộc sống sinh hoạt thoáng bị sai lệch của Triệu Khải Bình cũng trở lại quỹ đạo.
Một ngày nọ, cậu nhận được một cuộc gọi từ Andy, nói rằng sếp của cô ấy thi đấu quần vợt với người ta nhưng tài nghệ không bằng, không chỉ thua mà còn bị bong gân cổ tay, bây giờ cần có một vị bác sĩ đáng tin cậy. Vì vậy Andy lập tức nghĩ ngay đến Triệu Khải Bình.
Triệu Khải bình cười haha. Cậu đã từng nghe nói đến ông chủ này của Andy, một con cá sấu tư bản lớn, bối cảnh lớn. Có thể thu phục được Andy thì chắc chắn là một người có thủ đoạn thông minh. Triệu Khải Bình thích người thông minh, vì vậy không ngần ngại chạy đi cứu trợ, cũng bán cho Andy một phần ân tình.
Cậu chia tay với Khúc Tiêu Tiêu cũng đã một thời gian. Cô ta có vẻ đã hối hận, mấy ngày trước vẫn luôn chặn cậu ở cửa bệnh viện. Khoảng thời gian này lại không thấy xuất hiện nữa, chắc là đã nghĩ thông suốt rồi. Triệu Khải Bình khôn ngoan thở một hơi. Cậu trốn còn không kịp, làm gì có chuyện tự đưa mình đến cửa, đương nhiên sẽ không muốn đến nhà Andy, nếu tình cờ gặp lại người cũ chắc chắn sẽ vô cùng lúng túng. Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Khải Bình quyết định sau khi nghỉ trưa sẽ đến gặp ông chủ của Andy.
Tiếng giày cao gót đi trên sàn nhà đúng giờ vang lên, có người gõ cửa, Andy ló đầu vào trong khe cửa: “Bác sĩ Triệu có khỏe không?”
Triệu Khải Bình cười: “Có một mỹ nhân đến thăm, tất nhiên rất khỏe.”
Andy cũng cười: “Giai nhân không phải là tôi.”
Cô quay đầu lại hô: “Lão Đàm, mau vào đây, đây chính là bác sĩ Triệu mà tôi đã nói với anh.”
Cô gọi sếp của mình là Lão Đàm, nhưng thật ra người này cũng không già. Cô cũng từng hình dung sếp mình là “Ông chú béo”, vậy nên người này cũng sẽ không béo. Đàm Tông Minh chính trực tráng niên, trên người nhàn nhã khoác áo lông, càng lộ ra dáng vẻ anh tuấn trẻ tuổi. Mặc dù đường nét đã không còn góc cạnh nhưng thay vào đó là một đường cong êm dịu, vẫn cực kỳ thon dài.
Người này bày ra vẻ mặt vô liêm sỉ, cười với Triệu Khải Bình không chút ngượng ngùng: “Bác sĩ Triệu.”
Lần này chính xác là không phải do Đàm Tông Minh cố tình. Anh thật sự bị thương, Andy cũng thật lòng muốn hỗ trợ, chỉ có điều lúc Andy nhắc đến tên bệnh viện quen thuộc, nhịp tim anh liền loạn một chút. Anh vờ như không có gì mà tìm hiểu một chút mới biết thì ra Triệu Khải Bình là bạn trai cũ của hàng xóm Andy, vì vậy hai người cũng có qua lại.
Sắc mặt Triệu Khải Bình cương cứng, có lẽ là do không tiện phát tác trước mặt Andy nên chỉ gật đầu ra hiệu: “Đàm tổng.”
Cậu bày ra dáng vẻ giải quyết việc công, Đàm Tông Minh cũng vô cùng phối hợp. Tay phải bị thương của anh vô cùng đau đớn. Triệu Khải Bình nhìn thoáng qua liền biết tình trạng cũng không nghiêm trọng, chắc chỉ là bong gân khớp nhẹ thôi. Cậu đặt tay lên cổ tay của Đàm Tông Minh, nhẹ nhàng ấn vào hỏi: “Ở đây có đau không?”
Không ngờ Đàm Tông Minh lại to gan dám nắm tay cậu, mặc kệ Andy vẫn còn đang ở đó. Triệu Khải Bình bị đột ngột không kịp chuẩn bị, sắc mặt biến đổi, giương mắt trừng Đàm Tông Minh, chỉ thấy anh đang nhìn thẳng vào ngực cậu.
Triệu Khải Bình cúi đầu, lộ ra cây bút Montblanc kia trong túi áo trắng.
Cậu hơi dùng lực rút tay ra khỏi tay của Đàm Tông Minh liền nghe thấy tiếng hít khí của anh. Triệu Khải Bình làm như không nghe thấy, giọng nói không thân thiện lắm: “Tay của Đàm tổng không nghiêm trọng, việc bác sĩ làm được cũng có hạn. Chỉ cần ít vận động và để tay cao hơn thì sẽ tự khỏi. Nếu thật sự quá đau thì có thể dán thuốc cao.”
Đàm Tông Minh xoa xoa cổ tay đau nhức, trên mặt không có gì bất thường: “Thật ra tôi cũng nghĩ là không sao. Chỉ có điều người xung quanh nhắc nhở nhiều nên tôi không yên lòng. Nếu bác sĩ Triệu đã bảo đảm thì tôi cũng yên tâm.”
Anh vừa mới dứt lời liền nắm cổ áo Andy kéo dậy: “Vậy chúng tôi không quấy rầy bác sĩ Triệu nữa, tạm biệt.”
Bọn họ vừa ra ngoài, Andy liền xụ mặt, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn chầm chầm sếp của mình: “Lão Đàm, vừa nãy anh có ý gì vậy?”
Đàm Tông Minh bật cười: “Cô có biết bây giờ trông cô rất giống một con hổ cái đang canh giữ đàn con không?”
Andy vẫn nghiêm mặt: “Tôi không giỡn với anh – Bác sĩ Triệu không phải lọai người như vậy đâu, anh nên từ bỏ sớm đi.”
Cuối cùng Đàm Tông Minh cũng thu ý cười lại, anh nhìn Andy, nhẹ giọng nói: “Không phải cô vẫn luôn muốn biết Lehman Brothers của tôi là ai à – chính là cậu ấy.”
Hiếm khi Andy chết lặng.
Năm đó Đàm Tông Minh bị người khác mê hoặc đến ngất ngây con gà tây, cả người đều toát ra mùi vị chua ngoa thất tình. Andy không cam lòng khi bị bỏ lại ăn cơm cùng mấy vị đối tác kia, liền gọi điện thoại trêu chọc, hỏi anh có phải đã lên nhầm thuyền giặc của Lehman Brothers, rơi vào vòng xoáy khủng hoảng hay không. Lúc đó, cô bị Đàm Tông Minh nói một đằng làm một nẻo chặn họng, lại còn cười trên sự đau khổ của người khác, chờ xem Đàm tổng bị cầm tù. Nhưng khi đó Đàm Tông Minh trở về liền mất tập trung, mấy ngày sau lại càng tệ hơn. Nếu không phải vì hiểu rõ anh thì cô đã cho là hồn bay phách lạc mất rồi. Cô nghĩ có lẽ là do cãi nhau với người tình bí ẩn kia, nhìn thấy sếp vì tâm trạng không được tốt mà bỏ bê công việc, cô lập tức tự giác nhắc nhở. Nói bóng gió vài lần mới biết là họ đã chia tay. Mà nhìn bộ dạng của Đàm Tông Minh thì hẳn là đối phương bỏ đi trước. Lúc đầu Andy hơi kinh ngạc, sau đó lại cảm khái, thì ra một Đàm Tông Minh tình trường thuận buồm xuôi gió, ngàn năm gieo vạ cũng có ngày gặp phải một tảng băng, cuối cùng là bị phụ lòng luôn.
Cũng may, nếu sếp của cô bị đánh bại vì chuyện này thì đã không thể thuyết phục được Andy. Anh tự điều chỉnh một tuần thì khôi phục như bình thường. Còn việc kia, Andy chỉ nghĩ là tự làm tự chịu, cả hai cũng ngầm hiểu ý, không ai nhắc lại nữa.
Nhưng nếu nói người kia chính là Triệu Khải Bình – nếu Andy không biết rằng Đàm Tông Minh sẽ không bao giờ đem chuyện này ra đùa giỡn thì chắc chắn cô nghĩ đây chỉ là trò đùa. Nghĩ đến người kia chính là Triệu Khải Bình, Andy liền cảm thấy có chút không đúng. Nhưng nếu không phải là Triệu Khải Bình thì làm sao có thể dứt khoát một cách gọn gàng sạch sẽ, khiến cho Đàm Tông Minh nhớ mãi không quên đến tận bây giờ?
Andy cũng biết việc Khúc Tiêu Tiêu và Triệu Khải Bình có vướng mắc. Từ quan điểm bạn bè, cô không tiện nói gì thêm, nhưng trong thâm tâm cô lại hiểu là họ không hề xứng đôi. Bây giờ hai người đã chia tay, tuy Khúc Tiêu Tiêu muốn cứu vãn nhưng nhìn lại cách thức quyết liệt năm đó Triệu Khải Bình từ chối Đàm Tông Minh, việc này có lẽ sẽ không thành. Vì vậy Andy do dự một chút, hỏi: “Vậy anh muốn làm gì? Nối lại tình xưa?”
Đàm Tông Minh nở nụ cười trầm thấp: “Chuyện này tôi chưa từng tiết lộ ra ngoài, sao có thể xem là chuyện cũ?”
Đã nói đến mức này, với tính tình của anh thì dù có nhiều lời thêm cũng vô ích. Andy thầm thở dài, châm chọc nói: “Lão Đàm, tôi vốn định cười anh ngã chổng vó hai lần, đó đã là một câu chuyện hài của năm rồi. Bây giờ lại biết anh ngã hai lần vì cùng một người, truyền đi chắc sẽ trở thành chuyện cười muôn thuở.”
Đàm Tông Minh bình chân như vại: “Chuyện cười thì vẫn là giai thoại, tùy cô.”
Trong nháy mắt, Andy liền hiểu rõ mình đã bị người ta tính kế: “Anh định mượn tay tôi?”
Đôi mắt Đàm Tông Minh sáng quắc: “Andy, cô nên biết tôi chưa từng cầu xin cô – đừng có ép tôi.”
Anh cực kỳ thâm sâu khó lường, lại hay dùng tâm cơ đùa giỡn đến điêu luyện, cho dù Andy mình đồng da sắt cũng không khỏi bị anh làm lung lay: “Anh cũng biết làm sao mà tôi và Triệu Khải Bình quen biết nhau, giúp anh là đang làm khó tôi đó. Nếu muốn tôi nói những lời tốt đẹp thì tôi không làm được đâu. Tôi chỉ có thể nói một vài sự thật mà thôi.”
Đàm Tông Minh cười cười: “Như vậy cũng đủ rồi. Cảm ơn, tôi nợ cô một lần.”
Triệu Khải Bình cũng đã sớm biết Khúc Tiêu Tiêu sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Nhìn thấy ngay cả bệnh viện cũng không thể cản người, cậu đành phải tự thân vận động.
Thật ra Khúc Tiêu Tiêu rất tốt. Tuy cô không quá thông minh, nhưng trời sinh nhạy bén, ngoài ra còn có lòng dũng cảm mà biết bao người mơ ước.
Kỳ thực không nên đưa thông minh thành một tiêu chuẩn để đánh giá một người yêu tốt, như vậy cũng quá kiêu ngạo và tự cao. Huống chi Đàm Tông Minh cũng là một người rất thông minh đấy. Nhưng kết quả thì sao?
Kết quả là anh ta đã phá tan sự bao dung của Triệu Khải Bình. Triệu Khải Bình đã thông suốt, không thể chịu đựng được những khó xử trong lòng.
Khi vừa bắt đầu, cậu và Khúc Tiêu Tiêu cũng vô cùng vui vẻ, nhưng sau đó lại ngày càng mệt mỏi. Cảm giác này giống như nắm tay nhau chạy vậy, lúc đầu thì tràn đày sự mới mẻ và nhiệt huyết. Nhưng theo thời gian trôi đi, niềm đam mê ấy dần cạn kiệt, không thể tiếp tục duy trì.
Cậu không muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng những việc này cần phải quyết đoán, nếu không quyết đoán thì sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Triệu Khải Bình có nhà mà không về được, chỉ có thể lang thang ở ngoài. Vốn dĩ cậu muốn đến bờ sông Xuy Phong, nhưng nửa đường lại nhận được điện thoại của Andy liền đổi ý, quay đầu đi về hướng trường đại học.
Trong điện thoại, Andy nói rằng mình được Đàm Tông Minh cử đến để làm nhân viên thuyết trình. Cô bán rẻ Đàm Tông Minh đến không còn mảnh vải che thân, sau đó lại đem giai thoại Lehman Brothers kia kể cho cậu nghe.
Điện thoại của cô vô cùng dứt khoát khiến cho Triệu Khải Bình cũng phải bật cười.
Đã nhiều năm trôi qua, quán bar mà cậu từng dâng trào tâm huyết để hát vẫn còn tồn tại. Triệu Khải Bình đẩy cửa bước vào, nhìn thoáng qua liền thấy người đàn ông đang ngồi bên quầy bar.
Trên sân khấu là một cô gái có giọng hát sương khói đang được yêu thích hiện nay. Cô ấy đang hát một bản tình ca liêu trai, trong tiếng hát, Triệu Khải Bình nhìn thấy đôi mắt từ từ trợn to của Đàm Tông Minh. Đột nhiên cậu lại nhớ đến dáng vẻ khi híp mắt lại của anh, những nếp nhăn trên đuôi mắt khi cười như một tấm lưới ma thuật, ai nhìn thấy cũng đều không thể bỏ chạy.
Ngay cả khi còn là sinh viên, Triệu Khải Bình cũng chưa từng thử nghiệm những khách sạn giá rẻ xung quanh trường học, đương nhiên Đàm Tông Minh càng không thể. Nhưng điều này cũng không thể ngăn được Đàm Tông Minh đè cậu xuống chiếc đệm lò xo kêu cót két, tất cả như một giấc mộng xưa phóng túng, nhưng cả hai không ai muốn tỉnh lại.
Triệu Khải Bình có cảm giác mình là một con thuyền, còn Đàm Tông Minh lại là bánh lái, là mái chèo của cậu. Anh như nước nâng đỡ cậu, lại như sóng phá hủy cậu. Cậu không thể điều khiển được lý trí của mình – nếu sớm biết có chuyện như vậy, cậu nên tránh xa khỏi Đàm Tông Minh ngay lần gặp đầu tiên – bởi vì đi theo anh chỉ có nước chảy bèo trôi, cho đến khi tan xương nát thịt mới thôi.
Đàm Tông Minh tỉnh lại từ tiếng động của Triệu Khải Bình. Anh nghiêng người về phía trước, dễ dàng ôm lấy tấm lưng mỏng manh kia – cơ thể này thật ấm áp, khi bị đập một cái vào tay, cảm giác này cũng không biến mất. Đàm Tông Minh liền cảm thấy thỏa mãn, tỉ mỉ hôn lên phần gáy của người kia.
Triệu Khải Bình run run: “Đàm tổng, đừng quậy. Tôi phải đi.”
Đàm tổng bỗng dưng bị tạt một gáo nước lạnh, cánh tay liền vô thức buông lỏng, Triệu Khải Bình thoát khỏi lồng ngực của anh, ngồi ở đầu giường bắt đầu mặc quần áo.
Rõ ràng là cậu ở gần như thế, vậy mà Đàm Tông Minh lại một mực không dám chạm vào. Anh nghĩ, em còn muốn tôi làm thế nào đây?
Kết quả là anh lại nói suy nghĩ của mình ra. Triệu Khải Bình ngưng động tác quay đầu lại nhìn anh: “Câu này không phải nên để tôi nói sao?”
Không phải Đàm Tông Minh luôn mong muốn điều này sao? Tôi đã cho anh rồi, anh còn không hài lòng cái gì?
Nói xong cậu nháy mắt vài cái, như là kịp phản ứng: Ồ, chẳng lẽ là Đàm tổng chưa chơi đủ, còn muốn thêm một lần?.
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
Sao Triệu Khải Bình có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Cho dù Đàm Tông Minh chỉ yêu thích cậu một chút thôi thì khi nghe câu đó vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
Còn bây giờ? Mẹ nó quả thật là anh đang bị vạn tiễn xuyên tim.
Thậm chí anh còn chẳng thể bộc lộ nỗi oan ức. Vì đáng đời anh, đến tư cách để oan ức cũng không có.
Có thể là do vẻ mặt của anh quá buồn cười, cuối cùng trên mặt Triệu Khải Bình cũng xuất hiện một chút không đành lòng.
Cậu thở dài một hơi: “Đàm Tông Minh, chúng ta…cứ như vậy đi.”