Từ phòng trà về phòng nghỉ phải đi qua một con đường nhỏ. Giờ này đa số mọi người đều vào nội thành chơi, trên đường này chẳng có mấy người qua lại. Những chiếc lá vương đầy lên tuyết, chạm nhẹ một cái cũng có thể tạo ra một cánh đồng tuyết siêu nhỏ.
Hàn Hành Chu không buông tay Thẩm Cảnh Duyên, bọn họ ngốc đến mức chẳng thèm đeo găng tay, tuy lòng bàn tay rất ấm nhưng mu bàn tay lại lạnh cóng.
Thẩm Cảnh Duyên không thể không đề nghị:
"Hay là chúng ta buông tay ra nhé?"
"Tại sao chứ?" Ý của Hàn Hành Chu là, nắm tay anh như thế không tốt sao?
"Anh không thấy buốt à?" Mu bàn tay phơi ra ngoài bị gió lạnh thấu xương, Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy bàn tay của mình vừa nóng vừa lạnh.
"Xin lỗi, tôi không nghĩ tới." Hàn Hành Chu không buông tay, anh đan hai bàn tay lại rồi bỏ vào túi áo khoác.
Nhìn động thái của đối phương, Thẩm Cảnh Duyên tự hỏi có phải anh ấy đang theo dõi bộ phim thần tượng nào đó nên học theo không?
Lúc này tuyết đang rơi, Thẩm Cảnh Duyên thấy không có ai, muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh selfie. Hàn Hành Chu đành miễn cưỡng buông tay, anh thấy Thẩm Cảnh Duyên mở ứng dụng chụp ảnh lên cũng tự giác nghiêng người chụp chung với người ta, hành động rất tự nhiên.
"Đứng gần một chút." Thẩm Cảnh Duyên giơ tay lên.
"Được."
Ngay sau đó, Thẩm Cảnh Duyên cảm giác khuôn mặt của đối phương chạm nhẹ vào mặt mình, nửa gần nửa xa, cậu có thể ngửi thấy rõ hương vị của anh ấy, đó là khoảng cách mà chỉ khẽ nghiêng đầu một chút là có thể hôn lên má đối phương.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Thẩm Cảnh Duyên khẽ run lên, cậu cố gắng bình tĩnh bấm nút chụp.
Khi chụp ảnh, Hàn Hành Chu không cười. Tuy anh không cau mặt nhưng lại vô cảm như thể bị bắt chụp cùng. Lần đầu tiên hai người chụp ảnh chung, Thẩm Cảnh Duyên còn thấy kỳ cục, nhưng bây giờ nhìn quen rồi, cậu lại thấy Hàn Hành Chu thật đáng yêu.
"Cậu muốn chụp riêng một tấm à?" Hàn Hành Chu hỏi.
Thẩm Cảnh Duyên nhìn xung quanh, thực ra phong cảnh cũng không đẹp lắm, nhưng cậu thấy nó khá thơ mộng nên chụp đại một bức đăng lên nhóm. Lúc Hàn Hành Chu hỏi thế, cậu cũng không phủ nhận, gật đầu, đứng trước những tán lá phủ đầy tuyết.
"Đứng đó được rồi." Giọng của Hàn Hành Chu nghiêm túc như một sĩ quan, Thẩm Cảnh Duyên thản nhiên tạo dáng, chẳng biết Hàn Hành Chu sẽ chụp như thế nào.
Sau khi chụp xong, Thẩm Cảnh Duyên bước tới, cầm điện thoại lên xem, nhìn mấy tấm ảnh vừa rồi, Hàn Hành Chu chụp cũng được nhưng xét cho cùng, nhờ ngoại hình của Thẩm Cảnh Duyên thì mới tạo được hiệu ứng ấy. Thẩm Cảnh Duyên khá hài lòng, cậu nói:
"Ảnh đẹp lắm, chắc là do tôi ưa nhìn."
Vốn tưởng Hàn Hành Chu sẽ không đáp lại những lời như vậy nhưng ai ngờ thế mà anh lại tán đồng với Thẩm Cảnh Duyên:
"Cậu nói đúng."
Thẩm Cảnh Duyên không ngờ đối phương lại nghiêm túc trả lời mình thế, cậu ngượng ngùng thu lại mấy lời huênh hoang vừa rồi, bên ngoài trời rét mướt như vậy mà cậu lại thấy hơi nóng.
"Miệng anh thật ngọt." Thẩm Cảnh Duyên rõ ràng đang ngượng chết đi được mà vẫn muốn trêu chọc anh.
"Cám ơn." Hàn Hành Chu tự lý giải đó là một lời khen.
"Anh cũng chụp đi." Thẩm Cảnh Duyên nói.
Thực ra Hàn Hành Chu không nhiệt tình với chuyện chụp ảnh lắm, đến ảnh du lịch mà cũng chỉ chụp danh lam thắng cảnh thôi chứ đừng nói đến chuyện check-in. Anh do dự một chút, nhưng quyết định không gạt ý của Thẩm Cảnh Duyên đi, anh cũng bước đến chỗ lúc nãy cậu đứng, tư thế cứng ngắc.
Thẩm Cảnh Duyên thấy anh nghiêm túc thì càng thích thú, cậu nói:
"Quay lại đây, nghiêng mặt ra một chút, đúng rồi."
Hàn Hành Chu rất hài lòng với thành phẩm, anh xem ảnh của Thẩm Cảnh Duyên, sau đó nhìn lại ảnh của mình rồi hỏi:
"Cậu có muốn cùng đổi ảnh đại diện không?"
Hình đại diện hiện tại của Thẩm Cảnh Duyên là một chú mèo con đang ngủ, còn ảnh đại diện của Hàn Hành Chu thì từ hôm xem mắt đến giờ vẫn chưa đổi. Sau khi kết hôn, họ thậm chí còn không nghĩ đến việc thay đổi ảnh đại diện đôi, vẫn dùng ảnh cũ. Sau khi nghe đề nghị của Hàn Hành Chu, Thẩm Cảnh Duyên thấy ý kiến đó rất hay, ảnh hai người chụp cho nhau, quả là độc nhất vô nhị.
"Được đó."
Thế là cả hai cùng đổi ảnh đại diện thành ảnh đôi.
Loay hoay một hồi, đến lúc về phòng thì lại hết cơn buồn ngủ. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, có thể ngồi trong phòng sưởi ngắm cảnh tuyết rơi, Thẩm Cảnh Duyên nằm bên cửa sổ thưởng thức ý thơ một hồi, sau đó mới cùng Hàn Hành Chu chợp mắt.
Khoảng thời gian thư thái như thế luôn trôi qua rất nhanh, Thẩm Cảnh Duyên không thấy buồn chán, ngủ trưa no mắt rồi, cậu cùng Hàn Hành Chu tới nhà hàng ăn tối.
Đến đúng giờ ăn, nên cả hai phải đi nửa vòng mới tìm được chỗ. Hình thức của bữa trưa và bữa tối không giống nhau, mọi người được phục vụ tại bàn. Bên lữ hành đã bao trọn nhà hàng, bữa tối cũng nằm trong chi phí chung, chỉ cần ngồi tại bàn rồi báo cho nhân viên phục vụ biết bạn muốn chọn phần ăn nào là được.
Thẩm Cảnh Duyên khá ưng ý với đồ ăn ở đây, Hàn Hành Chu cũng thấy ổn, anh không khỏi ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ Thẩm Cảnh Duyên ăn đến ngon lành, thật dễ thương.
Dùng bữa xong, đang chuẩn bị về phòng thì họ gặp Mạc Phàm ở hành lang. Thẩm Cảnh Duyên vẫn còn ác cảm với hành vi của anh ta vào lúc trưa, đại khái là "Tôi thấy anh rất ưa nhìn thế mà anh dám nói với bạn đời của tôi là anh muốn theo đuổi tôi ư?". Dù thế nhưng khi gặp anh ta, Thẩm Cảnh Duyên vẫn nhẹ nhàng, lịch sự. Chỉ cần đối phương không có thái độ gì quá đáng thì cậu cũng không gây chuyện.
Thẩm Cảnh Duyên nắm lấy tay Hàn Hành Chu, vừa hay người đằng sau cũng thấy Mạc Phàm liền đan chặt tay vào nhau, điềm nhiên bước tới chào hỏi đối phương.
"Các anh ăn xong rồi à?" Mạc Phàm hỏi.
"Đúng vậy." Thẩm Cảnh Duyên đáp, cậu thấy ánh mắt anh ta nhìn xuống bàn tay đang siết chặt của hai người, "Tôi với tiên sinh nhà tôi xin phép đi trước, chúc anh vui vẻ."
"Ừ, chúc anh vui vẻ." Hàn Hành Chu ra hiệu với Mạc Phàm, anh nói, "Đi thôi Duyên Duyên."
Sau khi Mạc Phàm rời đi, Hàn Hành Chu liền hỏi: "Sao lại gọi tôi là tiên sinh?"
Thẩm Cảnh Duyên thấy kỳ lạ, người ta gọi cậu là người yêu trước mặt trợ giảng cơ mà, gọi tiên sinh thì sao chứ?
"Không thể gọi như thế à?"
"Được chứ." Hàn Hành Chu thấy bản thân thực sự đã thay đổi rất nhiều, rõ ràng đã biết đáp án rồi nhưng cứ nhất định phải hỏi bằng được mới vừa lòng, như thể cảm giác tận tai nghe đáp án của đối phương khác hẳn.
Ngày mai ăn sáng xong, họ sẽ lên xe ô tô quay lại du thuyền. Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu ngồi dưới đất, bắt đầu chậm rãi thu dọn hành lý. Còn hai chuyến như thế này nữa nên họ chuẩn bị sẵn mấy chiếc túi du lịch để tiện cho những lịch trình hai ngày một đêm thế này.
"Mai lại phải dọn đồ lại lần nữa." Thẩm Cảnh Duyên vươn vai.
"Để tôi giúp?"
"Không cần, chuyện nhỏ này tôi vẫn có thể tự mình làm được." Thẩm Cảnh Duyên phất phất tay, cậu chỉ là lười chút thôi.
Hôm sau, khi quay lại phòng trên du thuyền, Thẩm Cảnh Duyên lại lôi túi du lịch ra cất vào vali. Hàn Hành Chu ngồi bên cạnh cũng sắp xếp đồ đạc của mình.
Hàn Hành Chu thu dọn khá nhanh, Thẩm Cảnh Duyên cúi đầu gấp quần áo, chợt cậu thấy một chiếc hộp nhỏ lăn đến bên cạnh mình, có lẽ đối phương vô tình rơi ra khỏi vali khi anh ấy đang dọn đồ.
Cậu dán mắt vào chiếc hộp, logo trên đó là thương hiệu trang sức cao cấp, hơn nữa còn là chi nhánh trên du thuyền, chắc là Hàn Hành Chu mua trên du thuyền... Không đúng? Anh ấy mua cái này để làm gì?
Dựa vào kích thước của chiếc hộp, Thẩm Cảnh Duyên đoán là khuy măng sét hoặc khuyên tai hay là nhẫn gì đó. Không thể là khuyên tai được, hẳn là khuy măng sét hoặc nhẫn thì hợp lý hơn.
Anh nhặt chiếc hộp lên, định trả lại cho đối phương nhưng lại thấy vẻ hoảng hốt hiếm hoi trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Hàn Hành Chu. Thẩm Cảnh Duyên không hiểu, nếu nó chỉ là khuy măng sét thì vẻ mặt của anh ấy là sao?
"Xảy ra chuyện gì? Đây là cái gì?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi.
Chỉ thấy Hàn Hành Chu đã chuyển từ vẻ mặt hoảng hốt về gương mặt vô cảm như thường lệ. Sau một hồi, anh trả lời như thể cam chịu số phận của mình: "Là nhẫn."
Ngay lập tức, một số ý tưởng ngớ ngẩn bỗng xuất hiện trong đầu Thẩm Cảnh Duyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT