Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 3 – THI VÕ


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 3 – THI VÕ

         Cả lòng núi Phía Tây giờ khắc này dị thường âm u, nơi rừng sâu yên lặng như tờ, mặt đất nổi lên một tầng muối quỷ dị, trong sơn động đen thui truyền tới một trận lại một trận âm thanh tiếng gõ có quy luật.

          Tập thể tài tử Thái Học Viện nhìn Ngân Yêu Vương.

          Yêu Vương ngược lại là tỏ ra rất bình tĩnh, ưu nhã đứng lên, kéo Thiên Tôn cùng Ân Hậu qua, “A! Ma quỷ lộng hành rồi! Vi sư rất sợ nga!”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu không nói nhìn trời.

          Ngân Yêu Vương sai  khiến hai người, “Hai ngươi đi nhìn một chút! Xem xem có phải là xác chết vùng dậy hay không!”

          Ân Hậu cùng Thiên Tôn mặt đầy ghét bỏ, bất quá Nhị lão quả thật cũng có chút tò mò, liền hướng cái sơn động kia đi tới.

          Công Tôn giơ tay, “Ta cũng đi.”

          Thiên Tôn gật đầu một cái, Công Tôn đuổi theo, Lữ Lâm cũng đi lên theo, hai vị đại tài tử đi theo sau lưng Thiên Tôn cùng Ân Hậu, từ từ đến gần sơn động kia.

          Tiếng gõ kia càng ngày càng rõ ràng, đích xác là trong sơn động phát ra, nhưng Thiên Tôn cùng Ân Hậu lại không cảm giác được phụ cận có người.

          Công Tôn cùng Lữ Lâm cũng không dám lên tiếng, đi tới trước sơn động, bốn người đi vào trong vừa nhìn, chỉ thấy có một cái địa đạo đen thui, trước cửa địa đạo, bày một cái quan tài.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng quay đầu nhìn Lữ Lâm cùng Công Tôn —— quan tài sao lại chôn cạn như vậy? Quan tài không phải là nên giấu bên trong cổ mộ sao?

          Lữ Lâm cùng Công Tôn cũng đều cau mày —— đúng thật kỳ quái!

          Đang nhìn, liền nghe được “Đông” một tiếng, đồng thời Công Tôn nhảy lên, chỉ quan tài kia, “Động! Động!”

          …

          Cùng lúc đó, Thành Tây Khai Phong là nơi đóng quân, lúc này đang tiến hành vòng loại thi võ. Tại thao trường nơi các binh lính hằng ngày thao luyện đã phân ra rất nhiều khu vực. Khu quyền cước, khu binh khí, khu cưỡi ngựa, khu bắn tên, các loại khoa mục vẫn đang tiến hành.

          Bên ngoài thao trường đội ngũ xếp hàng thật dài, được tuyển chọn từ khắp nơi trong cả nước cũng hơn ba ngàn võ sinh đang tiếp thụ khảo hạch.

          Võ trạng nguyên cũng không đơn thuần là tỷ võ, ngoại trừ thi võ còn phải thi văn, thi nhiều loại môn khác nhau.

          Ba ngàn thí sinh này còn phải trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, trải qua ba vòng loại là đã gạt bỏ được hơn phân nửa thí sinh, còn lại tối thiểu là 800 danh tự, cuối cùng chính thức quyết ra 100 người, 100 người này cơ bản đều là văn võ toàn tài rồi. Những người này lại rút thăm phân tổ lần nữa tiến hành cuộc thi  loại, cuối cùng chọn lựa 10 người tốt nhất, tiến nhập vào cuộc thi đình, cũng chính là cuộc tỷ thí ở trước mặt Triệu Trinh, là cửa ải cuối cùng. Mà cuộc so tài này đều diễn ta trên lôi đài, chỉ so võ công, cuối cùng tuyển chọn ra ba người đứng đầu.

Đại đa số mọi người chỉ quan tâm cuộc so tài cuối cùng hoặc là mười người tài giỏi sau cùng, nhưng Triệu Phổ chỉ cần rãnh rỗi, hàng năm cũng sẽ từ vòng loại  bắt đầu tìm kiếm nhân tài. Cửu vương gia thật ra thì cũng không phải một bộ dạng văn võ toàn tài, vậy Triệu Phổ văn võ toàn tài có hay không? Đương nhiên là có, giống như Hạ Nhất Hàng, Thẩm Thiệu Tây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như vậy. Thế nhưng văn võ toàn tài là có thể gặp không thể cầu, thiên tài mới là chân thực nhất. Triệu Phổ cũng yêu tài, liền có chút hi vọng mong tìm được thiên tài trong cuộc thi vòng loại, Cửu vương gia sẽ để cho bọn họ tham gia tuyển chọn trong quân đội của mình. Lấy một thí dụ, tiểu tướng quân Phong Khiếu Thiên trong quân doanh của  Triệu Phổ năm đó chính là bị loại ra từ vòng thi, nhưng Triệu Phổ một cái liền chọn trúng thằng ngốc kia. Kết quả khi tham gia khảo hạch trong quân doanh, Phong Khiếu Thiên liền cầm về danh hiệu đệ nhất năm đó.

          Lần này, rất nhiều Đại tướng quân đều ở đây, mọi người cùng đi vào sân luyện quân, xem vòng thi loại.

          Tiểu Lương Tử vui sướng, vào sân luyện quân liền chạy mất dạng, lần lượt đến từng lôi đài xem.

          Có quan viên lại bộ đưa tới cho Triệu Phổ danh sách thí sinh, trong sân luyện quân hỗn tạp nhưng không loạn, các thí sinh cầm danh thiếp lần lượt tham gia các loại khảo thí không môn nào giống môn nào.

          Hạ Nhất Hàng nhìn hạng mục vòng thi loại, hỏi quan giám khảo, “Năm nay hạng mục môn thi nhiều hơn so với năm trước a.”

          Chủ khảo gật đầu, “Các Bộ trước đều nói muốn chọn thí sinh có sở trường.”

          Cửu vương gia tâm tình không tệ, “Năm nay tư chất thí sinh như thế nào a?”

          Các quan giám khảo cũng cười, nói năm nay không chỉ nhiều người, thí sinh tư chất cũng cao, rất nhiều đại môn phái cũng có hậu bối tới tham gia, thí sinh tham gia nhiệt tình rất cao.

          Có mấy vị giám khảo Triệu Phổ cũng quen biết, Cửu vương gia cũng không nhìn liền kéo một  lão đầu có hàm râu trong đó ra, “Ta nói, Thái học viện còn có Lan Huệ thư viện rồi, mà cuộc thi võ này lúc nào lại chiêu mộ cả nữ sinh a, không chừng còn có thể lựa ra mấy vị Hoa Mộc Lan tới nữa”

          Lão Âu Dương tò mò, “Ôi chao? Có nữ giả nam trang trà trộn vào cuộc thi sao?”

          Các quan giám khảo cũng cười, “Có người cũng có ý định như vậy, nhưng cơ bản không thể nào thành công. Bởi vì tham gia thi võ hạng mục thứ nhất muốn kiểm tra thân thể, muốn cởi quần áo.”

          “Kiểm tra thân thể là chỉ cái gì a?” Long Kiều Quảng nghi ngờ, cao thấp mập ốm đều có quy định sao?

          Quan giám khảo gật đầu, “Đúng vậy, chọn Võ trạng nguyện cơ đấy, người luyện võ nhất định cần phải cao lớn uy mãnh, cho nên quá lùn, quá cao, gầy quá xấu xí những thứ này cũng không được.”

          “A.” Cửu vương gia cười lắc đầu một cái, “Cái này là quy định quỷ gì vậy, như vậy nếu dựa theo dáng người như Diệp Tri Thu vậy cao thủ như vậy ngay cả vòng loại cũng không thông qua.”

          Âu Dương một bên gật đầu, “Vậy cũng không hẳn, mấy vị lão thần tiên ở Ma cung có thể đánh bại một nửa a.”

          Triệu Phổ bỉu môi một cái, “Tục lệ cũ, đều là thành kiến a thành kiến…”

          “Trước kia là ai mỗi ngày đều nói thư sinh cũng đều vô dụng nga ? Đến lúc này còn nói thành kiến gì là sao?”

          Lúc này, một thanh âm hùng hậu từ sau lưng mọi người truyền tới, nghe giọng điệu nói chuyện, là có thể đoán được người nói chuyện nhất định là có chút thân phận, nếu không làm gì có ai lại có thể trò chuyện như vậy với Triệu Phổ a.

          Quay đầu nhìn, chỉ thấy một đại thúc đẹp trai đang đi về phía bọn họ. Vị đại thúc này  nhìn ra hơn bốn mươi, hết sức uy vũ, một chiếc mũ quan màu bạc buộc trên đầu tóc nâu, chòm râu trên cằm tu bổ tinh xảo, trên người mặc cẩm bào màu xanh, bên hông còn treo thêm một cây đao rất đẹp mắt.

          Mấy vị quan chấm thi xung quanh cũng đối với người vừa tới hành lễ, miệng hô Hầu gia.

          Hạ Nhất Hàng, Long Kiều Quảng sau lưng Triệu Phổ cũng đều cho vị hầu gia vừa tới một cái chào, nhìn rất tôn trọng.

          Đầu năm nay có thể được xưng một tiếng Hầu gia, cơ bản đều là hoàng thân quốc thích. Vị này tới thân phận rất cao là Lý Việt – Khánh Bình Hầu, thân phận xác thực là đệ đệ của Thái hậu, cũng chính là quốc cữu gia.

          Tiểu Hầu gia Bàng Dục cũng là quốc cữu, bất quá hắn là em vợ của Triệu Trinh, mà Lý Việt lại là cậu của Triệu Trinh, cùng là Hầu gia cấp bậc lại bất đồng. Lý Việt ở trên mặt thân phận còn cao hơn cả Thái Sư, hơn nữa nhìn vào người ta liền biết không phải là nhị thế tổ chỉ dựa vào quan hệ, vị này chính là hàng thật giá thật có chút bản lãnh.

          Lý Việt võ nghệ cao cường, tính cách lại lôi thôi không chú ý cách ăn mặc, hảo võ ghét văn, khi còn trẻ càng giống người trong giang hồ hơn. Trong những năm tháng Lý Phi gặp rủi ro kia, may mà còn có một vị đệ đệ này một mực bên cạnh bầu bạn đến cuối cùng mới có thẻ trở lại hoàng cung. Mà niềm tin của Thái hậu đối với vị đệ đệ này cũng giống như Triệu Trinh đối với Thái Sư vậy, đều coi là người mình. Triệu Trinh biết cậu mình công phu tốt, cho nên để cho Lý Việt trông coi tuyển chọn võ quan, cũng coi là quyền cao chức trọng.

          Lý Việt là người làm việc có khả năng lại biết cách cư xử, điều duy nhất phải nói để cho Triệu Phổ cùng Triệu Trinh tương đối nhức đầu, chính là quan hệ của hắn cùng Bát Vương gia.

          Nói  về Bát Vương Gia hồi trẻ che trở cho Triệu Trinh và Triệu Phổ cũng tựa như gá mái bảo vệ gà con, chỉ sợ người hại hai đứa trẻ, nhất là Triệu Phổ. Năm đó hoàn cảnh cung đình hiểm ác, một Triệu Hoàn còn không đủ, Lưu Hậu mỗi ngày cũng  muốn hại Triệu Phổ, cho nên Bát Vương quản Triệu Phổ rất chặt, nhìn ai cũng giống như người xấu.

          Lý Việt đặc biệt thích Triệu Phổ, đối với người Triệu gia lại có chút oán khí, vì vậy nhiều lần cố ý bắt cóc Triệu Phổ dọa sợ Bát Vương gia, khiến cho Bát Vương gia nhiều lần muốn cùng hắn liều mạng.

          Hai người tính cách cũng khác nhau một trời một vực, một người thì nho nhã cao quý, một người lại là một đại hãn thô, tóm lại chính là gặp mặt liền bùng nổ, không có chuyện gì liền đấu khí.

          Tính cách Lý Việt lại càng không thích ở yên một chỗ, thích chạy khắp nơi, Triệu Phổ cũng có đôi khi không thấy hắn.

          “Tam ca.”

          Triệu Phổ ngoan ngoãn gọi người, Lý Việt đi qua kéo Triệu Phổ lại trên dưới quan sát một chút.

          Triệu Phổ gọi “Tam ca” là bởi vì Lý Việt là tam đệ của Thái hậu, Triệu Trinh gọi là Tam cữu cữu, cho nên Triệu Phổ cũng phải kêu một tiếng Tam ca.

          Tiểu Lương Tử bên trong một lôi đài  chạy tới bên cạnh Lý Việt “Tam cữu cữu.”

          “Ai u!” Lý Việt vội vàng ngồi xuống cùng Tiểu Lương Tử chào hỏi, sờ đầu hỏi bé có phải lại cao thêm hay không rồi lại nhìn xung quanh một, hỏi Triệu Phổ, “Thần y nhà ngươi cùng Tiểu đoàn tử đầu rồi ?”

          Triệu Phổ cười một tiếng, “Buổi tôi ngươi cùng ta đi Thái Bạch Cư ăn cơm liền nhìn thấy.”

          Tiểu Lương Tử vui tươi hớn hở, “Tam cữu cữu, buổi tối Bát vương gia mời ăn cơm a!”

          Lý Việt hai hàng lông mày khẽ nhíu một cái, liền hăng hái hơn sờ càm một cái, “Nga? Tiểu Đức Tử mời ăn cơm a?”

          Triệu Phổ liền nhìn trời, “Hay ngày này thời tiết khô lạnh, Bát ca ta tâm tình không tốt, ngươi chớ trêu chọc hắn a!”

          Lý Việt xua xua tay, “Ai! Ta làm sao  lại có thể tranh chấp với thư sinh yếu đuối như hắn a!”

          Chứng thực nhân phẩm mình một cái cộng với giọng điệu nói chuyện, yên lặng gật đầu, thật ra lại giống với đức hạnh của Triệu Phổ mấy năm trước, rất thiếu đánh.

          “Để thí sinh cởi quần áo là do ta quy định, cũng không phải là nhìn vóc dáng ra sao mà là nhìn hình xâm.” Lý Việt chắp tay sau lưng sâu kín nói, “Mấy năm này thủ pháp ăn gian là nhiều vô số kể, khó lòng phòng bị a.”

          Tiểu Lương Tử thật tò mò, “Thi võ cũng ăn gian a? Cái này mà giở trò bịp lên lôi đài không sợ bị đánh chết sao?”

          “Ăn gian bị đánh chết là tự làm tự chịu, nhưng ăn gian đánh chết người khác vậy cũng không tốt.” Lý Việt lắc đầu một cái, “Nhất là mấy năm này, mấy hậu bối vì thành công đều muốn thích đi nhầm đường, nếm thử chút tà môn ngoại đạo để đề thăng chiến lược của mình.”

          Triệu Phổ cười híp mắt vuốt mông ngựa, “Vẫn là Tam ca có phương pháp!”

          Khánh Bình Hầu từ trước đến giờ luôn xem Triệu Phổ rất thuận mắt, liền vỗ vai kéo Triệu Phổ đi về phía trước, hỏi Cửu vương gia một hồi ăn cơm  có Ân Hậu với Thiên Tôn cùng đi không? Có thể gặp Ngân Yêu Vương một chút hay không a, ta hâm mộ đã lâu.

          Mấy người Hạ Nhất Hàng cũng đi theo về phía trước, lúc nãy Trâu Lương đi nơi khác nhìn tỷ thí cũng trở lại.

          Long Kiều Quảng hỏi Trâu Lương,  “Có phát hiện người nào mới không?”

          Trâu Lương gật đầu một cái, “Năm nay chất lượng cũng hông tệ…”

          “Nha a!”

          Chẳng qua là Trâu Lương lời còn chưa dứt, một khu vực cách đó không xa đột nhiên nổi lên tiếng kinh hô bốn phía, thí sinh tựa hồ là xảy ra chuyện gì có chút lộn xộn.

          “Làm sao vậy?” Tiểu Lương Tử nhảy lên một cái cọc gỗ nhìn về phía xa xa.

          Chỉ thấy cách đó không xa trên một lôi đài tỷ võ vây đầy người, trên lôi đài có người đứng, có người nằm, mấy vị quan chấm thi vội vội vàng vàng chạy lên lôi đài, vây quanh người nằm trên đó, mà thí sinh đang đứng trên lôi đài thì mặt đầy hốt hoảng.

          “Có phải là đánh chết người rồi hay không?” Âu Dương hỏi.

          Mọi người bước nhanh về bên đó, vừa mới tới vòng ngoài, liền nghe đám người nghị luận…

          “Làm sao có thể? !”

          “Ta còn tưởng rằng là ảo thuật nữa a!”

          “Trong truyền thuyết trước kia thật giống như cũng phát sinh qua loại chuyện này.”

          “Xảy ra chuyện gì?” Lý Việt hỏi một vị quan chấm thi.

          “Hồi bẩm Hầu gia, cái đó…” Quan giám khảo cũng có chút tay chân luống cuống, “Mới rồi có một thí sinh đột nhiên ngã xuống…”

          “Bị bệnh hay là bị thương?” Lý Việt cũng có chút lo lắng, “Mau kêu thầy lang tới!”

          “Không phải!” Quan giám khảo liền khua khua tay, “Người thí sinh kia… Hắn biến thành muối ăn rồi !”

          …

          Quan chấm thi nói xong, xung quanh một mảnh yên lặng.

          Một lát sau, Lý Việt nghiêng tai, hỏi, “Cái gì? Bổn hầu không có nghe rõ…”

          “Muối ăn!” Mấy quan chấm thi cùng nhau kêu, ” Thí sinh kia đột nhiên biến thành muối ăn…”

          Đám người Hạ Nhất Hàng cũng dùng bước, nghe được mắt đều mở to —— tình huống gì?

          Triệu Phổ mí mắt run một cái, trước nhìn trái phải, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Triển Chiêu có ở gần đây không?”

          Hạ Nhất Hàng cho là Triệu Phổ muốn tìm Triển Chiêu tra án, liền nói, “Trước tiên nên xem tình huống gì một chút…”

          Triệu Phổ “Tấm tắc” hai tiếng, “Trở về Khai Phong mấy ngày nay đều không xảy ra chuyện gì, ngày hôm trước mọi người đều đánh cuộc xem ai có thể nhặt được thi thể và án mạng a, đại gia ta còn đặt cho Triển Chiêu năm trăm lượng a!”

          Hạ Nhất Hàng cấm ngữ đưa mắt nhìn nguyên soái không đáng tin cậy nhà mình, một bên Tiểu Lương Tử giơ tay, “Ta cùng Cận Nhi cũng đặt sư phụ nga…”

          Triệu Phổ bất ngờ một chút, ngồi xuống hỏi Tiểu Lương Tử, “Đặt bao nhiêu? Nếu kiềm lời thì chúng ta phân chia a…”

          Tiểu Lương Tử đưa ra một ngón tay, “Một trăm lượng a!”

          Triệu Phổ vỗ đầu đồ đệ, “Ai nha ngươi làm sao lại thành thật như thế a, Lang Vương Bảo, Ma Quỷ Thành cũng không phải là không có bạc, ngươi sao lại không đặt mười hay hai mươi vạn lượng a! sư phụ ngươi sang năm còn phải tiết kiệm quân phí.”

          Triệu Phổ bên này đang đùa đồ đệ, một bên Âu Dương Thiếu Chính chọt chọt Cửu vương gia, “Ai! Lão đại! Trọng điểm ở đâu chứ ?”

          Long Kiều Quảng cũng chỉ vào lôi đài “Muối a! Muối!”

          Triệu Phổ khua khua tay đi lên lôi đài, “Nhìn các ngươi này làm như chưa từng thấy việc lạ như vậy a! Yêu Vương chỉ nhảy một cái liền một trăm năm, còn chuyện gì là không thể xảy ra nữa? Không phải chỉ là người biến thành muối sao…”

          Đang khi nói chuyện, Cửu vương gia đi tới trên đài, thấy được một màn rất quỷ dị.

          Chỉ thấy một người bị “Lún” xuống trên lôi đài, mặc y phục, tay chân đều trọn vẹn,  đầu cũng vẫn còn, ngũ quan cũng có thể nhận ra, nhưng giống như  một bức tượng bằng muối được điêu khắc ra vậy, một số bộ phận còn nguyên vẹn, một số bộ phận thì phân tán đầy đất.

          Triệu Phổ nhìn chằm chằm hồi lâu, gật đầu một cái, “Cái này lợi hại.”

          Nói xong, Cửu vương gia đối với Giả Ảnh ngoắc, “Đi! Đem Triển Chiêu tìm tới, tức thì chính là bổn soái thắng.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp