Edit: Pa

[Không chỉ vì tình yêu, là bởi vì được yêu]

***

Có lẽ nhà mới đã buff thêm năng lượng cho cậu, Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy con đường sáng tác của mình càng ngày càng suôn sẻ hơn, chưa kể cậu còn gặp quý nhân phù trợ, chính là mấy blogger tuyên truyền và những đơn vị phê bình sách trên các nền tảng đã đề xuất tiểu thuyết của Thẩm Cảnh Duyên lên trang của họ.

Trong số đó, không thiếu những lời thán phục về màn chuyển mình tuyệt vời của cậu, cùng với đó những tác phẩm trước đây của Thẩm Cảnh Duyên cũng được đẩy lên.

Mặc dù Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy tự hào về tác phẩm của mình nhưng cậu vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được tự phụ. Hàn Hành Chu chứng kiến ​​cậu từng bước đi tới thành công, anh cứ tưởng Thẩm Cảnh Duyên sẽ tự dương dương tự đắc khoe khoang với mình, nào ngờ Thẩm Cảnh Duyên lại im lặng, tiếp tục công việc viết lách, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra. Hàn Hành Chu thấy chuyện này hơi lạ, nói chuyện với Thẩm Cảnh Duyên xong mới nhận ra một điều, bình thường giống như đứa nhóc lúc nào cũng tranh công đòi kẹo, tới khi bất ngờ nhận được cơn mưa lời khen thì cậu lại tự nhắc nhở bản thân phải bình tâm lại.

"Em thấy xốc nổi quá sẽ không viết tốt được."

Hàn Hành Chu hiểu được ý của cậu, càng kiêu ngạo càng dễ mắc sai lầm, không ngờ đối phương cũng có một mặt như vậy, trong lòng anh lại suy nghĩ, anh không hiểu nhiều về Thẩm Cảnh Duyên.

Dọn qua nhà mới được mấy tháng, vốn dĩ đồ dùng thiết yếu đã được sắm sửa đầy đủ từ trước nhưng căn nhà này đối với Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu lại mang một ý nghĩa khác. Cứ ngỡ rằng nhà tân hôn chỉ là công cụ để đối phó với cha mẹ hai bên, cùng lắm chỉ được coi là nơi trú ngụ cho hai người. Bây giờ thì khác, nó đã thật sự là một ngôi nhà.

"Em cứ cảm thấy mình vẫn chưa sắm sửa hết." Thẩm Cảnh Duyên phàn nàn trong lúc dọn tủ sách.

"Ý em là sao?" Hàn Hành Chu thấy đồ đạc đều đã mua cả rồi, "Em thấy mình còn thiếu gì à?"

"Hình như vẫn thiếu mấy đồ trang trí nhỏ nhỏ ấy anh."

Nhà mới rộng hơn căn hộ trước đó, cho dù đã mang hết đồ trang trí đến nhưng vẫn còn những góc trống. Hoặc là do Thẩm Cảnh Duyên quá trân trọng căn nhà mới của họ nên cứ cảm giác mọi thứ vẫn chưa hoàn hảo.

Hàn Hành Chu rời khỏi máy tính, bước tới trước bàn làm việc, anh nói:

"Em thích cái gì thì cứ mua đi."

"Xì" Thẩm Cảnh Duyên bất mãn, trừng mắt lườm anh, "Ý anh là sao? Anh không phải người nhà này à?"

"Tại anh không biết nhiều về mấy thứ này cho lắm." Hàn Hành Chu đưa tay nhéo má Thẩm Cảnh Duyên, "Cuối tuần đi mua nhé."

"Được." Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu trù tính ở trong đầu, "Để em nghĩ xem nên mua những gì."

Đến cuối tuần, vừa tới trung tâm thương mại, Thẩm Cảnh Duyên nhanh chóng tới thẳng những nơi mình nhắm trước, cậu lên sẵn ý tưởng rồi. Hàn Hành Chu tự xác định bản thân không có quyền lên tiếng, mỗi khi Thẩm Cảnh Duyên định lựa một món đồ để bỏ vào giỏ hàng thì cậu đều hỏi ý kiến ​​của anh, anh chỉ nói:

"Không tồi."

"Đúng là không nên hỏi anh." Thẩm Cảnh Duyên bỏ đồ vào giỏ hàng, "Anh cứ thưởng thức thôi là được."

Hàn Hành Chu cười rồi nói, "Được."

Dường như sau khi được trang trí lại thì ngôi thực sự đã phong phú hơn trước rất nhiều. Không phải bởi nó có bao nhiêu đồ nội thất cỡ lớn, mà bởi trong không gian ấy đã được lấp đầy những đồ vật nhỏ xinh, được chọn lựa một cách tỉ mỉ. Dùng vài câu văn chương nhảm nhí của Thẩm Cảnh Duyên để hình dung thì hẳn là, như thể không có gì thay đổi, lại cứ như mọi thứ đều đã đổi khác.

"Thấy sao nào?" Thẩm Cảnh Duyên đặt món đồ trang trí cuối cùng lên bàn, "Cảm giác tốt hơn trước rất nhiều phải không anh?"

"Ừ." Hàn Hành Chu phụ hoạ, "Em thật lợi hại."

"Em muốn mời bạn em đến mở tiệc tân gia [1], được không anh?"

Dù đã chuyển đến một thời gian nhưng ngoài bố mẹ ra thì bạn bè của họ còn chưa được vinh hạnh đến nhà chơi đâu, một trong những lý do đó là bởi cả hai quá bận, tiếp đón bố mẹ còn được chứ nguyên một đám bạn thì thực sự quá vất vả. Hiện tại việc viết tiểu thuyết của Thẩm Cảnh Duyên đã bớt áp lực hơn so với lúc vừa bắt đầu, hơn nữa cậu còn có dư bản thảo chưa đăng, lười biếng vài ngày cũng không sao.

"Tất nhiên là được rồi." Hàn Hành Chu hỏi, "Em định khi nào?"

"Thứ bảy tuần sau?"

Nhóm bạn của Thẩm Cảnh Duyên đang hẹn nhau đi chơi vào thứ bảy tuần sau. Đinh Nghĩa cùng mọi người vẫn luôn gào thét muốn xem nhà mới của cậu nhưng họ biết Thẩm Cảnh Duyên đang bận viết truyện nên không giục cậu. Thẩm Cảnh Duyên thấy mọi người bàn trong nhóm là sẽ rảnh vào thứ bảy tới nên cậu định nhân cơ hội này mời họ đến nhà chơi.

"Anh phải đi công tác." Hàn Hành Chu thở dài.

Bây giờ nghe tin Hàn Hành Chu phải đi công tác, cậu cũng không lưu luyến như trong giai đoạn "yêu say đắm" [2], Thẩm Cảnh Duyên nhún vai nói:

"Vậy thì để em tiếp đãi, có khi anh không ở đây bọn em còn thoải mái hơn."

Hàn Hành Chu hỏi ngược lại:

"Bọn em định làm gì?"

Thẩm Cảnh Duyên muốn trêu chọc anh, "Trước khi gặp anh, một đám trai thẳng toàn đưa đẩy em cho mấy anh trai trẻ... ý!"

Hàn Hành Chu vỗ nhẹ vào mông Thẩm Cảnh Duyên, xem như phạt nhẹ cho cái sự lỡ miệng của cậu, "Còn bây giờ thì sao?"

"Không biết, trước đây họ giới thiệu mấy chàng trai cho em, giờ em thúc giục họ đi xem mắt."

"Thế còn được." Chiến tranh kết thúc, hiển nhiên là Hàn Hành Chu nhẹ nhõm hơn nhiều. "Không được nhìn mấy anh trai trẻ."

"Chỉ có thể nhìn giáo sư Hàn thôi á." Tay Thẩm Cảnh Duyên sờ xuống bụng dưới của Hàn Hành Chu, "Phải hong?"

"Không phải em vừa kêu mệt à?"

"Bây giờ em không thấy mệt."

Hàn Hành Chu mỉm cười, "Tốt lắm, giờ chúng ta có thể làm quyết toán [3]."

Thẩm Cảnh Duyên nghĩ bụng, quả thực, thích ba hoa thì phải trả giá đắt, cơ mà cậu vẫn cam tâm tình nguyện.

Hàn Hành Chu qua thành phố khác dự họp báo của một tổ chức học thuật từ hôm thứ sáu. Thứ bảy, Thẩm Cảnh Duyên vươn vai, đủng đỉnh đứng dậy, dọn dẹp nhà cửa một lần nữa. Mấy người Đinh Nghĩa cũng không kỹ tính lắm, cơ bản là được mời tới chơi đã mỹ mãn lắm rồi, dù sao cậu cũng không định làm một bữa thịnh soạn để mời anh em, đây là đãi ngộ VIP ấy chỉ có Hàn Hành Chu mới được hưởng.

Đến giữa trưa, chuông cửa vang lên. Thẩm Cảnh Duyên dọn nhà khá sạch sẽ, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái và ấm áp, ánh mặt trời buổi trưa là chói chang nhất, chiếu vào nhà có thêm chút sinh khí.

"Vào đi!" Thẩm Cảnh Duyên hô lên, cậu ra mở cửa, nhìn thấy Dư Chí An xách theo một giỏ trái cây, phía sau còn mấy anh em đang thập thò ngoài cửa.

"Ồ, nhà đẹp thế." Đinh Nghĩa lập tức xem nơi đây như nhà mình, xỏ dép lên vào rồi bắt đầu đi thăm quan, "So với căn nhà lúc trước ông ở thì rộng hơn nhiều."

"Thấy có vô nghĩa không." Thẩm Cảnh Duyên nói, "Bọn tôi ở hai người."

"Bài trí không tệ." Lâm Thành khen ngợi.

"Tôi có cũng góp một phần công thiết kế đấy."

"Con mắt của ông lúc nào cũng tinh tường." Đinh Nghĩa cười, "Bao gồm cả việc chọn chồng nữa."

Chẳng hiểu sao Thẩm Cảnh Duyên nghe cậu ta nói vậy lại thấy thẹn.

"Đừng nói nữa."

"Còn biết ngại cơ." Lâm Thành trêu chọc cậu.

Thẩm Cảnh Duyên dắt mọi người đi xem nhà mới, sau đó quay về bàn nói chuyện phiếm trước giờ cơm trưa. Chủ đề được mang ra tán gẫu chắc chắn phải xoay quanh cuộc sống hôn nhân của Thẩm Cảnh Duyên rồi, đặc biệt vì Thẩm Cảnh Duyên là gay nên mọi người vô cùng tò mò về chuyện hôn nhân của cậu.

"Này, đây là chuyện để các ông mang ra hóng hớt được chắc!"

Sau khi bị hóng chuyện "Giường rộng thế chắc ngủ thoải mái lắm nhỉ!". Cuối cùng, Thẩm Cảnh Duyên thẹn đến cực điểm, "Các ông hỏi thế mà không thấy ngượng mồm à?"

"Cũng thường thôi." Trần Ngạn đáp.

Đinh Nghĩa thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Thẩm Cảnh Duyên, đột nhiên trong lòng cảm giác có chút gì đó bất bình thường. Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, hễ hỏi đến chuyện của hai người thì cậu đều đáp lại với nụ cười trên môi. Đinh Nghĩa cũng đâu phải đồ ngốc mà cái gì cũng không hiểu, đương nhiên cậu ta biết rằng đó là dáng vẻ ngượng ngùng của một người khi yêu, mọi chủ đề liên quan đến người thương của mình đều có thể khiến cái nhíu mày hay nụ cười ngâm trong hũ mật.

Nhưng cảm giác bất bình thường này từ đâu mà ra? Đinh Nghĩa không kìm nổi suy nghĩ ấy, tại sao cậu ta lại cảm thấy Thẩm Cảnh Duyên có vẻ kỳ lạ như vậy nhỉ?

Mấy người Dư Chí An đều vô tâm, không để ý nhiều như vậy. Cậu ta hỏi Thẩm Cảnh Duyên:

"Lúc trước cũng hỏi như vậy mà đâu thấy ông thế này."

Thẩm Cảnh Duyên nghe xong không khỏi sững sờ trong chốc lát, cậu nhanh chóng nhận ra chính là hôm say rượu trong tiệc chia tay độc thân. Khi đó, cậu khai báo chuyện mình kết hôn với đám bạn này nên bị họ dí suốt một thời gian dài để dò hỏi, chẳng hạn trải nghiệm hẹn hò, hay đã lên giường chưa... Tuy lúc đó cũng thẹn thùng nhưng cảm xúc không dao động nhiều như bây giờ. Bởi vì tại thời điểm đó, cậu chỉ phụ trách chém gió với bọn họ mà bây giờ là nói thật.

"Thật á?" Thẩm Cảnh Duyên giả bộ sững sờ.

"Chả biết nữa." Dư Chí An chuyển đề tài rất nhanh, rất nhanh liền nã pháo về chỗ Trần Ngạn - kẻ vừa tìm được bạn gái. Thẩm Cảnh Duyên không muốn họ biết quá nhiều bí mật về chuyện trước khi cậu đến với Hàn Hành Chu. Thứ nhất, điều đó là không cần thiết, thứ hai, hẳn là ít người có thể hiểu được suy nghĩ của cậu lúc đó. Vậy nên cậu chẳng nói thêm câu nào rồi quay sang bao vây Trần Ngạn như mọi người.

Nhân viên giao đồ đã tới, cùng lúc đó là điện thoại của Hàn Hành Chu gọi đến. Thẩm Cảnh Duyên nhận cuộc gọi video rồi vẫy tay với anh, "Đinh Nghĩa với mọi người đang ở đây ạ."

"Chào mọi người." Hàn Hành Chu nói.

"Chào anh nhá." Tiếng mọi người đáp lại Hàn Hành Chu vọng lên liên hồi. Hàn Hành Chu liếc nhìn những món bày trên bàn. Nào là gà rán với pizza, tất cả đều là những thứ anh vẫn thường nhắc Thẩm Cảnh Duyên ăn càng ít càng tốt. Chỉ có điều Thẩm Cảnh Duyên đang ăn trưa với bạn nên Hàn Hành Chu không nói gì.

"Hai ngày nay tôi phải đi công tác nên không có ở nhà. Mọi người cứ ăn uống vui vẻ, bữa này tôi mời." Hàn Hành Chu nói.

"Cảm ơn!" Trần Ngạn hét lên.

"Hào phóng ghê!" Lâm Thành hô.

Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười trước ống kính, "Anh hào phóng ghê nha, cám ơn."

"Không có gì đâu." Hàn Hành Chu gọi qua vì muốn chào hỏi bạn bè Thẩm Cảnh Duyên một chút, nếu không ý ới gì có vẻ hơi bất lịch sự, còn lý do thứ hai là vì anh muốn gặp Thẩm Cảnh Duyên.

"Bọn em ăn trước nha, anh ăn chưa?"

"Anh ăn rồi."

"Được rồi, tối nay nói chuyện nhớ."

Hàn Hành Chu cười, nói: "Ừ, gặp lại sau."

Đinh Nghĩa đứng cắt pizza bên cạnh, thầm nghĩ, Thẩm Cảnh Duyên không phải là người duy nhất có dấu hiệu bất thường. Thẩm Cảnh Duyên không nhận thấy có gì khác lạ, cậu tiếp tục ăn uống cùng mọi người. Họ vừa nói chuyện phiếm vừa ăn, tới tận ba bốn giờ chiều mới dọn dẹp xong.

Thẩm Cảnh Duyên ợ một cái rồi nói, "Lâu lắm rồi tôi không được ăn ngon như vậy."

"Tại sao, giáo sư Hàn nhà ông không cho ăn gà rán à?"

"Không cho ăn nhiều." Kể từ khi sống chung với Hàn Hành Chu thì chế độ ăn của Thẩm Cảnh Duyên thực sự rất lành mạnh "Bảo loại dầu họ sử dụng không sạch."

"Hahahaha!" Lâm Thành cười nhạo cậu, "Ông tìm bố cho mình rồi."

Thẩm Cảnh Duyên không phản bác lại cậu ta, "Đó là tình thú."

Dư Chí An trợn mắt, như thế mà cũng coi là tình thú.

Mọi người ở lại nghỉ ngơi tới năm, sáu giờ mới dắt díu nhau đứng lên đi về. Trần Ngạn nói:

"Chao ôi, tôi cũng muốn hẹn hò."

Lâm Thành lườm cậu ta, "Không ai quan tâm đâu."

Trước khi ra ngoài, Đinh Nghĩa liếc nhìn Thẩm Cảnh Duyên, nhưng vẫn không mở miệng. Thẩm Cảnh Diên tiễn bọn họ xuống dưới sảnh, tiện thẻ đi mua cơm hộp rồi mới về nhà. Về đến nơi, cậu nhìn thấy tin nhắn Đinh Nghĩa gửi cho mình:

[Sao tôi cảm thấy cậu có chút thay đổi nhỉ?], Rồi nhanh chóng nói thêm: [Sự thay đổi đó khá tốt.]

"A." Thẩm Cảnh Duyên nghĩ thầm, không ngờ ánh mắt của Đinh Nghĩa cũng chính xác phết, cậu không định giải thích gì nhiều, đáp lại bằng giọng đùa cợt:

[Bởi vì tình yêu đó, Tiểu Đinh à.]

[... Cút!]

Không chỉ vì tình yêu, là bởi vì được yêu.

______

[1] Tân gia: Tiệc mừng nhà mới (Vì từ này Hán Việt dùng phổ biến hơn nên tôi để nguyên).

[2] Yêu say đắm: Tên tiếng Anh là Passionate Love. Nhà tâm lý học Elaine Hatfield đã định nghĩa tình yêu say đắm (Passionate Love) là trạng thái luôn có mong muốn mãnh liệt được đoàn tụ với một người khác. Nó là một tổng thể phức tạp của sự thẩm định hoặc am hiểu, những cảm xúc chủ quan, những biểu hiện, các quá trình sinh lý học, các xu hướng hành động và các hành vi có điều kiện. Tình yêu song phương (được đáp trả) được liên hệ với cảm xúc toàn đầy và khoái lạc. Tình yêu đơn phương (không được đáp trả) được liên hệ với cảm xúc trống rỗng, lo lắng hoặc tuyệt vọng.

[3] Quyết toán: Là việc đưa ra quyết định cho những số liệu đã được tính toán sau khi xem xét hồ sơ cẩn thận của một công ty, cơ quan, xí nghiệp trong một khoảng thời gian nhất định nào đó (quyết toán theo năm), hoặc cho một dự án công trình, hạng mục công trình hay hạng mục kinh doanh nào đó (quyết toán theo hạng mục công trình hoặc dự án kinh doanh).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play