Thẩm Cảnh Duyên đã soạn gần xong đại cương của sách mới, giọng văn chủ đạo vẫn lấy cốt truyện làm chính, bổ sung thêm tuyến tình cảm, dù sao đến lúc xuất bản vẫn cần có tình yêu để lấy cái quảng bá. Đó là câu chuyện tình yêu giữa một vị tướng quân và công chúa, tiên hoàng mất sớm, ngoại tộc nắm quyền mà không quan tâm đến đời sống của nhân dân, dẫn đến cảnh nhà nhà ly tán, dân chúng lao đao. Công chúa là viên minh châu trân quý được tiên hoàng nâng niu, lòng nàng có chí lớn, sau lưng ngầm nuôi dưỡng tướng lĩnh ở biên cương nên bên ngoài phải tỏ ra ăn chơi đàng điếm, không màng thế sự. Chưa kể trước đó thái tử bị giam lỏng trên tháp cao, công chúa là em gái ruột của thái tử, phải hợp lực với tướng quân để lật đổ ngoại tộc, nâng đỡ một vị hoàng đế mới.
Hàn Hành Chu đọc xong phần giới thiệu cốt truyện cũng nói:
"Không tồi."
Nhất thời, Thẩm Cảnh Duyên có cảm giác đang nộp bài tập cho Hàn Hành Chu, cậu chờ giảng viên chữa bài cho mình, chỉ sợ đối phương bảo "quay về lại làm lại". Cậu đỡ lấy máy tính rồi xác nhận lại:
"Có thật không anh?"
"Anh lừa em làm gì? Nhưng anh chỉ là người ngoài nghề. Em vẫn phải hỏi biên tập để biết rõ hơn."
Đã khuya rồi, Thẩm Cảnh Duyên không muốn quấy rầy biên tập vào lúc nửa đêm, cậu gật đầu, tắt máy tính, gối lên đùi Hàn Hành Chu, nói:
"Viết lách khó quá, anh nuôi em đi."
"Cũng được." Hàn Hành Chu đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Cảnh Duyên, anh cảm giác bản thân giống như đang ngồi trong tiệm cà phê mèo.
"Em ăn nhiều lắm."
"Anh nuôi được."
Thẩm Cảnh Duyên vui vẻ, cậu cười, "Thật ra, tiền nhuận bút của em có nuôi thêm cả anh nữa cũng được."
"Em nói phải." Hàn Hành Chu không phản bác, "Ngày mai, em có đến trường anh không?"
Hàn Hành Chu chưa bao giờ nghĩ, sau khi đưa thẻ thông hành (vào trường) cho Thẩm Cảnh Duyên thì anh cứ mơi người ta đến suốt như vậy. Chính Thẩm Cảnh Duyên cũng chẳng ngờ, mới ngày nào mang canh đến văn phòng cho Hàn Hành Chu còn cự nự mà bây giờ đã quen luôn rồi. Có đôi khi Thẩm Cảnh Duyên không muốn ở nhà, lại chẳng biết đi đâu thì cậu sẽ đến ăn trưa với Hàn Hành Chu trong nhà ăn của trường. Nói trắng ra, một người tìm cớ để gọi đối phương đến, người kia thì tìm cớ để đi, chẳng qua là vì thấy nhớ nhau mà thôi.
"Hơn mười một giờ em sẽ qua."
"Ừ."
"Chúng ta thật giống một đôi vợ chồng."
Hàn Hành Chu phản bác, "Chúng ta vốn dĩ là thế mà."
"Anh nói phải."
Thực ra, viết một cuốn tiểu thuyết khó hơn mọi người tưởng tượng nhiều, đặc biệt với những đề tài và số chương như của Thẩm Cảnh Duyên, cần phải sắp xếp tiết tấu hợp lý, khắc hoạ hình ảnh nhân vật không được sai sót, hành văn không thể vênh với cốt truyện, v.v. Nhỏ thì từng con chữ, lớn thì phải bao quát tổng thể toàn bộ cuốn tiểu thuyết, từng chi tiết đều đòi hỏi phải bỏ tâm tư cùng thời gian. Phải mất rất nhiều thời gian thì Thẩm Cảnh Duyên mới có thể xây dựng cốt truyện cùng những tình tiết quan trọng, công sức đã bỏ ra không hề nhỏ.
Cho nên bây giờ, được tán gẫu với Hàn Hành Chu là khoảng thời gian thư giãn nhất trong ngày. Chuyện trò linh tinh chẳng phải động não mấy, thoáng cái cậu đã ngủ thiếp đi.
"Vất vả rồi." Hàn Hành Chu thì thầm. Anh tắt đèn đầu giường rồi chăm chú nhìn Thẩm Cảnh Duyên trong giây lát, quyết định không hôn môi để tránh làm cậu thức giấc.
Hôm sau, bản đại cương của Thẩm Cảnh Duyên đã được gửi sang cho biên tập. Đối phương xem xét một lúc, đưa đề xuất cho một số tình tiết mấu chốt và trao đổi với Thẩm Cảnh Duyên về những nhiệm vụ quan trọng và điềm báo [1] trong cốt truyện. Việc này khiến Thẩm Cảnh Duyên phải ôm điện thoại trong lúc ăn cơm với Hàn Hành Chu. Mặc dù, anh không khó chịu, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắc nhở Thẩm Cảnh Duyên:
"Thức ăn sắp nguội rồi."
Tới khi cuộc trao đổi kết thúc, Thẩm Cảnh Duyên mới nhận ra rằng, mình cứ ăn ào ào rồi hầu như chẳng chuyện trò gì với Hàn Hành Chu.
"Em xin lỗi." Rõ ràng đã đồng ý đi ăn với nhau vậy mà sau đó khác gì tới ngồi cho kín chỗ đâu.
"Không sao đâu." Hàn Hành Chu nói, "Anh gọi em tới là vì anh muốn gặp em thôi."
Hàn Hành Chu luôn luôn như vậy, cứ đoan chính mà thả thính người ta. Thẩm Cảnh Duyên bật cười, lại sợ sinh viên xung quanh nghe thấy.
"Ăn xong thì đi đâu?" Hàn Hành Chu hỏi.
"Em không biết, chỉ có điều em không muốn về nhà lắm."
Vì tiếp nhận quá nhiều đề xuất cùng một lúc nên trong một thời gian ngắn, Thẩm Cảnh Duyên chưa thể tìm được phương án điều chỉnh, nếu phải quay về rồi một mình đối diện với bản thảo, cậu sẽ thấy cực kỳ chán nản. Tuy nhiên, Hàn Hành Chu vẫn phải làm việc ở trường, ở lại trong văn phòng cũng không biết làm gì.
"Chắc em sẽ đi dạo xung quanh đây."
"Em muốn đóng giả làm sinh viên không?" Hàn Hành Chu hỏi.
Một kiến nghị phi thường như thế lại phát ra từ miệng của Hàn Hành Chu, không chân thực chút nào. Thẩm Cảnh Duyên không phản ứng lại, cậu hỏi:
"Đóng giả kiểu gì cơ?"
"Chiều nay anh có tiết, em có thể đến nghe."
"Có sao không anh?" Quả thực, Thẩm Cảnh Duyên mà ngồi trong lớp thì chẳng khác gì sinh viên bình thường, nếu có người hỏi thì cứ nói là trường khác qua học ké cũng không ai nghi ngờ.
"Ừ, lúc điểm danh em không giơ tay cũng chẳng sao."
Càng nghe càng phấn khích, Thẩm Cảnh Duyên lập tức quẳng hết mọi phiền muộn ra sau đầu, "Có cần mượn sách cho giống không?"
"Em cầm sổ thôi cũng được."
"Cũng có lý." Thẩm Cảnh Duyên càng nghĩ càng hưng phấn, Hàn Hành Chu nhìn biểu hiện của cậu, vừa nãy thấy người ta nhăn mày nhăn mặt, anh cũng đoán được chắc là cậu không muốn về nhà nên nghĩ cách dỗ dành cho cậu tạm thời vui lên.
Tiết dạy tiếp theo của Hàn Hành Chu vào lúc 3 giờ chiều, Thẩm Cảnh Duyên không biết đó là môn gì, chỉ biết đó là một phần của lĩnh vực tài chính. Cậu vào lớp từ sớm, thấy trong lớp đã có khá đông sinh viên, nhưng không ai dám ngồi ở hàng đầu tiên, có lẽ là sợ Hàn Hành Chu gọi trả lời ngẫu nhiên. Nhớ lại hồi đại học, Thẩm Cảnh Duyên cũng không thích ngồi hàng đầu tiên, vì giáo viên đặc biệt thích gọi mấy đứa ngồi đầu trả lời câu hỏi. Nhưng bây giờ đã khác, người đứng trên bục giảng là chồng hợp pháp của cậu, chắc chắn anh ấy sẽ không thần kinh đến mức gọi một đứa ngoại đạo như cậu đứng lên trả lời câu hỏi đâu, thế là Thẩm Cảnh Duyên ngồi ở hàng đầu tiên mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
"Này, bạn học ơi."
Thẩm Cảnh Duyên quay lại thấy mấy cô gái đang gọi mình, "Có chuyện gì sao?"
"Bạn đến từ lớp khác à? Tôi chưa nhìn thấy bạn bao giờ."
"À, phải, tôi tới học ké."
"Vậy mà dám ngồi ở hàng đầu tiên, thật can đảm."
"Không sao đâu." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười, "Tầm nhìn ở đây rất tốt."
"Ồ ồ ồ." Trong lòng họ đã hiểu, "Để ngắm được giáo sư thì đúng là tầm nhìn này tốt thật."
Thẩm Cảnh Duyên: "?"
Sau một hồi tán gẫu, Thẩm Cảnh Duyên mới biết được Hàn Hành Chu là một giảng viên lạnh lùng, ngoại hình cao ráo, giá trị nhan sắc lại càng cao nhưng Thẩm Cảnh Duyên không lo lắng, tính ra, cậu còn thấy rất phấn khởi.
"Sao lại chỉ còn mỗi hàng đầu tiên thôi cơ chứ?" Mấy nam sinh đến muộn buộc phải ngồi ở hàng đầu. Thẩm Cảnh Duyên mở sổ ra, giả vờ làm một sinh viên ngoan ngoãn, một lòng hướng đến học tập.
Hàng thứ nhất tốt như vậy, có thể ngắm Hàn Hành Chu mà không có gì cản trở.
Chẳng bao lâu, Hàn Hành Chu mang theo giáo án và máy tính bước vào. Anh cứ tưởng Thẩm Cảnh Duyên sẽ ngồi ở dãy cuối, không ngờ đối phương lại ngồi giữa hàng đầu tiên, ngoan ngoãn nhìn anh. Anh ta không khỏi mỉm cười, mấy người phía sau đều bàn tán rằng vô duyên vô cớ mà giáo sư Hàn lại mỉm cười, khéo sắp có bài kiểm tra.
"..." Thẩm Cảnh Duyên nghe được những lời này, thầm nghĩ chắc là vì tôi đang ở đây đấy.
"Chào các bạn, chúc mọi người một chiều tốt lành. Trong buổi này, tôi sẽ giảng tiếp nội dung tính giá trị công ty bằng cách sử dụng dòng tiền chiết khấu trong tương lai và chúng ta sẽ có một vài bài tập sau giờ lên lớp, tôi sẽ đăng bài tập về nhà lên hệ thống. Nhớ nộp đúng hạn và làm theo quy cách."
Thẩm Cảnh Duyên chỉ hiểu mỗi câu phải nộp bài tập về nhà, nếu Hàn Hành Chu yêu cầu cậu nộp thì đành phải hối lộ cho thầy thôi.
Đúng như dự đoán của Thẩm Cảnh Duyên, cậu chẳng hiểu anh đang dạy cái gì trong lớp, mỗi khi Hàn Hành Chu chọn ngẫu nhiên một ai đó để trả lời câu hỏi thì trước tiên anh sẽ nhìn vào mắt cậu.
Thẩm Cảnh Duyên nhìn Hàn Hành Chu từ bên dưới, mùi nước hoa nhàn nhạt của đối phương thoang thoảng bên mũi cậu theo từng động tác của anh, người đàn ông vừa rồi còn đang lo nghĩ cho cậu giờ đã nghiêm túc đứng trên bục giảng bài, còn cả đôi tay ấy nữa, ban nãy vừa đỡ lấy gáy cậu để hôn môi trong văn phòng. Thẩm Cảnh Duyên cúi đầu, chẳng nhận ra Hàn Hành Chu đã đi tới trước mặt mình.
"Bạn học này, bạn có thắc mắc gì về bài giảng hôm nay không?"
Thẩm Cảnh Duyên đột ngột ngẩng đầu lên, tim loạn nhịp, đầu lắc như trống bỏi.
"Không ạ."
"Vậy thì tốt." Hàn Hành Chu quay lại bục giảng thu dọn đồ đạc, "Buổi hôm nay đến đây thôi, các bạn đừng quên nộp bài tập."
Sinh viên lần lượt thu dọn ra về, một số người giữ Hàn Hành Chu lại để hỏi han thêm sau giờ học, chỉ còn lại mình Thẩm Cảnh Duyên ngồi trên ghế, đợi Hàn Hành Chu giải đáp xong các thắc mắc rồi cùng nhau về văn phòng.
Thấy học sinh cuối cùng cũng đã rời đi, Hàn Hành Chu bước tới hỏi:
"Sao bạn học này vẫn chưa về thế?"
"Em bị giữ lại."
"Tại sao?"
"Chắc do em lên lớp mà chỉ mải ngắm thầy giáo." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười.
"Muốn ngắm thì có thể đến văn phòng, đi thôi." Hàn Hành Chu vỗ đầu Thẩm Cảnh Duyên.
Thẩm Cảnh Duyên đứng dậy đi theo Hàn Hành Chu, nói nhỏ bên tai anh:
"Chúng mình giống tình yêu thầy trò ấy."
"..." Hàn Hành Chu không đỡ nổi, "Ăn nói vớ vẩn."
_____
[1] Điềm báo: chỉ kỹ thuật tương phản trong viết văn, bằng các miêu tả cơ bản được lập ra trước đó nhằm gợi đến tình tiết chính. Làm nổi bật các nhân vật, sự việc hoặc sự kiện sẽ diễn ra sau đó. Đây là nền tảng trong cốt truyện chính, làm tăng sự căng thẳng, hồi hộp trong cốt truyện và diễn giải các tình tiết một cách hợp lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT