Sợi xích quả thật là Câu Hồn Tác, Tần Phong có thể cảm giác được quỷ lực u minh của Địa Phủ trên đó, nhưng nó không phải là Câu Hồn Tác của anh, ở khi vừa trở thành âm sai, vì thấy anh theo thói quen móc còng tay ra còng quỷ, nên Thiên Đạo đã tự động phụ gia năng lực của Câu Hồn Tác lên chiếc còng tay nhỏ kia.
—— may mà lúc đó mình không có dùng ổ khóa xe máy để còng, Tần Phong xong việc nghĩ vậy, không, càng đáng sợ hơn là lỡ đâu lúc đó anh tiện tay dùng phi bạch Hán phục của Đới Mộng Viện... Vậy chẳng phải là về sau Hắc Vô Thường lúc nào cũng phải mang theo một dải phi bạch màu hồng nhạt để đi câu hồn à?
Đối với chuyện Lưu thiên sư có Câu Hồn Tác, các đồng hành còn lại đều biết cả, huống chi thường ngày gã còn luôn khoe khoang, thế nên sắc mặt bọn họ chẳng có gì thay đổi, thậm chí có một vị đạo trưởng còn lườm một cái.
Sau khi Lưu thiên sư dẫn đồ đệ của gã vểnh mũi lên trời rời đi, đạo sĩ trung niên dẫn đội nói gì đó với một đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh, người trẻ tuổi ấy liền đi tới chỗ Tần Phong.
"Đừng sợ." Vị đạo trưởng trẻ tuổi này tao nhã lễ độ bảo, "Mọi người đều biết, Hắc Vô Thường đại nhân của Địa Phủ ở 200 năm trước đã công đức viên mãn, từ nhậm tái thế rồi, thế nên mặc dù nó là pháp khí ngài ấy bất cẩn đánh rơi đâu đó, thì hiện tại nó cũng chỉ là một pháp khí vô chủ bình thường thôi, Lưu thiên sư có thể nhặt được là may mắn."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT