Tôi cứ tưởng rằng quan hệ giữa tôi và Thẩm Trạch Minh vẫn cứ xấu như vậy, nhưng một email đã thay đổi ý nghĩ của tôi.
Đó là một tuần sau khi Thẩm Trạch Minh rời đi, lúc vừa mới nhìn thấy tôi còn tưởng mình hoa mắt cơ. Đọc kỹ rồi thì thông suốt sáng tỏ.
"Tôi muốn từ bỏ. Sau khi anh bị trói đi, anh trai thật sự rất đau lòng, vì niềm tin anh nhất định sẽ quay trở về nên anh ấy mới chống đỡ mà sống sót, nhưng cũng tiều tuỵ đi nhiều. Mỗi lần chứng kiến ánh mắt vô thần của anh ấy, tôi cũng hận chính mình lắm, tất cả là do tôi mà ra. Người anh trai mạnh mẽ như vậy vì quan hệ của chúng tôi nên không hề tức giận.
Nếu như ngay từ đầu tôi không ngoan cố như thế thì tốt rồi, ít nhất anh trai có thể sống yên ổn hạnh phúc. Vậy nên, tôi thay đổi kết hoạch, tìm Phương tổng cứu anh ra ngoài.
Tôi không muốn xin lỗi anh, vì anh cướp anh trai tôi trước, chuyện này tôi vĩnh viễn không có cách nào tha thứ.
Tôi không có cách nào đối mặt với hai người, tôi biết nếu anh trai tôi biết sự thật cũng không trách tôi đâu. Tôi cũng biết anh không thèm nói cho anh trai biết. Tôi không biết có thể gặp lại hai người hay không, cho nên đừng liên lạc cho tôi, coi tôi như là người qua đường đi. Chăm sóc tốt anh trai tôi nhé."
Nói thật, tôi chưa từng trách nó. Có thể hiểu là quyết định kết hôn giả trước đây của chúng tôi khiến hai anh em nhà họ trở nên ly biệt, tôi đối với nó vẫn còn áy náy lắm. Nó nguyện ý gửi email cho tôi khiến tôi thật sự rất vui, ít nhất là nó đã lùi một bước. Nếu như muốn tiến thêm bước nữa sợ là phải đợi lâu lắm?
"Đang nhìn gì vậy? Sao lại thở dài thế?" Thẩm Trạch Dương từ phía sau ôm lấy tôi, nghi ngờ nhìn về phía email.
Tôi vội vàng đóng laptop, quay đầu che dấu: "Haha, không nhìn gì cả, không có gì hay để xem hết."
Thẩm Trạch Dương cau mày, muốn mở laptop lên, tôi vội vàng kéo cổ anh lại chủ động hôn nồng nhiệt.
Hôn xong, Thẩm Trạch Dương vẫn mang vẻ mặt bất mãn: "Rốt cuộc là có chuyện gì giấu diếm anh? Thành thật thú tội nào, nếu không..."
"Nếu không không xuống giường được. Anh lần nào cũng dùng cái này uy hiếp em, có lần nào làm được đâu?" Tôi thản nhiên đáp.
Ánh mắt anh đột nhiên phát sáng, kéo tôi sát lại.
"Em đã mong chờ được anh làm cho không xuống giường được như thế rồi, đêm nay anh phải thực hiện nguyện vọng của em thôi." Anh cười xấu xa, thấy vậy cơ thể tôi run lên.
"Trạch Dương, anh nói đùa à?" Tôi hơi sợ hãi.
"Hửm? Đùa á? Vậy em coi như đùa là được, ngày hôm sau em sẽ biết có phải là đùa hay không." Anh cười gian trá, lần này không phải là nghiêm túc chứ?
Sáng sớm... Ầy... Giữa trưa thức dậy, Thẩm Trạch Dương đã giúp tôi xin nghỉ phép rồi, nghĩ đến hôm qua máy tính vẫn ở chế độ chờ, không biết anh ấy đã xem được hay chưa, tôi lập tức giãy dụa đứng dậy kiểm tra.
Máy tính vẫn ở trạng thái chờ, tôi mở ra xem, thấy không có dấu vết bị xem qua thì mới yên tâm.
Mặc dù việc này Thẩm Trạch Dương biết cũng không có ảnh hưởng gì, như Thẩm Trạch Minh đã nói, anh trai nó tuyệt đối sẽ không căm hận nó, nhưng tôi không hy vọng Trạch Minh biết em mình làm ra chuyện như thế. Chính người thân của mình tổn thương người mình yêu, sau khi biết chân tướng cho dù không tạo nên kết cục không thể cứu vãn, nhưng vẫn sẽ lưu lại khúc mắc mà phải không? Những điều nhỏ nhặt này cứ để nó vụn vỡ trong lòng những người trong cuộc là được rồi.
Xoá email đi, tắt máy tính, rồi nằm lại lên giường.
Vài phút sau Thẩm Trạch Dương quay trở lại, sờ trán tôi, hơi áy náy nói: "Đúng là làm có hơi quá."
Tôi kéo tay anh, cắn một cái: "Bây giờ hối hận rồi ha, muốn anh nấu cơm cho em rồi."
Sắc mặt anh trở nên nhu hoà, cười ha ha: "Ừm, nếu sau này em vẫn để cho anh làm như thế, ngày nào cũng nấu cơm cũng không sao cả."
Nói gì cơ? Vậy chẳng phải tôi lao lực quá à?
Tôi trừng mắt nhìn anh, gào lên: "Lập tức đi nấu cơm cho em, việc này sau này anh đừng có mơ!"
Anh cười lớn, né ra, tôi thu hồi gối đầu chưa kịp ném đi.
Chúng ta cứ thế mà hoà hợp thôi, hạnh phúc, vốn tồn tại ở cuộc sống bình phàm như thế...
TOÀN VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT