Edit: Pa

[Làm sao? Không cho hôn?]

***

Thẩm Cảnh Duyên không đi chợ, đợi thu dọn hành lý xong thì hai người ra ngoài ăn.

"Phải rồi." Hàn Hành Chu chợt nhớ ra, "Mấy hôm nữa tôi sẽ tụ tập với bạn bè một bữa."

"À? Được, anh cứ đi đi." Thẩm Cảnh Duyên khó hiểu, "Anh không cần phải báo cáo với tôi đâu."

"Không, tôi định hỏi xem cậu có muốn đi với tôi không?"

"Tôi?" Thẩm Cảnh Duyên rút lại vẻ mặt ngạc nhiên, đã kết hôn rồi mà cậu chưa bao giờ đi ăn với bạn bè của Hàn Hành Chu. Nếu Hàn Hành Chu đã muốn dẫn cậu đi cùng thì hẳn là họ đều biết chuyện anh ấy đã kết hôn, thậm chí có thể đã dự đám cưới của họ.

"Tôi có thể đi cùng anh.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Ngôn Ngữ Hoa Hồng
3. Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
4. Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được
=====================================

"Cậu đều đã gặp qua bọn họ ở trong đám cưới rồi."

Thẩm Cảnh Duyên ngượng ngùng đáp, "Tôi vẫn chưa nhớ rõ họ lắm."

Thẩm Cảnh Duyên không giỏi nhớ mặt người khác, căn bản mới chỉ gặp qua một lần thì cũng chẳng nhớ được bao lâu, huống chi đám cưới đã diễn ra từ mấy tháng trước, Thẩm Cảnh Duyên bây giờ không thể ghép tên với mặt họ lại được.

"Không sao đâu, tôi chỉ lại cho cậu."

"Được rồi." Cậu hỏi lại, "Họ đều là bạn đại học của anh à?"

"Tôi với Tần Nghị là bạn học từ cấp ba đến đại học, những người còn lại là bạn đại học."

"À." Thẩm Cảnh Duyên tò mò, "Sao họ biết chuyện anh thích nam?"

"Hồi đại học, có một nữ sinh tỏ tình nhưng tôi không hứng thú. Họ hỏi đùa là tôi có thích con trai không, tôi dứt khoát thừa nhận luôn."

"Tôi cũng vậy." Thẩm Cảnh Duyên gật đầu, "Vậy bây giờ họ đang làm công việc gì?"

"Tần Nghị giống tôi, tiếp tục làm giảng viên, cậu ấy dạy ở trường Tài chính và Kinh tế bên cạnh. Những người khác làm việc trong lĩnh vực ngân hàng đầu tư, một số đầu tư vào công ty tư nhân hoặc đầu tư mạo hiểm."

"Ồ..." Mức độ hiểu biết về ngành tài chính của Thẩm Cảnh Duyên chỉ giới hạn trong đầu cơ chứng khoán, lúc tán gẫu cùng bạn bè cậu sẽ không nhắc tới chuyên môn, cho dù gặp bạn cùng ngành cũng sẽ không bàn về thơ cổ. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Hàn Hành Chu. "Nếu tôi không thể bắt nhịp khi trò chuyện với họ thì sao?"

"Cậu đang nói về vấn đề chuyên môn à?" Hàn Hành Chu hiểu ra, "Họ nói gì kệ họ, không tiếp lời cũng không sao."

"Được rồi, vậy tôi phải ăn mặc đẹp một chút nhỉ?"

Hàn Hành Chu mỉm cười, "Cậu muốn thế nào cũng được."

Thẩm Cảnh Duyên biết rất rõ tầm quan trọng của việc giao lưu với bạn bè của bạn đời. Dù sao đi nữa, đôi khi bạn bè còn hiểu rõ về con người anh ấy hơn cả cha mẹ. Sau này, nếu cậu dẫn Hàn Hành Chu đi gặp đám Trần Ngạn thì cậu cũng để ý đến nhận xét của họ về Hàn Hành Chu. Vậy nên, tới hôm gặp mặt, Thẩm Cảnh Duyên cũng muốn ăn diện đẹp một chút, một chiếc áo len trắng và quần kaki, trông rất dịu dàng.

"Chú rể tới rồi kìa." Có người lập tức hét lên.

Thẩm Cảnh Duyên chào hỏi từng người một, hôm qua Hàn Hành Chu mở ảnh cho cậu nhận diện, phải mất một lúc thì cậu mới nhớ được. Cậu nhận ra người vừa hét lên là Lâm Dật, Trần Hạ ngồi bên cạnh còn chưa kịp thay âu phục, tiếp đó là Tần Nghị.

"Tử Tư vẫn đang trên đường tới đây." Trần Hạ nói, "Vừa mới kết thúc buổi quảng bá lưu động [1], mệt chết tôi rồi."

"Đến, đến, uống đi." Tần Nghị bắt đầu uống rượu. "Xem chừng, Thẩm Cảnh Duyên nhỏ nhất nhỉ?"

Thẩm Cảnh Duyên ngượng ngùng gật đầu, cố tỏ ra bản thân là một người vô cùng nho nhã, điềm tĩnh.

"Các cậu không biết họ yêu nhau đến mức nào đâu." Tần Nghị bắt đầu nói, "Thẩm Cảnh Duyên còn mua hoa đến sân bay đón cậu ấy nữa. Mấy hôm trước, tôi vừa bay cùng một chuyến với Hàn Hành Chu xong."

Nghe vậy, Thẩm Cảnh Duyên lại bắt đầu ngượng ngùng, xấu hổ như kiểu bị xử bắn công khai, nhìn Hàn Hành Chu, ý bảo anh mau đổi chủ đề đi, ai ngờ Hàn Hành Chu lại nói: "Làm sao, ghen tị à?"

"..." Thẩm Cảnh Duyên cầm cái ly mà hoá đá.

"Ồ!" Trần Hạ vẫy tay về hướng cửa, "Quách Tử Tư, tới muộn thì tự phạt ba cốc đi."

"Làm sao, vừa đến đã muốn rót cho tôi?" Quách Tử Tư ăn mặc không chỉnh tề như Trần Hạ nhưng có vẻ anh ấy cũng vừa mới tan sở.

"Muốn rót thì phải rót cho chàng rể mới của chúng ta chứ!" Nói xong, liền ném ánh mắt bất bảo về phía Thẩm Cảnh Duyên.

Hàn Hành Chu đưa tay xoa đầu Thẩm Cảnh Duyên rồi thì thầm: "Bọn họ lúc nào cũng là cái dạng này."

Thẩm Cảnh Duyên khẽ lắc đầu nói: "Không sao đâu, chỉ hơi bất ngờ thôi."

Trước khi đến, cậu đã cho rằng mọi người đều là những chuyên viên tài chính, những thành phần tinh hoa trong xã hội, không ngờ họ lại có tính cách như vậy. Trước đó, Thẩm Cảnh Duyên đã bổ sung thêm kiến thức, tin tức tài chính, miễn cho bản thân đừng biến thành người kém hiểu biết.

"Đủ hết rồi, phục vụ lên đồ giúp tôi!" Tần Nghị gọi.

Trong bữa ăn, mọi người tập trung hỏa lực vào Thẩm Cảnh Duyên, có lẽ vì biết Hàn Hành Chu không dễ chơi nên bắt đầu trêu chọc Thẩm Cảnh Duyên, bởi trông cậu rất ngoan. Còn Thẩm Cảnh Duyên thì cố gắng duy trì hình tượng thẹn thùng đến cùng, mọi người hỏi cái gì cũng đáp, cho đến khi nghe được câu hỏi:

"Anh Hàn của chúng tôi rất lợi hại, phải không?"

Cậu không thể không cầu cứu Hàn Hành Chu.

Thẩm Cảnh Duyên khều khều bàn tay Hàn Hành Chu ở dưới bàn, đối phương hỏi ngược lại bọn họ:

"Sao lại có hứng thú với chuyện của tôi như vậy."

"Muốn biết khi cậu ở bên cạnh một người sẽ như thế nào." Tần Nghị nói, "Cậu biết không, lúc tôi nhìn thấy Tiểu Thẩm tới đón cậu ở sân bay bằng một bó hoa ấy, tôi thề là mười năm trước tôi không dám tưởng tưởng đến cảnh cậu sẽ nhận hoa của người khác."

"Mọi người có nhớ đàn chị trong hội học sinh đã tặng hoa cho Hàn Hành Chu vào ngày lễ tình nhân không?" Quách Tử Tư cũng bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ, "Hàn Hành Chu đã thẳng thừng từ chối người ta luôn."

"Tặng hoa hay không cậu ấy cũng đều từ chối." Trần Hạ thở dài, "Những người theo đuổi cậu ấy đều là các chị khoá trên, các em khoá dưới xinh đẹp nhưng Hàn Hành Chu chớp mắt liền từ chối họ."

Thẩm Cảnh Duyên rất quan tâm đến quá khứ của Hàn Hành Chu, dù sao thì Hàn Hành Chu cũng không chia sẻ nhiều chuyện quá khứ với cậu lắm. Thẩm Cảnh Duyên hỏi, "Còn gì nữa không?"

Thấy Thẩm Cảnh Duyên hào hứng thú như vậy, mọi người cũng trở nên hăng hái, mỗi người một câu, lập tức khai tuồn tuột lịch sử rúng động về những người theo đuổi Hàn Hành Chu. Hàn Hành Chu ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe những câu chuyện họ chia sẻ. Anh không có ấn tượng gì nhiều với mấy chuyện này, thứ nhất là không có hứng thú với con gái, thứ hai là lúc đó anh ấy đang bận rộn với việc nghiên cứu, đấu giải, chẳng có tâm trí đâu mà để ý.

Thẩm Cảnh Duyên nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, Hàn Hành Chu đẹp trai, lạnh lùng khẳng định là có rất nhiều cô gái đã xiêu lòng. Thẩm Cảnh Duyên nghe xong cũng chẳng ghen, thậm chí còn ghé lại gần Hàn Hành Chu khen ngợi: "Anh nổi tiếng thật đấy!"

Hàn Hành Chu đáp: "Như nhau cả."

"Em không có" Thẩm Cảnh Duyên không nói dối, trong nghề này có nhiều nữ hơn nam, cũng có có nhiều người theo đuổi nhưng thường thường thì mọi người toàn coi cậu như chị em bạn dì, bạn thân khác giới.

Sau khi những người khác đùa giỡn xong, không hiểu sao Trần Hạ lại thở dài:

"Thành thật mà nói, Tiểu Thẩm à, chúng tôi không nghĩ tới Hàn Hành Chu sẽ biết yêu đương, càng không ngờ cậu ấy lại kết hôn như bây giờ."

"Phải đó, phải đó." Quách Tử Tư phụ hoạ, "Cậu ấy trông lạnh lùng thế thôi chứ thực ra tốt lắm".

Hồi mới nhập học, Hàn Hành Chu không thích nói chuyện với mọi người, chỉ chào hỏi qua loa rồi việc mình mình làm. Suốt một tháng đầu tiên, bọn họ cứ tưởng Hàn Hành Chu không muốn nói chuyện với mọi người nên chẳng ai chủ động nói chuyện với anh. Sau đó, cả phòng tình cờ phát hiện ra là Hàn Hành Chu luôn im lặng lắng nghe mọi người nói, nếu ai gặp khó khăn hay thiếu thốn thứ gì đó thì anh sẽ là người đầu tiên giúp đỡ hoặc mua giúp. Lâu dần, mọi người đều hiểu, chỉ là Hàn Hành Chu không giỏi giao tiếp với người khác.

"Này, cậu ấy có đối xử tốt với cậu không?" Quách Tử Tư hỏi Thẩm Cảnh Duyên.

"Vô nghĩa, không tốt mà lại kết hôn sao?" Trần Hạ liếc mắt xem thường.

"Tốt." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười với họ, uống một chút rượu, mặt ửng hồng rồi cường điệu lặp lại: "Thật sự là rất tốt luôn."

Hàn Hành Chu sửng sốt, vuốt tóc của Thẩm Cảnh Duyên, "Ừ."

Chỉ là Hàn Hành Chu không biết, Thẩm Cảnh Duyên đang nói lời thật lòng.

Sau ba vòng rượu, ai cũng đã uống ít nhiều, Hàn Hành Chu không ngừng khống chế tửu lượng của Thẩm Cảnh Duyên, không để cậu uống thêm. Sau khi thanh toán hóa đơn xong, mấy người đứng đợi ở cửa, Trần Hạ nói với Thẩm Cảnh Duyên:

"Chúng tôi đều biết là rất khó để một người như Hàn Hành Chu thích một ai đó. Các cậu nhất định phải hạnh phúc nhé."

Quách Tử Tư cũng tán đồng: "Đúng vậy, các cậu phải hạnh phúc."

Thẩm Cảnh Duyên gật đầu, "Tôi biết."

"Được rồi, chúng tôi gọi taxi, đi về cẩn thận nhé. "

"Vâng, tạm biệt."

Hàn Hành Chu gọi lái xe thay, phải đợi một lúc nữa, Thẩm Cảnh Duyên đứng chờ với anh ở ven đường. Tâm trí cậu tràn ngập những lời của Trần Hạ và mọi người nói về quá khứ của Hàn Hành Chu hồi đại học, kỳ thật bọn họ nói không sai, người như Hàn Hành Chu rơi vào lưới tình mới chí mạng. Vì không dễ phải lòng người khác nên một khi đã yêu sẽ hết lòng với người ấy. Cách làm có thể không lãng mạn nhưng khẳng định là chân thành.

Thẩm Cảnh Duyên không khỏi tự hỏi lòng mình, ấn tượng đầu tiên của cậu về Hàn Hành Chu là gì? Không nghi ngờ gì nữa, giống như Trần Hạ và mọi người, đó là sự lạnh lùng, nhàm chán và cực kỳ cứng nhắc. Theo thời gian, mọi người mới có thể dần dần nhìn thấy sự mềm mại ẩn dưới vẻ ngoài đanh thép đó.

Sẽ tặng hoa cho cậu sau khi nghe cậu khen hoa rất đẹp.

Sẽ nghiêm túc xem xét lại những gì mình đã nói và xin lỗi.

Sẵn sàng nếm thử những món ăn đường phố cùng cậu, dù không thích cũng tình nguyện khám phá cùng cậu.

"Còn phải đợi khoảng mười phút nữa." Hàn Hành Chu nhìn vào điện thoại, "Cậu buồn ngủ chưa?"

"Chưa." Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy ấm áp trong lòng, đồng thời cũng thấy hơi áy náy vì sự nông cạn của bản thân. Cậu vẫy tay gọi Hàn Hành Chu, anh tưởng cậu có chuyện muốn nói nên hơi cúi xuống để nghe. Thẩm Cảnh Duyên ngẩng đầu, hôn lên má Hàn Hành Chu.

Hàn Hành Chu hỏi: "Sao thế?"

"Làm sao? Không cho hôn? Tôi sẽ quay lại phàn nàn với họ."

Hàn Hành Chu mỉm cười, "Có nói không cho đâu."

"Thế còn được." Thẩm Cảnh Duyên không khỏi nghĩ, cậu có thể quên đi ấn tượng ban đầu để bắt đầu lại với Hàn Hành Chu, nhưng Hàn Hành Chu thì sao?

_____

[1] Quảng bá lưu động: Roadshow là một hình thức quảng bá sản phẩm cho nhãn hiệu bằng cách đưa sản phẩm tiếp cận với công chúng ở ngoài đường phố. Đây là một hình thức vô cùng hiệu quả được ứng dụng khá phổ biến trong lĩnh vực Marketing. Đặc biệt là đối với những doanh nghiệp có mục tiêu đẩy mạnh bán hàng trong thị trường.

_____

Pa: Nhân dịp 2/9 tôi cập nhật sớm một chương cho mọi người đọc, nhớ vote và bình luận để tôi có thêm động lực ra chương nhoé. 💛

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play