Có lẽ sự ăn ý giữa hai người thể hiện ở chỗ không cần ai phải phân trần nhiều về thứ cảm xúc nhất thời ấy. Sau khi lặng lẽ ôm hôn một hồi, Thẩm Cảnh Duyên rời khỏi vòng tay của Hàn Hành Chu, cậu nói:
"Suýt nữa thì bỏ lỡ đợt pháo hoa thứ hai."
"Không sao đâu, xem phát lại trên TV cũng được."
"Đâu có giống nhau đâu!" Thẩm Cảnh Duyên ngồi sau lớp kính trong suốt cao từ sàn đến trần rồi hỏi:
"Anh có muốn xem nữa không?"
"Được."
Xem pháo hoa xong, Thẩm Cảnh Duyên quay lại giường ngồi tiếp, trong du thuyền không thoải mái như ở nhà, hầu như cậu chẳng có gì để giải trí ngoại trừ máy tính. Buổi chiều, họ quên không gọi thêm chăn, lần đầu tiên đắp chung một chiếc chăn, giữa hai người giống như được phân cách bởi vĩ tuyến 38. Cái chăn duy nhất trên giường giờ đây có vẻ lộn xộn, càng thêm ái muội.
"Tôi đi tắm trước nhé." Hàn Hành Chu nói.
"À, vâng."
Trong lúc Hàn Hành Chu đi tắm, Thẩm Cảnh Duyên mang lịch trình ra xem lại thêm lần nữa. Hành trình của đoàn phải tự túc, nếu tham gia tour có hướng dẫn viên tới tham quan danh lam thắng cảnh nào thì phải đăng ký trước một ngày, muốn dạo quanh thành phố sau khi tàu dừng chân cũng được.
Thẩm Cảnh Duyên đọc xong, đang tính bàn với Hàn Hành Chu để sắp xếp hành trình thì anh đã khoác áo choàng tắm bước ra.
Những ngày sống chung, Hàn Hành Chu cũng thế, lúc ở nhà, anh cứ khoác áo choàng tắm ra ngoài cùng mái tóc vừa gội. Lần đầu tiên Thẩm Cảnh Duyên nhìn thấy, miệng khô khốc, giờ thấy mãi cũng quen, giống như một cặp vợ chồng già đã kết hôn quá bảy năm. Chỉ là tình hình bây giờ đã khác, rõ ràng cách bài trí ở đây đâu khác gì phòng khách sạn, Hàn Hành Chu nói:
"Đi tắm đi."
Chẳng hiểu sao, Thẩm Cảnh Duyên cứ cảm thấy họ đến đây không phải để đi du lịch mà là để thuê phòng.
"À? Vâng." Thẩm Cảnh Duyên rời khỏi giường, lấy đồ ngủ, đồ lót ra, còn chẳng quay đầu lại, cậu nói: "Tôi đi tắm đây."
Tắm xong, Thẩm Cảnh Duyên nói đại khái về hành trình mà cậu muốn tham gia. Mặc dù tháng nào cũng đi đây đó nhưng xuất thân từ ngành Hán ngữ nên Thẩm Cảnh Duyên vô cùng hào hứng với những điểm du lịch văn hoá lịch sử. Hàn Hành Chu gật đầu, lắng nghe, thỉnh thoảng lại bổ sung thêm một vài chi tiết vào những gì cậu đã chọn, về cơ bản đã hoàn lịch trình dự kiến.
Thấy đã gần mười một giờ, họ tắt đèn rồi lên giường đắp chăn, tuân thủ nguyên tắc tuần trăng mật thì phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Không biết có phải ban chiều đã làm một giấc hay không, mà bây giờ Thẩm Cảnh Duyên rất có tinh thần. Cậu ngập ngừng gọi:
"Hàn Hành Chu?"
"Hửm? Không ngủ được à?"
"Hơi hơi."
"Cậu có thể đếm số, đếm số một lúc là ngủ được."
"..." Thẩm Cảnh Duyên nhích sang một bên cạnh một chút liền chạm vào tay Hàn Hành Chu, cậu vỗ trúng vào tay anh, vội rụt lại.
"Hình như, đây là lần đầu tiên chúng ta đắp chung chăn." Thẩm Cảnh Duyên nói.
"Lần thứ hai." Hàn Hành Chu sửa lại.
"Ừm." Thực ra cái chăn không lớn. Hai người ngủ chung, cảm giác như bị kéo chăn. "Anh có quen được không?"
"Vẫn tốt." Hàn Hành Chu cảm nhận được giới hạn của bản thân đang dần thụt thùi, từ chuyện chung giường tới đắp chung chăn, Thẩm Cảnh Duyên sẽ không bao giờ biết rằng, có cậu ở đây thì chẳng có gì đáng ngại.
"Tôi cũng không thấy có vấn đề gì." Thẩm Cảnh Duyên thản nhiên nói, "Nhích lại gần hơn một chút là được."
Hàn Hành Chu không nói gì nhưng Thẩm Cảnh Duyên đã cảm nhận được động tĩnh của đối phương, quả nhiên càng ngày càng gần. Vĩ tuyến 38 càng ngày càng mong manh, chẳng thấy rõ ranh giới.
Hai người không rõ tâm tư của đối phương, họ đi từng bước để thăm dò điểm mấu chốt của người kia.
"Như vậy à?" Hàn Hành Chu hỏi.
"Được rồi, ngủ thôi."
Hàn Hành Chu cười nhẹ, Thẩm Cảnh Duyên mở mắt ra nhìn anh, anh dùng ánh trăng để nhìn kỹ đôi mắt của Thẩm Cảnh Duyên, "Cậu vì chuyện này à?
"Không phải." Thẩm Cảnh Duyên phủ nhận, "Tôi chỉ muốn xem chúng ta có thể tiến gần đến mức nào."
"Được." Hàn Hành Chu không cố chấp đào sâu vào chuyện này. Anh vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Cảnh Duyên rồi nói: "Ngủ đi."
Thẩm Cảnh Duyên nhỏ giọng chúc anh ngủ ngon, sau đó nhắm mắt lại, lần này cậu ngủ yên đến lạ.
Phải tới hai ngày nữa thì hành trình của đoàn du lịch mới bắt đầu, vậy là hai ngày này đã trở thành một kỳ nghỉ dưỡng thực sự.
Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu thỉnh thoảng lại cùng nhau đi mua sắm, ăn uống, phần lớn thời gian còn lại hai người đều ở trong phòng. Chẳng hạn như bây giờ, Hàn Hành Chu đang họp thoại với trợ giảng để giải thích những vấn đề mà họ gặp phải trong quá trình sửa bài thi. Cuốn tiểu thuyết dài kỳ của Thẩm Cảnh Duyên cũng sắp tới hồi kết, cậu ngồi trên giường, cố gắng tìm cảm hứng để viết lên một cái kết mỹ mãn.
"Đúng vậy, liên quan đến câu hỏi lớn cuối cùng, chúng ta có thể nới lỏng tiêu chí chấm điểm một cách vừa phải." Hàn Hành Chu nói với trợ giảng, "Sự khác biệt trong cách làm tròn cũng sẽ khiến kết quả bất đồng. Cậu phải kiểm tra kỹ các con số trước khi cho điểm."
Thẩm Cảnh Duyên nhất thời không nghĩ ra được tình tiết mới nên tắt máy, ngồi bên cạnh Hàn Hành Chu nghe anh nói chuyện. Hàn Hành Chu thấy Thẩm Cảnh Duyên lại gần, nghi hoặc nhìn về phía cậu, Thẩm Cảnh Duyên làm mặt quỷ trêu anh, Hàn Hành Chu vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cậu ra điều trừng phạt.
"Giáo sư? Thầy có nghe thấy không ạ?"
"Tôi đây." Hàn Hành Chu lại ngồi thẳng dậy, "Vừa rồi người yêu của tôi gây rối, thật ngại quá."
"..." Thẩm Cảnh Duyên kinh ngạc nhìn anh, sau đó liền xấu hổ một phen, mặc dù biết người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy mình nhưng cậu vẫn thẹn đỏ mặt.
Có lẽ trợ giảng không biết đáp lại như thế nào nên đành cười:
"À, chúc giáo sư trăm năm hạnh phúc."
"Cảm ơn." Hàn Hành Chu cảm ơn rồi lại tập trung vào bài kiểm thi.
Cuộc trò chuyện kết thúc cũng tới xế chiều, Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu đi uống trà chiều, lúc về phòng, Thẩm Cảnh Duyên vội vàng mở máy tính rồi nói:
"Tôi có cảm hứng rồi."
Hàn Hành Chu cũng không ngạc nhiên trước lối tư duy sinh động của một nhà văn, mới đầu Thẩm Cảnh Duyên định viết tình tiết theo hướng bi kịch để trút bỏ sự bất mãn của bản thân đối với thế giới thực giống như một sự thỏa hiệp. Nhưng về sau, phần vì Thẩm Cảnh Duyên thật sự không biết viết tình tiết máu chó, phần vì cuộc hôn nhân này không tẻ nhạt như cậu tưởng tượng. Sau đó, cậu đổi những sóng gió lớn thành những rào cản nhỏ, nhân vật chính chính thuận lợi tay trong tay bước vào cung điện hôn nhân.
Đang viết thì Thẩm Cảnh Duyên dừng lại giữa chừng rồi và hỏi Hàn Hành Chu:
"Anh nghĩ cầu hôn kiểu nào thì hay hơn?"
Khuôn mặt Hàn Hành Chu thoáng hiện lên vẻ gượng gạo, Thẩm Cảnh Duyên có ý gì? Có phải đã phát hiện ra điều gì không? Nhất thời không thể làm rõ được, Hàn Hành Chu đảo khách thành chủ:
"Cậu thích như nào?"
"Đơn giản thôi, tôi không thích quá náo nhiệt... nhưng điều này có liên quan gì đến tôi đâu? Tôi đang nghĩ cách để viết một lời cầu hôn cho nữ chính mà."
"À..." Hiếm khi Hàn Hành Chu lại hiểu lầm như thế, "Cậu phải viết theo tính cách của nhân vật. Nếu cô ấy là người hướng nội, thì mọi thứ nên đơn giản."
Thẩm Cảnh Duyên không muốn lặp lại theo khuôn sáo cũ, cậu gạt nó sang một bên, "Tôi phải nghĩ lại đã, không ngờ việc cầu hôn lại khó như vậy."
"Thực ra khi đã xác định một mối quan hệ rồi thì hình thức cầu hôn có thể không quá quan trọng. Quan trọng nhất là lời cam kết." Hàn Hành Chu biểu đạt ý tứ.
"Anh nói đúng." Thẩm Cảnh Duyên không hiểu ý của Hàn Hành Chu.
Hàn Hành Chu thở dài trong lòng, anh không thể đoán được Thẩm Cảnh Duyên thích gì, nhất thời anh không tin tưởng lắm vào kế hoạch sắp tới của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT