CHƯƠNG 22 – DIÊM ĐỘN
遁 [ dùn] : Độn/ Lẩn trốn/ Biến mất/ Tiêu tan
Sáng
sớm, Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng, Long Kiều Quảng và Trâu Lương chạy tới bãi
săn, dự định xem thật kỹ tỷ thí cưỡi ngựa một chút, nhưng đột nhiên trong bãi
săn tràn vào thật nhiều hoàng thành quân duy trì trật tự.
Nhìn
trận thế này một cái Triệu Phổ cũng biết có chuyện không tốt, quả nhiên… Thật
xa đã trông thấy hoàng la tán* rồi.
*Hoàng la tán:
Hạ Nhất
Hàng ngẩng đầu nhìn gương mặt đen của Âu Dương Thiếu Chinh đang ngồi trên
ngựa, cười nói, “Hoàng thượng cũng tới xem thi võ sao?”
Triệu
Phổ cảm thấy sự xui xẻo của Triệu Trinh cũng không tốt hơn so với Triển Chiêu
là bao, đừng để một hồi lại loạn cái gì, cứ cố ý chọn hôm nay là ngày thi kỹ
thuật cưỡi ngựa mà đến, cái này cũng thật là binh hoang mã loạn mà.
Triệu
Phổ càng nghĩ càng cảm thấy ắt hẳn sẽ xảy ra chuyện, bất đắc dĩ gãi đầu một
cái.
Hạ Nhất
Hàng cầm ly trà, liếc một cái nhìn Triệu Phổ đứng bên cạnh đang gãi đầu, mở miệng
hỏi, ” Bên kia có một tiểu bằng hữu nhìn có chút quen mắt.”
“Hả
?” Triệu Phổ quay đầu nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất
Hàng hất cằm hướng về phía một nhóm thí sinh không đứng quá xa, một người đang
dắt trong tay một con ngựa trắng.
Triệu
Phổ nhìn theo hướng Hạ Nhất Hàng chỉ, bỗng nhiên nhìn một cái cũng giật mình ——
Nam Cung sao lại chạy đi tham gia thi võ ?
Thế
nhưng cẩn thận nhìn một chút, Triệu Phổ sờ cằm, “Còn trẻ như vậy…”
“Con
ngựa kia giống như cũng có chút quen mắt a.” Long Kiều Quảng cũng đi lại, “Đó
không phải là Tiểu Đậu Hoa của Nam Cung sao?”
Triệu
Phổ sờ cằm, “Đứa bé kia cùng Nam Cung quan hệ thế nào? Ngay cả Tiểu Đậu Hoa
cũng cho mượn a?”
“Dáng
dấp cơ bản cùng Nam Cung khi còn bé giống nhau như đúc.” Trâu Lương suy nghĩ một
chút lại hỏi, “Con riêng sao?”
“A…”
Đám
người Triệu Phổ cũng hít sâu một hơi, Long Kiều Quảng túm lấy cổ áo Trâu Lương mà
lắc , “Ngươi tại sao có thể có loại ý nghĩ này? !”
Thời
điểm Bát Vương Gia cùng Lý Việt cùng đi vào bãi săn đã cảm thấy ồn ào, cách đó
không xa, Triệu Trinh vừa mới tới, quần thần đang đứng lên chuẩn bị hành lễ, đầu
kia bọn Triệu Phổ mấy huynh đệ không biết đang nháo gì, còn thật náo nhiệt.
Triệu
Trinh xuống xe ngựa, liền đi về hướng khán đài, vừa đi vừa quay đầu nhìn thí
sinh ở xa xa đang tụ tập ở từng khu vực. Hoàng thượng đang tìm cái gì sao ?
Đương nhiên là tìm đứa cháu trong truyền thuyết nhà Nam Cung a.
Nam
Cung bất đắc dĩ giúp đỡ lấy Triệu Trinh mấy lần đạp hụt, lòng nói Hoàng thượng
tìm cái gì vậy chứ ?
Khó
khăn lắm mới đi tới khán đài ngồi yên xong, Triệu Trinh liếc mắt nhìn thấy Nam
Cung Khâm đang đứng cùng một nhóm võ sinh.
Triệu
Trinh theo bản năng liền đưa tay che miệng —— đây cũng quá giống nhau a!
Quần
thần sau khi hành lễ, Triệu Trinh phất tay một cái, tỏ ý mọi người tiếp tục,
không cần để ý hắn.
Lý Việt
phụ trách chủ trì cuộc thi cưỡi ngựa lần này, Lý Việt cũng tỏ ý quan chấm thi
có thể phân nhóm bắt đầu khảo hạch.
Khảo
hạch lần này chủ yếu là kiểm tra năng lực quản lý ngựa của thí sinh, có thể tự
mang theo ngựa của mình, cũng có thể dùng chiến mã do quân doanh cung cấp.
Thi
phân nhóm tiến hành, sáu thí sinh một tổ, trong bãi săn thiết lập rất nhiều chướng
ngại, thí sinh phải cưỡi ngựa vượt qua chướng ngại, sau đó lượn quanh sân luyện
quân một vòng, lại toàn lực chạy nhanh một đoạn đường, một lần nữa quay trở về,
trong lúc cưỡi ngựa thí sinh phải ở trên ngựa tiến hành bắn tên cùng khinh công
và một loại các loại khảo hạch khác.
Trong
lúc tiền hành từng vòng thi, Triệu Trinh lấy từ trong tay Lý Việt một danh sách
thí sinh tham gia, lật một cái, cười hì hì nói, “Ai nha, nơi này có một người
cùng họ với ngươi a.”
Triệu
Trinh đem danh sách đưa cho Nam Cung Kỷ, Nam Cung nhận lấy nhìn một cái, cháu
mình là nằm trong nhóm thi thứ chín.
Nam
Cung Kỷ nhìn cháu mình ở phía xa một chút, vào lúc này Nam Cung Khâm cũng đúng
lúc ngẩng đầu nhìn Nam Cung Kỷ.
Nam
Cung đối với cháu mình khẽ gật đầu, tỏ ý —— không cần khẩn trương.
Nam
Cung Khâm đưa tay gãi gãi đầu, chọc cho Triệu Trinh cười ra tiếng.
Nam
Cung cúi đầu, Triệu Trinh lấy cùi chỏ dụi dụi vào eo Nam Cung, “Ai , thói quen
giống hệt ngươi khi còn nhỏ a.”
Nam
Cung bất đắc dĩ, hắn tự nhiên biết là không gạt được Triệu Trinh, chẳng qua là
không nghĩ tới lộ tẩy nhanh như vậy.
Thi
võ tiến hành rất trôi chảy, rất nhanh đến phiên nhóm thứ tám, nhóm thí sinh thứ
chín cũng bắt đầu chuẩn bị.
Long
Kiều Quảng hỏi, “Di? Đứa trẻ kia cùng so tài với Tiểu Nam Cung có phải là đứa
trẻ ngày đó theo Triển Chiêu vào Khai Phong Phủ hay không ?”
Trâu
Lương nhìn danh sách một chút, gật đầu, “Là Thẩm Mậu người của Thiên Vũ Hiên.”
” Ừhm…”
Hạ Nhất Hàng nhìn danh sách một chút, khẽ cau mày, “Còn có một đồ đệ phái Mao
Sơn a…”
Triệu
Phổ nhìn khu vực dành cho các môn phái giang hồ quan sát cuộc thi cách đó không
xa, “Người đó là Tô Cửu Cô sao?”
“Mao
Sơn phái chỉ có một mình Tô Cửu Cô tới xem cuộc chiến sao?” Long Kiều Quảng hỏi,
“Các môn phái cơ bản đều là chưởng môn tới, Mao Sơn phái còn khiêm tốn như vậy
sao.”
“Mai
Bất Thanh tính khí không tốt, sợ gây chuyện đi.” Trâu Lương thấp giọng cùng Triệu
Phổ với mấy người nói chuyện, “Thiên Dực ngày hôm qua đi vào khách điếm nơi thí
sinh tập trung nghe một vòng, người giang hồ cũng không thích dáng vẻ Mao Sơn
phái cho lắm.”
“Tại
sao?” Triệu Phổ tò mò.
“Vốn
Mao Sơn phái tương đối thần bí, hơn nữa trong giang hồ lại có lời đồn đãi thuật
đạo Mao Sơn có thể ăn gian” Trâu Lương nói, “Huống chi trước đó còn xảy ra chuyện
thí sinh biến thành muối.”
“Biến
thành muối không phải người thuộc Mao Sơn phái sao?” Hạ Nhất Hàng không hiểu, ”
ngược lại có cảm giác Mao Sơn phái thua thiệt một chút.”
“Nói
phải trái thì không phải là người giang hồ rồi.” Triệu Phổ thấy nhóm thứ tám
cũng sát hạch xong rồi, mấy thí sinh trong nhóm thứ chín đã cưỡi ngựa đến trước
thao trường, hứng thú cũng cao mấy phần, “Không biết tiểu mầm nhà Nam Cung kia
căn cơ như thế nào.”
“Thí
sinh trong nhóm thứ chín và nhóm thứ mười hiện nay đều có thành tích xuất chúng
nhất ” Trâu Lương tra xét danh sách thành tích một chút, “Đều toàn mộc đỏ.”
“Vậy
có thể tập trung nhìn một chút.”
Mấy
người nhóm Triệu Phổ cũng đều lên tinh thần, dù sao cũng là tới chọn nhân tài,
đây mới là chuyện đứng đắn.
Một
tiếng đồng la âm thanh, bắt đầu tranh tài, sáu thí sinh giật giây cương một
cái, phóng ngựa xông về chướng ngại vật phía trước.
Không
hổ là thành tích xếp hạng trước, thuật cỡi ngựa của mấy thí sinh đều có thể một
đường cùng tiến phía trước, mỗi một chướng ngại vật cũng qua rất dễ dàng.
Quần
thần cũng đứng lên nhìn, cũng đều phát hiện một người thí sinh trong đó nhìn giống
như Nam Cung Kỷ vậy…
Đang
lúc náo nhiệt, bỗng nhiên cùng lúc nhóm thí sinh đi tới trận hình thì loạn lên,
cùng lúc đó, tiếng ngựa hí vang truyền tới.
“Ta
có phải hoa mắt hay không…”
Trâu
Lương hỏi.
Hạ Nhất
Hàng bưng ly trà cũng duy trì tư thế mới vừa rồi, “Hẳn là sáu thí sinh chứ ?”
“Bây
giờ chỉ có năm.” Cửu vương gia hơi nheo lại mắt, “Thiếu một!”
“Biến
thành muối.” Nhãn lực Long Kiều Quảng đặc biệt tốt nhìn rõ ràng nhất, trong sáu
người, nguyên bản người chạy ở vị trí thứ ba tính từ bên trái sang, bỗng nhiên
biến trắng, sau đó liền tán lạc giống như hoa tuyết, theo gió phiêu tán.
Triệu
Trinh ngồi ở vị trí khán đài tốt nhất cũng nhìn rõ, theo bản năng túm lấy Nam
Cung Kỷ bên cạnh.
Nam
Cung bởi vì có đứa cháu đang thi cho nên cũng đặc biệt quan sát nghiêm túc, hiện
trường mắt thấy một người đang sống sờ sờ thoáng một cái biến thành muối ăn, loại
cảm giác này không cách nào hình dung được.
Trong
lúc nhất thời, trường thi đại loạn.
Trong
đám người bộc phát ra tiếng kinh hô, động tĩnh này làm ngựa trong sân kích động.
Mà
người bị hoảng sợ nhất chính là nhóm thi sinh đang thi, thí sinh biến mất ngay
tại chính giữa Nam Cung Khâm và Thẩm Mậu, Nam Cung Khâm ngẩn người một chút, một
cái níu lại dây cương, Thẩm Mậu cơ hồ là có động tác giống như vậy, đồng thời
liền nghe hắn kêu một tiếng, “Không phải chứ… Lại tới? !”
Nam
Cung nhìn Thẩm Mậu một cái.
Có thể
phản ứng nhanh nhất chính là hai người bọn họ, còn lại ba thí sinh khác cùng với
con ngựa mà trên lưng có thí sinh đã biến thành muối cùng nhau xông về phía trước.
Ngựa
là loại động vật cực dễ bị giật mình, lại thông minh hiểu tính người. Con ngựa
kia vốn là đang chạy thật tốt, đột nhiên trên lưng nhẹ một chút, quay đầu nhìn
lại thấy chủ nhân biến thành muối còn rơi đầy xuống đất ?
Con
ngựa kia bị giật mình liền kêu lên, phương hướng cũng nghiêng về một bên,
đụng phải con ngựa bên cạnh, thí sinh trên lưng ngựa một cái trở tay
không kịp, té xuống.
“Nguy
hiểm!” Nam Cung Khâm cùng Thẩm Mậu cũng hô lên, hai người đồng thời nhảy lên.
Thẩm Mậu leo lên con ngựa bị giật mình kia, kéo dây cương một cái, đem con ngựa
thiếu chút nữa đạp phải thí sinh kia lôi trở lại. Nam Cung Khâm nhảy vào bên cạnh
thí sinh kia, nắm lấy cánh tay hắn nhảy ra trường thi, giao cho mấy vị quân y.
Chiến
mã trong chuồng cũng làm loạn, Nam Cung Kỷ bảo vệ Triệu Trinh, Triệu Phổ cùng mấy
vị tướng quân cũng đi cứu người.
Âu
Dương Thiểu Chinh hướng về phía các đại môn phái loạn thành một đoàn kêu một giọng
“Đứng yên đừng nhúc nhích!”, sau đó chi phối hoàng thành quân đi cản ngựa đang
chạy loạn cứu người bị thương.
Bát
vương gia muốn đi xuống xem một chút, nhưng là bị Lý Việt kéo lại.
Lý Việt
nhỏ giọng cùng Bát vương giá nói, “Lần này biến thành muối, lại là thí sinh Mao
Sơn phái.”
Bát
vương gia sững sốt một chút, “Lại là Mao Sơn phái?”
Lý Việt
đưa tay chỉ danh sách thí sinh trong nhóm thứ chín “Vẫn là người bên cạnh
Thẩm Mậu.”
Bát
vương gia liền cau mày —— tà môn!
Phát
hiện điểm này, không chỉ có mỗi Khánh Bình Hầu, tại chỗ không ít người cũng
phát hiện cái vấn đề này, người giang hồ đều sôi sùng sục, rối rít đem mủi dùi
chỉ hướng Mao Sơn phái.
Thẩm
Thiên Vũ lo lắng nhìn con trai, Thẩm Mậu vào lúc này đem con ngựa thất kinh kéo
trở lại, hắn cũng là đầu óc mơ hồ.
Bây
giờ sự chú ý người giang hồ đều ở trên người Mao Sơn phái, còn chưa dính dấp đến
Thiên Vũ Hiên.
Triệu
Phổ để cho ảnh vệ vội vàng đem cha con Thẩm Thiên Vũ mang đi Khai Phong Phủ trước,
Triệu Phổ muốn hỏi cặn kẽ một chút, trong này khẳng định cùng Thiên Vũ Hiên có
chút quan hệ.
Tô Cửu
Cô bất ngờ trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích, giờ phút này Mao
Sơn phái đã mất tích hai tên đệ tử.
“Đây
là làm gì? !”
Thời
điểm người giang hồ chuẩn bị vây quanh Mao Sơn phái để hỏi cho ra lẽ thì Âu
Dương Thiểu Chinh đúng lúc quát bảo mọi người ngưng lại, tỏ ý bọn họ nhìn khán
đài một chút.
Người
giang hồ ngược lại là cũng ý thức được, Triệu Trinh ở chỗ này, tổng không thể để
cho hoàng thượng thấy cảnh kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Triệu
Trinh mới vừa rồi lấy làm kinh hãi, vào lúc này nâng cằm nhìn trường thi phía
dưới, tầm mắt Triệu Trinh nhìn qua mọi người, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đang
lúc này, Triệu Trinh nhìn thấy Nam Cung Khâm dưới bậc thang cũng đang ngẩng mặt
lên nhìn.
Nam
Cung Khâm thật ra nhìn xem thúc thúc Nam Cung Kỷ của mình đâu, nhưng ngẩng đầu
một cái, liền phát hiện Triệu Trinh đang đánh giá mình.
Nam
Cung Khâm vốn là muốn cúi đầu, nhưng Triệu Trinh đưa ngón tay ra, đối với hắn
ngoắc ngoắc, ý kia —— đi lên.
Nam
Cung Khâm theo bản năng nhìn Nam Cung Kỷ một cái, Nam Cung Kỷ đối với hắn gật đầu
một cái.
Nam
Cung Khâm vén tà áo bước lên khán đài, đến bên cạnh Triệu Trịnh hành lễ một
cái.
Triệu
Trinh hơi cười một tiếng, ngoắc ngoắc tay, “Đứng lên để cho Trẫm nhìn một
chút.”
Nam
Cung Khâm thật ngượng ngùng đứng lên, Triệu Trinh trên dưới quan sát một chút,
càng xem càng có ý tứ, hỏi, “Bao nhiêu tuổi?”
“Bẩm
Hoàng Thượng! Thần mười tám tuổi.”
Triệu
Trinh gật đầu một cái, “Võ công là ai dạy ngươi?”
Nam
Cung Khâm nhìn Nam Cung Kỷ một chút.
Triệu
Trinh híp mắt, “Nga… đã thành thân chưa?”
Nam
Cung Khâm lắc đầu.
“Có
người trong lòng hay chưa?”
Nam
Cung Khâm mặt đỏ rần.
Triệu
Trinh càng vui vẻ, tính cách ngốc không khác gì Nam Cung cả !
Nam
Cung Kỷ ở phía sau nhìn cũng bất đắc dĩ, bên dưới loạn một đoàn, Hoàng Thượng lại
một lòng một dạ là chơi đùa với cháu mình a.
Chờ
Âu Dương đem trường thi trật tự duy trì tốt, liền phát hiện người giang hồ ít
đi gần một nửa.
Triệu
Phổ vốn muốn tìm Tô Cửu Cô nói một chút, nhưng Trâu Lương tới nói, “Mao Sơn
phái đều đi, sau đó mấy đại môn phái mới vừa nói muốn tìm Mao Sơn phái tính sổ,
cũng đi.”
Triệu
Phổ cảm thấy chắc chẵn sẽ xảy ra chuyện, Triệu Phổ để cho Hạ Nhất Hàng
cùng Âu Dương Thiếu Chinh lưu lại canh trừng trường thi cùng bảo vệ Triệu
Trinh, chính hắn mang Trâu Lương đi trước.
Ra
trường thi, Triệu Phổ để cho Trâu Lương đi tới quân doanh mang thêm ít nhân mã
ra, Âu Dương cùng phần lớn hoàng thành quân đều ở bãi săn, lúc này một khi
hoàng thành rối loạn liền không đủ nhân thủ.
Trâu
Lương vừa đi, Giả Ảnh cùng Tử Anh đã đến bên cạnh Triệu Phổ.
“Những
người giang hồ kia đi nơi nào?” Triệu Phổ hỏi.
“Mao
Sơn phái đi phía đông, những người giang hồ kia cũng vội vàng đi theo, nhìn có
chút bất thiện.” Giả Ảnh trả lời.
Triệu
Phổ kêu mấy ảnh vệ chia nhau đi tìm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, mình mang
Giả Ảnh cùng Tử Ảnh, chạy tới thành đông.
…
Mà
lúc này trong thành đông, trình độ hỗn loạn cũng không thua gì so với bãi săn.
Mấy
võ sinh mang mặt nạ đi cướp cửa hàng vàng đụng phải Lâm Dạ Hỏa, bị Hỏa Phượng một
cước đạp bay ra cửa, rốt cuộc lại biến thành muối biến mất.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa đuổi tới, thấy chính là một màn này.
Muối
ăn rải rác, Triển Chiêu bọn họ còn ngớ ra, liền nghe Yêu Vương đột nhiên kêu một
tiếng, “Còn không đuổi theo? !”
Ba
người lấy lại tinh thần, cũng ngẩng đầu nhìn Yêu Vương.
Tiểu
Lương Tử cũng không hiểu, hỏi, “Phải thế nào đuổi a? Không thấy chạy chỗ nào
a?”
” Độn
thuật trong thiên hạ tất cả đều mánh khóe lừa gạt, người còn có thể biến mất
hay sao?” Yêu Vương chỉ một ngón tay lên vách tường, “Dựa vào vách tường nếu
không có liền tiếp tục tìm ở vách tường khác, đến cuối cùng đuổi kịp sẽ
hiện thân.”
Yêu
Vương tiếng nói vừa dứt, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường “Hưu” một chút biến mất,
chỉ thấy một đạo bóng đỏ một đạo bóng trắng, dán mặt tường đi về trước, một hồi
đã không thấy tăm hơi.
Tiểu
Lương Tử sờ cằm, “Thuật đi tiểu có phải tìm từng mao hố hay không… Ai nha.”
Lời
còn chưa dứt, để cho Yêu Vương níu lấy lỗ nhéo hai cái, Yêu Vương nói, “Tiểu tử
ngươi a, da mặt dày như vậy sao.”
Lâm Dạ
Hỏa cũng đi theo, Yêu Vương một tay níu lại đai lưng Hỏa Phượng.
Hỏa
phượng không hiểu quay đầu.
Yêu
Vương chỉ về phía tây một cái, “Ngươi đi bên kia!”
Hỏa
phượng nghiêng đầu, “Đi chỗ nào a?”
Yêu
Vương nhún vai, “Tóm lại đi về phía tây, không thấy chuyện gì vẫn tiếp tục đi,
cho đến lúc thấy thì thôi.”
Lâm Dạ
Hỏa há to miệng —— Hả ? !
“Nhanh lên nhanh lên, chớ lỡ thì giờ.” Yêu Vương thúc giục Hỏa phượng chạy mau.
Tiểu
Lương Tử còn nhảy nhót, “Nhanh hỏa kê, ngươi nếu là chạy ra ngoài quá xa dứt
khoát trở về Tây Vực luôn, thuận tiện báo tin bình an cho cha mẹ ta.” Nói xong,
Tiểu Lương Tử một tay nắm tay Yêu Vương, môt tay kéo theo Công Tôn cùng đi ra
khỏi cửa hàng vàng, “Cận nhi chúng ta đi xem náo nhiệt…”
Chẳng
qua là Tiểu Lương Tử còn chưa sờ tới Cận nhi nhà mình đã bị Hỏa phượng xách
lên.
“Làm
gì đó ? !” Tiểu Lương Tử giãy giụa, Lâm Dạ Hỏa xách theo Tiểu Lương Tử chạy về
phía Tây, “Ngươi cũng cùng đi! Nếu là chạy qua, chính ngươi đi lang vương bảo
báo bình an, ngươi đó a! cái thằng nhóc con!”
…
Nhìn
theo một lớn một nhỏ sảo sảo nháo nháo chạy xa, Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, đi
theo Yêu Vương đi về phía trước, tò mò hỏi, “Phía tây sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Yêu
Vương cười một tiếng, nhận lấy Tiểu Tứ Tử trong tay Công Tôn, “Hôm nay hai đầu
đều xảy ra chút chuyện, thành đông một chuyến thành tây một chuyến, thành tây
chuyện nhỏ, tiểu Phượng hoàng một người liền có thể giải quyết, thành đông liền
náo nhiệt hơn. “
Công
Tôn càng tò mò hơn, “Đây là tính toán ra hay là thấy được a?”
Yêu
Vương chọt chọt cái bụng của Tiểu Tứ Tứ, “Đoán được.”
Lúc
này, Tiểu Tứ Tử chỉ trước mặt, “Miêu Miêu và Bạch Bạch.”
Công
Tôn cùng Yêu Vương cũng ngẩng đầu nhìn, vào lúc này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường đang ở phía trước phố xá đông đúc chỗ khúc quẹo, một người đè mặt tường,
một người tựa hồ đang lôi cái gì.
“A? Bắt
được rồi!” Yêu Vương cười gật đầu một cái, “Trẻ con dễ dạy.”
…
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đuổi theo một đường, dần dần liền lục lọi ra quy luật.
Yêu Vương nói một chút không tệ, độn thuật này nhìn thật hù dọa người, nhưng thực
thì chính là một trò lừa bịp. Mặc dù người kia ngay lập túc làm sao biến thành
muối không hiểu rõ, nhưng Yêu Vương nói không sai, người không có khả năng hư
không tiêu thất, coi như thật biến mất, đó cũng là dùng một thứ gì đó để chạy
trốn.
Khinh
công người bình thường căn bản không thể tốt hơn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường,
hai người lại thông minh, liền một đường men theo vách tường cùng mặt đất đuổi
theo, quả nhiên đến chỗ quẹo, trên tường và trên mặt đất xuất hiện hai bóng
dáng.
Hai
người thuận tay túm một cái, Triển Chiêu cũng cảm giác kéo lại một khối vải,
Ngũ gia tuyệt hơn, dùng nội lực túm luôn một cánh tay.
Trong
tường bị lôi ra một cái tay, còn phát ra một tiếng hét thảm, bàn về hạ thủ mạnh
mẽ ai còn có thể so với Bạch Ngọc Đường sao. Ngũ gia bắt được liền hướng bên
ngoài kéo, ý kia… Người nếu là kéo không ra, cánh tay liền bị bẻ gảy! Quả
nhiên, mắt thấy một người liền từ trong tường đi ra…
Đang
lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thành công bắt được một tên cướp bỏ chạy,
bỗng nhiên… Một bên trên đại lộ xông lại một đám người.
Ngũ
gia nhìn thấy Tô Cửu Cô, khẽ cau mày —— người nào lại đang đuổi theo người Mao
Sơn phái?
“Ngọc
Đường, cẩn thận.” Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường một cái, Ngũ gia
trước mắt mấy đạo ngân quang bay qua bên người.
Bạch
Ngọc Đường chau mày đồng thời cũng cảm giác trên tay buông lỏng một chút, đi
đôi với một tiếng hét thảm.
Nhìn
nữa… cánh tay bị Bạch Ngọc Đường níu lại bị chém đứt.
Mới vừa
rồi bay qua mấy đạo ngân quang là mấy phi đao màu bạc dựng lên xếp hàng hướng tới
cánh tay bị Bạch Ngọc Đường bắt được bay tới, Ngũ gia có thả tay hay không, người
kia cũng đã chạy mất.
Bạch
Ngọc Đường cau mày, đem nửa đoạn cánh tay đang chảy máu trong tay vứt ra.
Trong
đám người truyền tới tiếng kinh hô, Triển Chiêu nhìn cánh tay bị chặt cũng có
chút muốn ói, mà bàn tay mình nắm được trong một khối vải cũng bị xé rách, nhìn
kĩ bên mặt tường… Chỉ để lại một đạo huyết ngân, mấy tên giặc cướp đều trốn.
Mà
càng làm cho Bạch Ngọc Đường nổi giận chính là, mới vừa rồi ném phi đao tới,
không phải đánh lén mà là danh chánh ngôn thuận quấy rối.
Triển
Chiêu cũng nhìn thấy, phía trước một phe bang phái, tựa hồ là có mấy môn phái
giang hồ đang vây công Mao Sơn phái. Mao Sơn phái chỉ có Tô Cửu Cô cùng mấy tên
tiểu đệ tử, có điểm không địch lại. Mới vừa rồi phi đao chính là từ cái hướng
kia bay tới, hẳn là đám người giang hồ thừa cơ mà ra tay.
Bạch
Ngọc Đường ném cánh tay bị chặt đi, liền hướng cái hướng kia đi tới.
“Ái
chà.”
Triển
Chiêu nghe được có người sau lưng nói chuyện, quay đầu trở lại, chỉ thấy Yêu
Vương ôm Tiểu Tứ Tử đến, Công Tôn cũng cau mày nhìn trên đất một đoạn cánh tay
—— thật là hung ác!
“Xem
ra có người phá hoại a.” Yêu Vương hỏi Triển Chiêu, “Tiểu Bạch Đường nổi giận
sao?”
Triển
Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Mao Sơn phái, một cước
đạp bay mấy người giang hồ, cũng bất đắc dĩ, “Mới vừa rồi phi đao kia nếu như
là hướng về phía Mao Sơn phái ném tới, vậy đích xác là đáng đánh. Cũng quá
không phép tắc rồi, lớn lối làm càng nếu làm bị thương người vô tội thì sao? Nếu
như không phải là hướng Mao Sơn phái ném tới, vậy càng đáng đánh, rõ ràng là một
phe cùng hung thủ.”
“Nếu
như hai bên đều không phải thì sao ?” Yêu Vương rất cảm thấy hứng thú hỏi Triển
Chiêu.
Triển
Chiêu khẽ mỉm cười, “Tóm lại cũng phải đánh, khi dễ Mao Sơn phái không có sao,
khi dễ Tô Cửu Cô không thể được, đúng không? Dù sao cũng là bằng hữu của ngoại
công, ông ngoại bạn, buôn bán coi trọng chữ nghĩa, Tiểu Bạch Đường để ý
nhất a!”
Yêu
Vương cười chọt chọt má Triển Chiêu, “Ngươi là linh hoạt nhất a!”
Triển
Chiêu vui tươi hớn hở chạy trước đi hỗ trợ cho Bạch Ngọc Đường.