[Vậy từ giờ muốn hôn em cũng không cần lý do gì nữa]
***
Chuyến du lịch gần nửa tháng sắp kết thúc, Thẩm Cảnh Duyên ngồi thu dọn hành lý, lúc này cậu mới nhận ra kỳ nghỉ của mình thực sự sắp kết thúc rồi. Do tính chất nghề nghiệp nên cậu việc sắp xếp thời gian đi du lịch khá dễ dàng nhưng Hàn Hành Chu thì khác. Nếu có dự án chen vào kỳ nghỉ thì không thể nghỉ lâu, cùng lắm là xin nghỉ phép nhanh để tới mấy chỗ như khu nghỉ dưỡng vào lúc rảnh rỗi.
"Không biết khi nào mình mới được đi du lịch nữa." Thẩm Cảnh Duyên than thở.
"Chắc chắn sẽ có cơ hội mà."
"Nếu anh không thể đi cùng, em sẽ gọi cho hội Đinh Nghĩa."
Hàn Hành Chu sững lại, anh xoa đầu Thẩm Cảnh Duyên, "Anh nghĩ chúng mình đi với nhau thì tốt hơn."
Hành trình trở về nhanh hơn dự kiến, Thẩm Cảnh Duyên đã chụp một bức ảnh lúc xuống thuyền và đăng lên Weibo. Thực ra Weibo của cậu chẳng mấy khi đăng ảnh về cuộc sống thường nhật, đa phần là thông tin xuất bản hoặc tiến độ của chương mới, muốn xem cái gì khác thì dùng tài khoản phụ. Thẩm Cảnh Duyên suy nghĩ một hồi, chẳng hiểu sao lại muốn khoe khoang một chút, không phải khoe giàu mà chỉ định thể hiện là mình cũng có bạn đồng hành trong suốt chuyến đi.
Cậu để chú thích là [Tuần trăng mật đã kết thúc ~]
Cách viết khác hẳn với phong cách nghiêm túc thường thấy, mọi người lập tức ào ào bình luận bên dưới bức ảnh. Một số người hối thúc gửi bản thảo, một số thì ngạc nhiên vì Thẩm Cảnh Duyên đã kết hôn, cũng có người ghen tị. Thẩm Cảnh Duyên chỉ đáp lại một vài bình luận, còn đâu cứ để cho mọi người tự tưởng tượng.
"Đăng lên Weibo à?" Hàn Hành Chu nhìn lướt qua giao diện.
"Ừm." Thẩm Cảnh Duyên xem tin nhắn của độc giả, cậu có một lượng người hâm mộ, cũng biết họ thực sự rất nhiệt tình nên càng sợ họ sẽ thất vọng. Mặc dù Thẩm Cảnh Duyên chưa bao giờ nói mấy câu như "tôi yêu các bạn" với độc giả của mình nhưng với tư cách là một nhà văn, sự ủng hộ của họ chắc chắn là nguồn động lực lớn nhất trong hành trình viết lách của cậu.
Cậu khởi nghiệp bằng tiểu thuyết ngôn tình, thời gian đầu phải chạy theo trào lưu để xây dựng lượng fan trung thành, về sau mới dám từ từ chuyển mình, bắt đầu theo phong cách trưởng thành hơn. Mặc dù trước đây không không hẳn là thể loại ngốc nghếch ngọt ngào (ngốc bạch ngọt), nhưng cũng phải điều chỉnh ít nhiều để phục vụ theo thị hiếu của số đông. Sau chuyến đi này, cậu càng hun đúc quyết tâm viết truyện cổ trang, mưu quyền. Cậu sợ mình viết không nổi, càng sợ cuối cùng sẽ làm ra một tác phẩm khiến độc giả thất vọng.
Nhưng cậu không dám chia sẻ với Hàn Hành Chu những chuyện này, cậu biết Hàn Hành Chu nhất định sẽ vỗ về mình, sẽ nói với cậu rằng, nhất định cậu sẽ viết tốt. Thứ cậu thiếu không phải là sự vỗ về mà là tìm sự tự tin cho bản thân mình.
Cuộc sống nhanh chóng trở lại bình thường, Hàn Hành Chu được cử đi dạy các khóa học về tài chính, đồng thời anh cũng chuẩn bị viết luận văn, lịch trình của anh lại bận rộn như trước.
Thẩm Cảnh Duyên rất ít khi ra ngoài, trừ khi phải đi mua đồ ăn hoặc những lúc đầu óc quá trống rỗng, không nghĩ được gì thì cậu mới xuống dưới tầng. Cậu đến thư viện mượn vài cuốn sách lịch sử, mua một cuốn khoa học phổ thông dày cộp, ghi lại những tín ngưỡng và thói quen sinh hoạt đặc trưng của mỗi triều đại. Cậu đã dành gần một tháng để nghiên cứu những cuốn sách đó, đôi khi cậu thấy bây giờ mình còn chăm chỉ đọc văn cổ hơn cả thời đại học. Khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Thẩm Cảnh Duyên lại viết truyện ngắn, thời lượng không dài, đăng liên tiếp vài vài kỳ trong mấy ngày là hết, độc giả đều rất vui vẻ.
Sau khi xem rất nhiều sách và phim tài liệu, Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu có chút ý tưởng về bối cảnh của triều đại hư cấu, cậu ghi chú lại vào sổ rồi phác thảo dần các nhân vật chính. Xây dựng cốt truyện cho một cuốn tiểu thuyết không hề đơn giản, tình tiết ra sao hoàn toàn phụ thuộc vào tác giả.
Biên tập viên phụ trách Thẩm Cảnh Duyên tìm cậu để hỏi:
[Cậu có kế hoạch gì cho cuốn sách mới chưa?]
Mỗi năm, Thẩm Cảnh Duyên thường xuất bản hai cuốn sách, thực sự thì thời gian của cậu khá dư dả. Cậu ngập ngừng hỏi:
[Nếu tôi viết thể loại mới thì sao?"]
[Sao cơ?"]
[Một truyện mới về thể loại cổ trang, mưu quyền"]
Bốn chữ "Đang nhập nội dung" liên tục xuất hiện, cậu còn tưởng biên tập định thuyết phục mình thì phía bên kia chỉ hỏi:
[Có tuyến tình cảm không?]
Thẩm Cảnh Duyên nhanh chóng hiểu ý của đối phương, họ không phản đối với sự chuyển mình của Thẩm Cảnh Duyên nhưng ít nhất phải giữ lại những yếu tố cơ bản như tuyến tình cảm, sau cùng thì các bài tuyên truyền đa số đều nói về những mối tình thời cổ đại, quyền lực và âm mưu chỉ là thứ yếu, có thế mới vững vàng được trong những bước chuyển mình. Nếu không, những độc giả yêu thích sự lãng mạn của Thẩm Cảnh Duyên sẽ mất hứng thú với cậu khi họ phát hiện cuốn sách mới chỉ nói về những âm mưu, tranh đấu.
[Có.] Thẩm Cảnh Duyên cũng biết điều này, quá trình chuyển đổi không nên quá vội vàng, [Nửa nọ, nửa kia.]
[Được.] Bên kia đồng ý rất dứt khoát, [Thật ra, tôi đã từng nói về sự chuyển mình của cậu, nhưng lúc đó tôi thấy còn quá sớm, cậu vừa mới xuất bản được vài tiểu thuyết tương đối nổi tiếng thôi, nên thay đổi nhanh quá thì khó ổn định.]
[Tôi hiểu rõ điều đó, tôi sẽ gửi bản thảo sơ lược cho anh sau.]
[Được.]
Không nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng như thế. Kỳ thực, Thẩm Cảnh Duyên sợ nhà xuất bản và biên tập sẽ ngăn mình lại. Rốt cuộc thì chẳng ai biết chuyện chuyển mình có thể thành công được hay không, chẳng may độc giả của cậu không nuốt trôi bộ này thì xem đó như kế hoạch kinh doanh của họ cũng thất bại, điều đó sẽ biến thành hạn chế của cậu cho đến mãi về sau. Thẩm Cảnh Duyên đóng Wechat lại, tiếp tục vùi đầu vào việc xây dựng cốt truyện, hệ thống nhân vật của mình.
Dàn ý sơ lược về những âm mưu trong truyện thì cậu vẫn chưa nắm chắc mấy. Đợi Hàn Hành Chu về, Thẩm Cảnh Duyên kéo anh lại, cậu dùng hình thức kể chuyện để miêu tả cho anh nghe. Hàn Hành Chu có khả năng tư duy rất mạnh, cho dù không đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra mối liên hệ bên trong đó và đề xuất cho Thẩm Cảnh Duyên thêm những tình tiết hợp lý vào cốt truyện. Thẩm Cảnh Duyên vừa ăn cơm vừa khen ngợi Hàn Hành Chu:
"Anh rất có năng lực! Anh làm trợ lý cho em nha?"
"Lương lậu như thế nào?" Hàn Hành Chu đùa.
"Làm cho em mà còn đòi tiền lương ư?" Thẩm Cảnh Duyên vỗ vào tay anh.
Hàn Hành Chu lấy khăn giấy lau sạch nước canh trên khóe miệng Thẩm Cảnh Duyên rồi ngẩn người trong giây lát, vừa mở miệng đòi "lương lậu" mà giờ lại nhìn người ta bằng ánh mắt ám muội như thế, rất khó để người ta không liên tưởng đến anh có ý đồ khác. Thẩm Cảnh Duyên không biết Hàn Hành Chu có nghĩ theo hướng đó không nhưng cậu rất nhạy cảm, lập tức nghĩ đến những chuyện ấy.
Thẩm Cảnh Duyên khẽ quay đầu đi, hai má ửng hồng, nói:
"Anh đừng nhìn em."
"Thu phí à?" Hàn Hành Chu hỏi.
"Không." Thẩm Cảnh Duyên không biết nói cái gì, chẳng lẽ lại bảo cách anh nhìn em cứ sai sai à? "Ăn cơm đi, ăn đi, nguội hết rồi."
Hàn Hành Chu cười cười rồi cúi đầu ăn tiếp.
Tắm xong, Thẩm Cảnh Duyên ôm máy tính lên giường ghi chép lại mọi thứ, Hàn Hành Chu sấy tóc xong cũng qua ngồi cạnh cậu rồi hỏi:
"Em đã nghĩ được nhiều chưa?"
"Ừm, em thấy vẫn chưa đủ." Thẩm Cảnh Duyên không biết chỗ nào vẫn chưa đủ nhưng cậu thấy mình vẫn có thể trau chuốt thêm chút nữa.
"Phải tỉ mỉ mới ra được một tác phẩm tinh tế." Hàn Hành Chu vỗ đầu cậu, "Không chừng đến lúc đó sẽ có linh cảm."
"Anh nói đúng." Thẩm Cảnh Duyên tắt máy tính, "Dường như đây là lần đầu tiên chúng mình nằm chung giường khi ở nhà..."
"Thế lúc trước chỗ em ngủ là sàn nhà hả?"
"Anh biết thừa ý của em là gì mà." Thẩm Cảnh Duyên đá Hàn Hành Chu.
"Anh biết." Hàn Hành Chu vươn tay tắt đèn đầu giường, cúi đầu hôn Thẩm Cảnh Duyên, "Vậy từ bây giờ muốn hôn em cũng không cần lý do gì nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT