Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 20 – CỬA HÀNG VÀNG


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 20 – CỬA HÀNG VÀNG

         Buổi sáng ở Khai Phong Phủ vẫn náo nhiệt như thường lệ.

          Hôm nay tại bãi săn ở Thành Đông diễn ra cuộc thi cưỡi ngựa, sáng sớm, quân lính đã dẫn theo trên một trăm con chiến mã vào bãi săn, hơn nữa bách tính vây xem cũng nhiều, toàn bộ Thành Đông hiển nhiên náo nhiệt hơn so với trước kia.

          Vốn là đủ loạn rồi, Triệu Trinh còn thêm phiền, hôm nay cũng không cần vào triều, vị hoàng đế này là không chịu ở không, sau khi ăn điểm tâm ở ngự hoa viên tản bộ mấy vòng, Triệu Trinh đối với Nam Cung vỗ tay một cái, “Trẫm muốn đi xem thi võ!”

          Nam Cung cũng không nói gì nhiều, trả lời một tiếng, để hạ thần tìm Âu Dương Thiếu Chinh chuẩn bị.

          Triệu Trinh ngược lại có cảm giác không quen lắm, hỏi Trần công công, “Nam Cung hôm nay như thế nào lại vậy a? Dĩ nhiên lại không lải nhải, ngoan như vậy?”

          Trần công công cũng cảm thấy thật kỳ quái, đích xác là có chút khác thường, nếu như trước kia nhất định là phải khuyên đôi câu.

          Triệu Trinh chạy ra sân, một cái níu lại Qua Thanh đang chuẩn bị đưa Triệu Lan đi Thái Học Viện, “Nam Cung hôm nay thế nào vậy? Tâm tình rất rốt a.”

          Qua Thanh suy nghĩ một chút, “Nga! Hình như Nam Cung có một đứa cháu cũng tham gia thi võ.”

          Triệu Trinh sững sốt một chút, “Thiệt hay giả? Trẫm cũng không biết?”

          Qua Thanh cười híp mắt, “Là con trai anh họ của Nam Cung, so với hạ thần thì nhỏ hơn hai tuổi, hình như kêu là Nam Cung Khâm, hạ thần ngày hôm qua nhìn thấy Nam Cung mang đứa cháu này đi ăn cơm, sau khi thi bốn khóa toàn bộ là dấu mộc đỏ.”

          Triệu Trinh ánh mắt cũng sáng, “Oh oh, có chút ý tứ, đứa bé kia có đẹp mắt không? Vóc dáng có cao ráo không?”

          Qua Thanh nhỏ giọng nói, “Y một khuôn đúc ra từ Nam Cung a~.”

          Triệu Trinh đang vui vẻ, chỉ thấy bên ngoài Nam Cung đã trở lại.

          “Khụ khụ.” Triệu Trinh vội vàng thu lại nụ cười, giả bộ phân phó Qua Thanh, “Mấy ngày nay trên đường nhiều người, thời điểm đưa công chúa đi Thái học viện thì mang nhiều người một chút.”

          Nam Cung nói với Triệu Trinh là đã chuẩn bị xong, Triệu Trinh vui tươi hớn hở đi thay quần áo.

          Nam Cung tâm tình cũng không tệ, vừa vặn muốn đi xem đứa cháu nhà mình một chút.

          Hoàng thành quân bên kia, Âu Dương Thiếu Chinh vừa tuyển nhân mã vừa chửi bóng chửi gió  —— mới sáng sớm vừa chuyển một chuyến ngựa, lúc này còn phải hộ tống thánh giá, so với ở biên ải còn náo loạn hơn a!

          …

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi Tam Gia Lộng tìm Hoàng Vạn, cũng may Tam Gia Lộng ở Thành Bắc, tương đối thanh tĩnh.

          Triển Chiêu còn rất nôn nóng, một đường kéo theo Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia cũng thật bất đắc dĩ, “Miêu nhi, Quán rượu lúc nào cũng mở cửa muộn a, chớ nóng vội mà.”

          Triển Chiêu có chút u oán nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

          Ngũ gia nhìn dáng vẻ ủy khuất của con mèo nhà mình, cảm thấy khó hiểu, “Làm sao vậy?”

          Triển Chiêu “Nga ” một tiếng, “Ngươi đoán Hoàng Vạn kia còn sống không?”

          Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

          “Lấy vận thế trước sau như một của Miêu gia ta…” Triển Chiêu ôm cánh tay bỉu môi một cái, “Không chừng hôm nay lại nhiều thêm một cổ thi thể…”

          Nói tới chỗ này, Triển Chiêu cúi đầu, “Có chút cảm giác muốn xin lỗi người ta.”

          Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm nói, mới vừa rồi ngươi không phải rất mạnh miệng tự nói mình có thời cơ vận chuyển hay sao ?

          Tam Gia Lộng cũng không khó tìm, hai người đi qua hai ngõ quẹo, liền thấy phía trước có bảng hiệu thật to —— Tây Bắc Tửu Trang.

          Nhưng mà…

          Cửa tửu trang đóng chặt, ngoài cửa bày hai hàng vòng hoa, dưới mái hiên còn treo hai đèn lồng báo tang…

          “Không phải đâu… Lại tới? !” Triển Chiêu vừa quay đầu dựa vào bức tường bên cạnh, nhấc chân đạp mặt tường, trong nháy mắt tự bế.

          Ngũ gia an ủi đôi câu, “Không chừng là trong nhà có lão nhân qua đời a…”

          Triển Chiêu sâu kín liếc Ngũ gia một cái —— ngươi cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, trong lòng khẳng định không phải nghĩ như vậy!

          Bạch Ngọc Đường đưa tay giữ lại Triển Chiêu đang buồn bực đi tới gõ cửa tửu trang.

          Trong chốc lát, cửa mở ra, một người trung niên có bộ dáng quản gia mở cửa ra một kẽ hở, nhìn ra bên ngoài, thấy Bạch Ngọc Đường, hỏi “Tìm ai?”

          “Hoàng Vạn có ở đây không ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

          ” Lão gia nhà ta ngày hôm qua vừa qua đời !.”

          Quản gia nói xong, Ngũ gia yên lặng quay đầu nhìn Triển Chiêu một chút.

          Triển Chiêu thở dài, tiến tới cửa, hỏi quản gia kia, ” Lão gia nhà ngươi chết thế nào?”

          Quản gia mở cửa lớn một chút, nhìn Triển Chiêu hỏi, “Ngài là Triển đại nhân ở Khai Phong Phủ?”

          Triển Chiêu gật đầu một cái, một lần nữa lại buồn phiền —— Được a! Sau này phỏng đoán gõ cửa nhà ai ai cũng không dám mở ra! Mình không phải là từ nhỏ đến lớn ai thấy cũng thích sao? Tại sao sau khi lớn lên đi nơi nào nơi đó liền có người chết a? !

          Quản gia đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, tháo cái mũ trên đầu xuống, “Triển đại nhân! Ta chính là Hoàng Vạn a!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất ngờ một chút.

          “Mời vào bên trong mời vào bên trong!” Quản gia để cho hai người vào nhà, sau đó dè dặt đóng cửa, gài lại thanh chốt cửa.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào sân, mới phát hiện dáng vẻ trong sân cũng không giống đang làm tang sự.

          Bạch Ngọc Đường hỏi người nọ, “Ngươi là Hoàng Vạn? Ngươi không phải nói Hoàng Vạn ngày hôm qua đã chết sao?”

          Hoàng Vạn xua tay một cái, “Ta là nghe nói Thái úy bị diệt môn, lo lắng rước họa tới cửa, cho nên vội vàng giả chết,  hai vị may là tới hôm nay, ta chuẩn bị sáng sớm ngày mai liền để cả nhà dọn về Tây Bắc đi tránh nạn một chút, qua nửa năm sau mới trở lại !”

          Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ Triển Chiêu một cái—— Miêu nhi! Ngươi nhìn người ta chẳng qua là giả chết! Thời cơ lại vận chuyển a!

          Triển Chiêu cũng có chút im lặng, khó trách Quách Thiên lại nói Hoàng Vạn này rất láu lỉnh, cũng mệt cho hắn nghĩ ra được chiêu này.

          Nhưng là… Nếu hắn nghe được  tin Thái úy chết mà cảm thấy có nguy hiểm phải đi tránh nạn, như vậy bày tỏ hắn biết cái gì!

          Hoàng Vạn dẫn hai người vào phòng, đóng cửa lại, còn không chờ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi, liền tự mình mở miệng nói, “Hai vị đại nhân, ta thường ngày chỉ thích đánh bài kiếm tiền,  thỉnh thoảng giúp người mua chút đặc sản Tây Bắc, ta cũng không làm chuyện gì xấu! Thái úy chết cùng ta không có quan hệ a!”

          Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng Hoàng Vạn ngồi xuống bên cạnh bàn,  hỏi, “Vậy ngươi làm gì phải giả chết?”

          “Nga ” Hoàng Vạn bĩu môi, “Cũng tại ta bình thường thích khoác lác, lúc nào cũng nói với hàng xóm láng giềng là ta cùng Thái úy có giao tình, đây không phải là sợ rước họa vào thân sao!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày nhìn hắn —— chỉ đơn giản như vậy?

          Hoàng Vạn “Ha ha” cười một tiếng, “Ngày thường ta hay giúp Thái úy mua chút đồ.”

          Triển Chiêu hỏi hắn, “Hỏi ngươi chuyện này trước, ngươi cùng Thái úy là đồng hương? Ngươi chắc chắn ông ấy là người Tây Bắc sao?”

          Hoàng Vạn gãi gãi đầu, “Cái này sao, chỉ là ta cảm thấy ông ấy hẳn là người Tây Bắc, tuy nhiên ta cũng không quá chắc chắn.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng chờ hắn nói tiếp,

          “Chính là… Ông ấy đối với khu vực Tây Bắc so với ta còn hiểu xâu hơn, hơn nữa ông ấy ở Tây Bắc lại mua đất rồi bán đất, ngoài ra ông ấy còn nói tiếng Tây Bắc rất lưu loát, tóm lại ta cảm thấy ông ấy là đồng hương của ta a”.

          “Ngươi nói ông ấy ở Tây Bắc mua đất bán đất?” Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, “Ông ấy để ngươi ở tây bắc mua đồ giùm, chẳng lẽ là mua đất sao?”

          Hoàng Vạn gật đầu, “Đúng vậy! Mua một vài tòa nhà và đất hoang a, sau khi mua cũng không ở, cũng không xây phòng, chỉ đào đất.”

          “Đào đất?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhớ lại tình huống ở cửa hàng Phấn Son kia hình như cũng có người đào đất ở đó để tìm kiếm đồ vật.

          “Vị Thái úy kia, có thể là tìm bảo vật a.” Hoàng Vạn giải thích cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cặn kẽ một chút, “Ông ấy bình thường sẽ cho ta tấm bản đồ cùng tiền bạc sau đó để cho ta đi Tây Bắc mua nhà nằm trên tấm bản đồ đó, có đôi khi lại là nơi hoang phế. Tóm lại ta sẽ cầm tiền đi, bỏ tiền mướn người đào đất là được. Bất kể đào lên được cái gì, sau đó đem phần đất bùn rửa ra, phần đồ vật còn lại toàn bộ vận chuyển đến cho ông ấy, sau đó thì san bằng phần đất đó lại rồi hạ giá thấp bán phấn đất đó đi.”

          Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, “Không lẽ ông ấy là người trộm mộ sao ?”

          Hoàng Vạn vui vẻ, “Kia ngược lại cũng không phải, nơi đó làm gì có phần một nào a, ông ấy thông thường chỉ đào một phần mỏng bên trên, đào nửa ngày, thỉnh thoảng có cái bát, cái muôi hoặc chậu nước phần lớn đều là tảng đá hoặc miếng ngói, còn có chút gỗ mục, uhm… Còn có một vài phần khớp xương gì gì đó, ông ấy đều muốn lấy.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

          “Ngươi thay ông ấy đào bao lâu?” Triển Chiêu hỏi.

          ” Uhm… Hơn mười năm nay rồi.” Hoàng Vạn nói tiếp, “Ta trong một năm chạy hai chuyến Tây Bắc, mỗi lần trở lại cũng có thể mang về cho ông ấy chiếc xe ‘Phế phẩm’, hơn nữa theo ta biết, không chỉ có một một mình ta giúp ông ấy đào đồ, ông ấy còn mướn những người khác nữa.”

          “Ngươi không hiếu kỳ chuyện ông ấy tìm cái gì sao?” Triển Chiêu cùng bạch Ngọc Đường đều cảm thấy chuyện này kỳ hoặc, kết quả Tào Khôi đang làm gì vậy chứ ?

          “Ai, người ta là đại nhân vật, hơn nữa chỉ đào một chút gỗ mục cũng không phạm pháp, cũng không phải là trộm mộ, có lẽ chỉ là ham mê mà thôi.” Hoàng Vạn buông tay, “Thái úy xuất thủ rộng rãi, tiền này lại dễ kiếm, cho nên ta cũng không hỏi nhiều. Cho đến khi nghe nói ông ấy xảy ra chuyện, ta cảm thấy không chừng cùng việc này có quan hệ, cho nên trước tiên muốn tránh nạn.”

          “Trước khi xảy ra chuyện, ngươi đào được cho ông ấy cái gì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

          Hoàng Vạn lắc đầu một cái, “Không có.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn chằm chằm Hoàng Vạn.

          Triển Chiêu đột nhiên cười, “Ta nói này Hoàng chưởng quỹ.”

          “Vâng ?” Hoàng Vạn cười híp mắt.

          “Ngươi có phải có cái gì chưa nói hay không?” Triển Chiêu nhắc nhở hắn, “Biết không báo chính là tội thêm một bậc.”

          Hoàng Vạn giật mình, những điều ta biết đều nói hết rồi,  không có giấu giếm.

          Triển Chiêu gật đầu một cái, “Ngươi đào đất cũng đã mười năm nay rồi, đào được bao nhiêu đồng nát sắt vụn tạm thời không nói đến, chẳng lẽ ngươi chưa từng đào được cái quan tài nào sao?”

          Triển Chiêu một câu nói, sắc mặt Hoàng Vạn liền hơi đổi.

          Bạch Ngọc Đường quan sát vẻ mặt hắn, trong lòng cũng có tính toán, hỏi, “Đất là ông ấy mua, tìm được vàng bạc châu báu thì như thế nào, cần ngươi phải lừa gạt sao? Tào Khôi là bỏ tiền, để cho ngươi thay hắn đào quan tài a ?”

          Hoàng Vạn còn muốn tranh cãi, thế nhưng bị Ngũ gia trừng mắt một cái, cũng xìu, gãi gãi đầu, “Hai vị đại nhân quả thực là người thông minh… Ai! Ta là thay ông ấy đào mấy cái quan tài, Thái úy chủ yếu muốn tìm, chính là quan tài đá dười lòng đất, sau khi đào được không được phép nhìn, toàn bộ chở về cho ông ấy, ông ấy sẽ trọng thưởng.”

          “Ông ấy để cho ngươi tìm quan tài của ai ?” Triển Chiêu thúc giục Hoàng Vạn, “Ngươi nói nhanh lên một chút có được hay không? Ngươi biết mà không báo bắt ngươi  về Khai Phong Phủ…”

          “Ai ai ai!” Hoàng Vân xua tay lia lịa, “Ta nói… Cụ thể ta thật không biết Thái úy tìm quan tài của ai, nhưng ông ấy chỉ tìm những cổ quan bằng đá, sau đó… thời điểm ta đang đào đất, nghe được một ít truyền thuyết bên kia Tây Bắc… Cảm thấy Thái úy hình như là tìm một cái quan quách của công chúa nào đó. Trên sách sử cũng không có ghi chép, hình như là một vị nào đó trong truyền thuyết.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hẹn mà cùng nghĩ đến truyền thuyết “Diêm quan công chúa ” , truy hỏi nữa, Hoàng Vân cũng không biết chi tiết.

          …

          Khai Phong thành đông, trong cửa hàng Mãn Ký, Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa đang uống trà.

          Hai người vốn là định đến cửa hàng vàng Lưu Ký mua heo vàng con cho Tiểu Tứ Tử, nhưng sau khi đến cửa hàng vàng dạo một vòng, phát hiện kiểu dáng heo vàng cũng không quá khả ái, vì vậy Công Tôn cũng không mua.

          Hai người ra cửa, thấy biển người trên đường đang chen lấn, Lâm Dạ Hỏa liền kéo Công Tôn đến Mãn Ký ven đường uống ly trà.

          Tiểu nhị Mãn Ký tự nhiên biết Công Tôn, đó là cha của tiểu thiếu đông gia nhà bọn họ a, vội vàng liền mời lên lầu.

          Tiểu nhị chuẩn bị điểm tâm cho hai người, vừa nghe hai người muốn mua heo vàng, liền giới thiệu hai người bọn họ đi cửa hàng vàng Trần gia mà mua, món đồ bằng vàng của Trần gia tương đối tinh xảo.

          “Bất quá a, gần đây Khai Phong cũng không quá an toàn, nhiều cửa hàng vàng cũng không để đồ trong cửa hàng a, mấy ngày trước còn có cửa hàng vàng bị trộm đồ nữa.” Tiểu nhị nói chuyện phiếm cùng Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa.

          Công Tôn kinh ngạc, “Cửa hàng vàng bị cướp? Tại sao không đi Khai Phong Phủ báo án?”

          Tiểu nhị cười, “Tiên sinh a, cửa hàng vàng phần lớn là có bối cảnh môn phái giang hồ, sự tình kiểu này tự nhiên là giải quyết riêng rồi, báo quan mất mặt cỡ nào nha”.

          Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy kỳ quái, “Cửa hàng vàng ở Khai Phong Phủ cơ bản đều có đại môn phái chiếu cố, cái này cũng dám cướp?”

          Tiểu nhị thấp giọng nhỏ giọng nói, “Nghe nói a, là võ sinh làm nga!”

          Công Tôn chân mày cũng nhíu lại, “Võ sinh đi thi sao? Không sợ bị bắt tội thêm một bậc sao?”

          Tiểu nhị lắc đầu một cái, “Tiên sinh a, hàng năm ở Khai Phong Phủ võ sinh đi thi hơn mấy ngàn người a, có thể thi đạt khoảng chừng trăm người, phần lớn đều là người không đùa được, khá hơn chút lại là đục nước béo cò tới, trong vũng nước này cũng rất hỗn loạn a. Mấy năm này là do Triển đại nhân trấn giữ Khai Phong Phủ, những người giang hồ kia đã thu liễm không ít, năm trước còn loạn nữa kìa.”

          Dáng vẻ sinh khí của Công Tôn lại nổi lên, cảm thấy bất mãn, “Người luyện võ không đi bảo vệ quốc gia trừ ác trừng gian, dĩ nhiên làm hại quê nhà, lẽ nào lại có chuyện như vậy!”

          Lâm Dạ Hỏa rót ly trà cho Công Tôn để cho Công Tôn bớt giận, đề nghị một hồi đi cửa hàng Trần gia nhìn một chút, nếu là còn chưa có kiểu dáng nào vừa mắt, dứt khoát vẽ một dáng vẻ khả ái, tìm một thợ làm vàng giỏi đặt làm một cái là được.

          Công Tôn cũng cảm thấy khó khăn, “Ngươi biết vẽ kiểu dáng heo vàng  khả ái sao?”

          Hỏa phượng buông tay, “Kia còn cần phải vẽ sao? Liền theo như dáng vẻ của Tiểu Tứ mà làm , làm một cái mũi heo là được, cái đó là kiểu khả ái nhất a!”

          Công Tôn vừa nghĩ tới dáng vẻ con trai mang mũi heo, cũng không nhịn được híp mắt —— cái kiểu đó rất khả ái a~!

          …

          Tại cửa Thái Học Viện, xe ngựa Bảng phủ dừng lại.

          Màn xe kéo một cái, Bàng Dục cầm bài thi nhảy xuống xe ngựa, đối với tam đại tài tử Giang Nam đang đâm đầu đi tới vẫy vẫy tay.

          Mấy người Tạ Viêm đối với Bàng Dục cũng vẫy vẫy tay, sau lưng, xe ngựa Khai Phong Phủ vừa mới tới, Bao Duyên cũng đúng lúc xuống xe ngựa, nhìn thấy Bàng Dục liền chạy tới hỏi, “Tiểu Bàng, Triển đại ca nói tối hôm qua ngươi lại gặp quỷ rồi?”

          Lâm Tiêu cùng Âu Dương Thuần Hoa cũng đã tới, “Còn nói thích khách biến thành muối?”

          An Nhạc Hầu nhìn trời liếc mắt, chính là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền nghìn dặm…

          Bàng Dục đưa tay giúp giữ lại rèm xe, trong xe ngựa, Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử còn mệt rả rời cũng đi ra.

          Tiểu Tứ Tử tối hôm qua bị một giọng tiếng kêu của Bàng Dục dọa tỉnh lại, sau đó lại mắt thấy quá trình người đổi muối, về sau liền ngủ không ngon, mơ một giấc mộng kỳ quái, mới vừa rồi ở trong xe ngựa ngủ gật một hồi, vào lúc này còn chưa có tỉnh a.

          Tiểu Lương Tử nhảy một cái xuống xe ngựa, vừa định kéo Tiểu Tứ Tử một cái, Tiểu Tứ Tử lúc xuống xe ngựa cũng không lưu ý, lập tức đạp hụt một cái.

          Tiểu Lương Tử cả kinh, Bàng Dục cùng Bao Duyên cũng đều nhào qua tiếp, lúc này… Tiểu Tứ Tử thật giống như là bị người lôi một cái, bay a.

          Chờ mọi người hiểu được, Tiểu Tứ Tử đã bị một người đón lấy.

          Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn, cơn buồn ngủ cũng tỉnh, giương mắt nhìn người tiếp lấy mình một cái, liền cười, ôm người nọ dụi dụi hai cái, “Yêu Yêu!”

          Mấy người Bao Duyên cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Tứ Tử là được Ngân Yêu Vương đón lấy.

          Tiểu Lương Tử kể chuyện tối hôm qua bọn họ làm sao đụng quỷ làm sao thấy người biến thành muối cho Yêu Vương, nhóm học sinh ở Thái Học Viện  cũng nghe  được há to miệng —— như thế nào lại tà như vậy?

          Yêu Vương nghe, hỏi, “Ngay trước mặt thằng nhóc Tiểu Miêu cùng Tiểu Bạch Đường biến thành muối?”

          Tiểu Lương Tử cùng Bàng Dục cũng gật đầu  theo.

          Tiếng chuông báo giờ học ở Thái Học Viện vang lên, nhóm học sinh cũng chạy vào trong học đường.

          Yêu Vương sáng sớm không có lớp, Tiểu Lương Tử liền hỏi Yêu Vương có muốn đi xem thi võ hay không, Yêu Vương tựa hồ là có chút hứng thú.

          Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử lại ngáp một cái, ngoáy đầu lại nháy mắt mấy cái.

          Yêu Vương chọt bé một chút, “Làm sao? Thấy cái gì?”

          “Không thấy cái gì a, nhưng là  tối hôm qua con có mơ một giấc mộng thật kỳ quái !” Tiểu Tứ Tử phồng má.

          Yêu Vương chọt chọt má bé, “Mơ thấy cái gì rồi?”

          Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Con nằm mơ thấy cha rơi vào trong chuồng heo, bên trong đều là những con heo con! Vây quanh cha mà kêu…”

          Tiểu Lương Tử tò mò hỏi, “Kêu tiên sinh cái gì?”

          Tiểu Tứ Tử bĩu môi, “Vây quanh cha kêu cha.”

          Yêu Vương bị Tiểu Tứ Tử chọc cho ha ha cười to, Tiểu Lương Tử cũng gãi đầu, “Tiên sinh tại sao lại rơi vào trong chuồng heo? Tại sao con heo nhỏ lại gọi tiên sinh là cha a?”

          Tiểu Tứ Tử liếc Tiểu Lương Tử một cái, thấy Tiểu Lương Tử đang cười hì hì nhìn hắn, liền quay mặt một cái —— ghét ghê!

          “Nói đến heo con…” Yêu Vương đột nhiên nói, “Nếu không cũng đi mua cho nhóm Tương Du một con heo vàng nhỏ mang theo bên ngươi a ?”

          “Heo vàng nhỏ?” Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng nhìn Yêu Vương.

          Yêu Vương khẽ mỉm cười, một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay nắm Tiểu Lương Tử, mang hai đứa trẻ đi dạo cửa hàng vàng.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp