“Anh ơi, Cố Điển đâu rồi?” Khâu Tác ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng, “Mới sáng sớm cậu ấy đi đâu vậy? Em tìm quanh nhà cũng không thấy, giờ mà còn không ăn thì sẽ đi học muộn đó.”

“Hai đứa hôm nay không đi học, anh xin nghỉ phép rồi.” Cố Ân đưa cho Khâu Tác một chén cháo gạo kê.

“Hả? Hôm nay không đi học? Tại sao ạ?” Khâu Tác nhận lấy bát, húp một ngụm cháo.

“Em khá hơn chưa?” Cố Ân không trực tiếp trả lời.

“Ổn rồi ạ, có thể có chuyện gì được? Hiện tượng sinh lý bình thường, Alpha chúng ta rất khỏe mạnh.” Khâu Tác cầm một quả trứng luộc đập lên bàn.

“Tình huống của em không thể khá hơn trong một đêm được,” Cố Ân hít sâu một hơi, “Khâu Tác à, em…” Chưa nói xong, cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra, Cố Điển ướt sũng mà đi vào.

“Cậu đã đi đâu vậy Cố Điển? Trời đang mưa à?” Quả trứng trên tay Khâu Tác cũng quên lột, nhìn Cố Điển.

Bây giờ Cố Điển trông rất lạ, bất luận thời điểm nào anh cũng có vẻ thong dong, lãnh đạm và xa cách, dù là sau một trận bóng rổ kịch liệt nhất, mặt và cơ thể của anh đều sạch sẽ, dường như không đổ mồ hôi, chưa từng thấy bộ dạng thất hồn lạc phách như thế này.

Khâu Tác liếc nhìn qua cửa sổ sát đất, đang là đầu mùa hè, nắng chói chang, “Cậu bị xe phun nước phun hay là đổ mồ hôi vậy?” Cậu đứng dậy khỏi bàn ăn, chạy đến đứng trước mặt Cố Điển chun chun mũi như cún con, “Cậu uống rượu à? Sao buổi sáng lại uống rượu? Còn không đi học à?”

“À, không cần đi học, anh hai nói hôm nay xin nghỉ.” Khâu Tác tiếp tục nói, “Sao lại xin nghỉ vậy? Tớ còn định hỏi cậu…”

Cố Điển liếc Khâu Tác một cái.

“Cậu nhìn tớ làm gì?” Khâu Tác ù ù cạc cạc, lại nghiêng người tới trước mặt Cố Điển, xấu hổ gãi gãi đầu, “Ồ, tớ quên mất, không phải cậu uống rượu buổi sáng, mà là tin tức tố của cậu.”

Cố Điển ‘cộp’ một tiếng lùi một bước, không nói nên lời.

“Cậu phun thuốc che tin tức tố đi, mùi nồng như vậy, những Omega nhìn chằm chằm cậu như hổ đói trong trường sao mà chịu được?”

“Tớ có mà.” Cố Điển cúi đầu thay giày, “Buổi sáng tớ chạy bộ, đổ mồ hôi.”

“Phun rồi mà vẫn nồng như vậy á?” Khâu Tác lau mồ hôi vừa chảy trên trán, “Ơ, đổ mồ hôi cũng lây à? Sao tớ chảy mồ hôi nhiều thế?”

Cố Điển đứng thẳng dậy, đuôi mắt hơi nhướng lên giật giật, vẻ mặt phức tạp làm Khâu Tác khó hiểu.

“Tim đập mạnh?” Khâu Tác che ngực trái, “Hình như đang tăng tốc.” Tiếp đó sờ mặt mình, “Mặt tớ có đỏ không? Sao thấy hơi nong nóng.”

Đôi mắt đen sáng ngời, chân thành giống như con thú nhỏ lông xù, Khâu Tác tự trả lời vấn đề của cậu đến nỗi Cố Điển nhất thời không biết nói gì.

“Hầy, hai đứa đứng ở cửa nói mãi không xong, mau qua đây ăn đi.” Cố Ân nhìn không nổi, vỗ nhẹ mép bàn.

“Dạ, em đi tắm đã.” Cố Điển vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng.

“Cậu nhanh đi tắm đi, tớ ngửi mùi rượu của cậu có hơi say, đầu óc choáng váng.” Khâu Tác đẩy Cố Điển một cái, “Tớ lột trứng cho cậu nha, tắm xong thì ra ăn.”

Cố Điển nhìn Khâu Tác thật sâu, vừa đến phòng tắm vừa chậm rãi hỏi, “Cậu biết tin tức tố của Alpha sẽ bị cái gì kích thích không?”

“Tiến vào kỳ mẫn cảm, tớ vẫn biết mặc dù chưa bao giờ nghe giảng lớp sinh lý.” Khâu Tác nói.

“Kỳ mẫn cảm là bị cái gì kích thích?” Cố Điển tiếp tục hỏi.

“Kỳ mẫn cảm hả? Do Omega á, bị Omega yêu thích kích động.” Khâu Tác đột nhiên được đả thông hai mạch nhâm đốc*, “Cậu vừa mới đi gặp Omega mà cậu thích à? Thảo nào cả người toàn mồ hôi. Là ai vậy, tớ biết không? Tốt lắm, có người mình thích mà không nói cho tớ, còn coi tớ là anh em không?”

*ý là đã hiểu rõ.

“Đúng vậy, tớ gặp Omega tớ thích, tối qua cũng gặp… Thường xuyên gặp.” Cố Điển bất lực.

“Tối qua? Thừa dịp tớ đang ngủ?” Khâu Tác đăm chiêu suy nghĩ một hồi, nụ cười trên mặt tắt ngấm, rũ đầu đi về phía bàn ăn.

Lúc Cố Điển tắm xong đi ra, bàn ăn chỉ còn Khâu Tác, trứng luộc bóc vỏ đặt trong cái dĩa nhỏ. Cố Điển không bao giờ ăn cháo, Khâu Tác đưa cho anh một ly sữa, sữa màu trắng ngà còn đang bốc hơi nóng.

Khâu Tác ngồi đối mặt với Cố Điển, đầu gục xuống, một chiếc xương tròn nhỏ nhô lên sau gáy, xương bả vai duỗi ra dưới chiếc áo thun trắng, tựa như một đôi cánh bướm xinh đẹp.

Dù Khâu Tác có bề ngoài mạnh mẽ và dũng cảm đến đâu, cậu vẫn luôn là một bạn nhỏ mong manh, bạn nhỏ cần anh dỗ dành.

Cố Điển bước đến ngồi cạnh Khâu Tác.

“Ừm, trứng và sữa vẫn còn nóng, ăn nhanh đi.” Khâu Tác chuyển đĩa và ly cho Cố Điển, cười nhạt.

“Cậu ăn xong rồi?” Cố Điển uống một ngụm sữa.

“Ừm, xong rồi, anh hai đi làm,” Khâu Tác nói, “Anh Nam còn đang ngủ.”

“Hai ngày nay đừng đi học, ở nhà nghỉ ngơi đi. Cố Điển cúi đầu ăn bữa sáng.

“Tớ đang chuẩn bị hỏi cậu, tại sao anh hai xin nghỉ cho chúng ta?” Khâu Tác nhíu mày, “Phân hóa không phải chỉ một chút thôi sao? Hôm nay tớ cảm thấy tốt lắm, Alpha chúng ta nào có yếu ớt như vậy.”

Cố Điển hai ba miếng ăn xong bữa sáng, Khâu Tác đưa khăn giấy ướt cho anh, Cố Điển cầm lấy, lau khóe miệng, anh gấp ngay ngắn rồi ném nó vào thùng rác bên bàn, sau đó xoay ghế lại, đối mặt với Khâu Tác.

“Làm sao vậy? Ánh mắt cậu là sao? Có gì muốn nói hả?” Sườn mặt Khâu Tác đỏ bừng.

“Này---- cậu làm gì vậy?” Khâu Tác trừng lớn đôi mắt, Cố Điển nắm lấy hai ngón tay của cậu, vòng ra phía sau, ấn vào gáy cậu.

Hơi thở Cố Điển mang theo hương rượu cùng giọng nói hơi khàn, lộ rõ vẻ kiềm chế, tiến tới bên tai Khâu Tác, “Khâu Tác, cậu có tự mình đụng vào thứ gì không?”

“Cái gì?” Đầu ngón tay Khâu Tác trên một vùng nóng bỏng sau cổ, ngón chân đột nhiên hồi hộp mà cuộn lại, tay kia vô thức nắm lấy đầu gối của mình.

“Bây giờ cậu cảm thấy gì?” Mùi chocolate phả vào mặt, miệng khô lưỡi khô, giọng nói trở nên khàn khàn, “Khâu Tác, tim cậu đập nhanh quá.”

“Ừm------ Tớ------” Đầu ngón tay Khâu Tác bị đè lại, tùy anh cầm ngón tay mình khe khẽ vuốt ve tuyến thể sau gáy hết lần này đến lần khác, tin tức tố nồng nặc lập tức tràn ngập nhà bếp.

“Khâu Tác, cậu là Omega, vẫn luôn là Omega, cậu có tuyến thể, mùi hương của cậu là chocolate, sau khi phân hóa sẽ phát tình, lần đầu tiên phát tình nên sẽ không quen, sẽ khó chịu. Cho nên tớ mới xin nghỉ cho cậu, tớ cũng nghỉ, tớ ở với cậu.”

“Ừm----” Lần đầu tiên phát tình sau phân hóa của Khâu Tác vào một buổi sáng ngày hè rực rỡ.

Khâu Tác vẫn luôn coi mình là Alpha, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bây giờ cậu không có cách nào khống chế được bản thân, cũng không thể chống lại dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, cậu không biết phải làm sao, giống như có 180 con thỏ nhảy qua nhảy lại trong lồng ngực, cậu nắm chặt tay Cố Điển, cào vài vết đỏ trên đó.

Cố Điển là người mà cậu tin tưởng nhất từ khi còn nhỏ, cậu tình nguyện để Cố Điển mang mình đi, để anh làm gì cũng được.

“Khâu Tác, chúng ta lên lầu.” Cố Điển vẫn duy trì được một tia lý trí, ôm Khâu Tác vào phòng ngủ.

“Ừm--- lên lầu đi, đừng ở chỗ này mà… Ở đây quá sáng…” Khâu Tác hơi hé mắt, lông mi dính chút nước mắt, mềm mại mà ghé vào lồng ngực Cố Điển.

Editor: Đoán xem chương sau sẽ có gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play