Hoắc Hạnh Nhi mím môi: “Đương nhiên là có y không có cô.”
“Đúng vậy, đương nhiên là có y không có tôi.” Phùng Thiếu Mị chợt cười, “Vương gia săn sóc, tìm cho tôi lối ra đi làm thiếp người ta: một là để tác thành cho ý định lôi kéo nhân tài của ngài, hai là về sau chỉ để tôi làm ít việc không cần xuất đầu lộ diện, cũng xem là đường lui mai danh ẩn tích. Các cô cứ hay cười tôi là ‘dung mạo gân gà’, lần này lại thành cái gân gà ăn không ngon bỏ thì tiếc thật rồi. Chuyện này cũng thôi, tức cười nhất ấy à…”
Nàng vốn không phải người hay cười, hôm nay lại cười đến cứng cả da mặt, vẫn không nhịn được “ha” một tiếng: “Chắc chắn cô không ngờ được đâu, tức cười nhất là chuyện này không phải chính miệng vương gia nói với tôi mà tôi biết qua ‘phu quân’ của tôi đấy, tôi cứ thế chẳng hay biết gì bị vương gia bán đi.”
Giữ những câu này trong bụng quá lâu, không nói ra không vui.
Phùng Thiếu Mị nắm tay Hoắc Hạnh Nhi, gân xanh mảnh dẻ nổi hằn lên mu bàn tay: “Cưới xin à, lần đầu thai thứ hai trong cuộc đời đàn bà chúng ta mà cứ vậy…”
“Két” một tiếng, cửa mở ra.
Ngô quản sự đẩy cửa đi vào, bồi tội với hai cô gái đang uống trà bên bàn đá: “Lão gia đã nhận được đao chín khuyên, không khéo đúng lúc này đang có chuyện quan trọng phải làm, không mời được ba vị tới cửa.”
Chuyện này kể cũng li kì, Giang Đô vương không chỉ là chồng con gái nhà họ Trương mà còn là hoàng tử đương triều, vốn là mối thông gia chính trị, nhà họ Trương đã sớm là chồn chung núi với Giang Đô vương phủ. Trước đây đến cửa đều được phụng dưỡng như thượng khách, chuyến này lại bị cho ăn canh bế môn.
Đợi người đi rồi, Phùng Thiếu Mị hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoắc Hạnh Nhi không có hứng thưởng trà, đặt ấm sứ trắng xuống, lấy thuốc lá sợi trong hà bao ra, vo thành viên, bỏ vào tẩu thuốc để quên trên bàn hôm qua: “Không phải vương gia vừa mới nạp một phòng thiếp thất à? Trong bụng có em bé, còn là một đào hát hạ lưu, quý nữ nhà họ Trương chịu uất ức, lại chẳng xả lên đầu bọn hạ nhân chúng ta.”
Dùng luôn đốm lửa còn dư từ tối qua đốt thuốc lá, Hoắc Hạnh Nhi nhắc lại chủ đề trước: “Cô cũng đừng lo lắng quá, hầu hạ bên vương gia bao nhiêu năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, vương gia sẽ không tuyệt tình như vậy.”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng hai cô gái đều biết rõ đây chỉ là lời tự an ủi. Việc người bề trên làm giỏi nhất luôn là: được chim quên ná, đặng cá quên nơm.
Hoắc Hạnh Nhi sực nghĩ đến điều gì, mặt lộ vẻ hiếu kì: “Nói khàn cả giọng mà lại quên mất không hỏi, vương gia tặng cô cho gã nào?”
Phùng Thiếu Mị dẩu môi ra hiệu ra sau bếp.
Hoắc Hạnh Nhi sặc thuốc lá: “Hắn ấy hả…”
Phùng Thiếu Mị hỏi: “Cô cảm thấy hắn thế nào?”
Cán tẩu làm từ trúc tương phi1, Hoắc Hạnh Nhi vuốt ve đốm chấm trên cán, híp mắt nghĩ ngợi: “Tiết đại lang không phải người cùng đường với cô, cô là mèo nhà được nuôi thạo, hắn là một con sói nhe nanh múa vuốt, có thù tất báo.”
1 Một loài trúc thân có đốm, tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang, nước mắt vẩy lên cây trúc, tạo thành đốm.
“Sói?” Phùng Thiếu Mị bị ví von này chọc cười, “Hắn có nhà để về đó.”
Hoắc Hạnh Nhi bất ngờ: “Hắn có người nhà?”
Đúng là không nhìn ra, ấn tượng đầu tiên mà toàn thân Tiết A Ất đem đến cho cô nàng là: cô độc, tàn nhẫn.
Cười đùa xong, Hoắc Hạnh Nhi đổi đề tài: “Đợi việc ở Khai Phong xong rồi, mấy ngày nữa tôi cũng sẽ lên đường đi Lạc Dương.”
Cô nàng đưa tẩu thuốc ghé bên miệng hút một hơi, luồng khí lượn mấy vòng trong lồng ngực rồi chậm rãi phun ra: “Cô phải bảo trọng, đừng có để đến khi tôi chết khổ chết mệt chạy được tới Lạc Dương rồi lại còn phải đi nhặt xác cho cô.”
Cây hòe già trên đầu bị gió thổi đong đưa, rì rào vang vọng, ánh sáng xuyên qua giữa khe hở tán lá hòe rậm rạp, nhảy nhót trên mặt hai cô gái trẻ tuổi.
Uống một bụng nước trà, miệng ngập mùi sơn chi, Phùng Thiếu Mị thực sự không uống nổi nữa.
Nàng đặt nửa chén trà còn lại xuống: “Biết rồi. Hút thuốc in ít thôi, thứ này vừa đắt vừa gây hại cho sức khỏe, để dành bạc mua thuốc lá mà chuẩn bị của hồi môn đi. Không thì chờ rửa tay gác kiếm làm phú bà nhàn rỗi đeo vàng đeo bạc cũng được.”
Tính Hoắc Hạnh Nhi thuộc dạng sáng nay có rượu sáng nay say, không nhịn được đưa mu bàn tay về phía Phùng Thiếu Mị xua xua: “Chớ có rề rà ở chỗ tôi, đi mau đi mau, đỡ cho lại dạy đời người ta.”
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, huống hồ là người làm cái nghề tử sĩ sáng sinh chiều chết này.
Phùng Thiêu Mị xách thuốc kim sang và túi giấy dầu đựng bánh hoa sen lên, ra sau bếp gọi Tiết A Ất, lúc đi ngang qua bàn đá, Hoắc Hạnh Nhi vẫn đang ngồi nuốt mây nhả khói.
Chào cô nàng một tiếng: “Đi đây.”
Hoắc Hạnh Nhi đưa lưng về phía họ, không quay đầu lại, nâng tẩu thuốc mảnh dài huơ huơ hai cái, coi như đáp lời.
***
Xoay người đóng lại cánh cửa dày, Tiết A Ất quay đầu hỏi: “Về chưa?”
Phùng Thiếu Mị đáp ừ.
Nụ cười trên mặt nàng đã thu lại, thay vào đó là mệt mỏi và uể oải. Cửu biệt gặp lại chưa được đôi chốc đã lại biệt ly, giống như quả bóng da đột ngột phồng lên rồi lại bỗng bị kim chọc nổ, ưu tư chứa chan chẳng thể không trút ra ngoài từng ít một qua cái lỗ nhỏ, lâu dài mà đau khổ.
Tiết A Ất không nói gì nữa, hai người cùng lẳng lặng đi về phía trước.
Ngõ Song Long không dài, lúc sắp đến đầu ngõ, đang cúi đầu ngẩn ngơ thì Phùng Thiếu Mị bỗng bị người đàn ông kéo một cái, nàng ngẩng lên.
Đằng trước bị bốn võ giả ăn bận kiểu giang hồ chặn lại, chính là đệ tử Vô Nhai Tông hồi sáng ở tiệm ăn. Tên mập cầm đầu vốn đang nhàm chán tựa lên tường, thấy người tới lập tức đứng thẳng người dậy: “Xem như chịu ra rồi, làm huynh đệ bọn ta đợi mãi.”
Ông già bán rượu ở đầu ngõ co rúm trong góc tường, mặt mày bầm tím, phỏng chừng là bị đánh. Bát sành rót rượu vỡ vụn đầy đất, rượu chảy dọc theo kẽ hở giữa đá xanh đến dưới chân hai người.
Tiết A Ất đá đá mảnh sứ vỡ bên chân, ngẩng lên nhìn đối phương: “Mấy vị có việc gì?”
“Không phải việc gì lớn.” Tên mập xách loan đao dày nặng lên vai, ánh phản quang đâm đau mắt người. Gã hất cằm về phía Phùng Thiếu Mị: “Chỉ là muốn mời nương tử nhà anh đến chỗ huynh đệ chúng tôi làm khách mấy hôm thôi.”
Đến cùng vẫn bị nhận ra.
Lệnh treo thưởng đính kèm bức tranh vẽ Phùng Thiếu Mị được Tô Ngạo truyền khắp võ lâm, tuy nói bức tranh ấy chỉ giống sáu, bảy thành, song vẫn khó đảm bảo không có hỏa nhãn kim tinh. Tờ lệnh treo thưởng ấy giống như một lưỡi đao treo trên cổ Phùng Thiếu Mị, chực rơi chưa rơi, thời thời khắc khắc đều phải lo lắng đề phòng bị người ta phát hiện, quả thực khiến người ta sốt ruột phát phiền.
Phùng Thiếu Mị đổi thuốc kim sang và túi giấy dầu sang tay trái, tay phải đặt lên chuôi dao: “Muốn lấy tuyệt học của Hoài Vô Nhai?”
Tên mập đi đầu ngớ ra: “Cái gì?”
Không nhận ra nàng? Hóa ra là tới cưỡng đoạt dân nữ à.
Phùng Thiếu Mị buông lỏng tay cầm dao ra chút, bỗng cảm thấy buồn cười. Không ngờ đường đường là đệ tử của Vô Nhai Tông mà cũng làm cái chuyện gà gáy chó trộm thế này, nom dáng vẻ chắc hẳn không phải lần đầu làm giặc hái hoa. Vốn đang là môn phái chính đạo danh tiếng của võ lâm, hôm nay chỉ toàn là ngữ lén lút bẩn thỉu này, chẳng biết Hoài Vô Nhai dưới suối vàng mà biết liệu có giận đến đội mồ sống dậy không? Từng là nhà họ Hoài vời vợi sừng sững trên đầu bao người giang hồ suốt mấy chục năm, thì ra lúc thối nát cũng khó coi đến thế.
Tuy không biết chuyện nhưng cũng không thể cứ như vậy trả bốn người này về, ai biết được sẽ để lại mầm họa thế nào.
Hôm nay, tâm trạng nàng đang sẵn tệ hại, vừa vặn lấy để luyện đao.
Phùng Thiếu Mị xoay vòng tại chỗ nhìn chung quanh. Đang là giữa trưa, nhà nhà đều gác việc đi ăn, trên đường thưa thớt không mấy người, trong ngõ Song Long chật hẹp mờ tối, là nơi diệt khẩu ổn thỏa hết mực.
Nàng đưa thuốc kim sang và túi giấy dầu cho Tiết A Ất.
Tiết A Ất nhận lấy cầm trong tay: “Để cô?”
Phùng Thiếu Mị gật đầu: “Để tôi.”
Tiết A Ất nhướng mày, xách túi giấy vòng qua bốn tên đệ tử Vô Nhai Tông, đi tới bên ông già bán rượu, chìa tay về phía ông: “Cụ ơi cụ sống ở đâu ạ? Cháu đưa cụ về.”
Tên mập tưởng rằng hắn muốn bán vợ cầu sinh, nhếch mép cười: “Vậy là đúng rồi, thức thời mới sống lâu được.”
Phùng Thiếu Mị xoay xoay cần cổ mới rồi ngồi ở chỗ Hoắc Hạnh Nhi bị cứng, xắn ống tay áo lên khuỷu tay, để lộ hai cánh tay thon trắng như ngó sen. Nàng lấy dao mổ cá ra, tháo bao gỗ đặc biệt nhờ Cát Sinh làm xuống, bên kia Tiết A Ất đã đỡ ông già bán rượu ra khỏi ngõ Song Long.
Tên mập đưa mắt nhìn họ rời đi, quay đầu đang định mở miệng thì người đàn bà đã múa quyền đánh thẳng vào mặt.
Lảo đảo một bước rồi mới ngã xuống, chưa kịp tính đến chửi thề, giơ tay rờ lên sống mũi đã đầy máu. Tên mập nổi giận gầm lên một tiếng, chân vận sức vung đao tới, Phùng Thiếu Mị nghiêng người nhẹ nhàng tránh đi, gập cùi chỏ thụi trúng cổ tay đối phương gỡ đao ra.
Một tay tóm tay phải không có đao của tên mập, tay còn lại ấn ghì lưng gã, lắc mạnh một cái.
“Rắc”, gãy xương.
Tên mập cầm đầu gào lên như lợn bị chọc tiết.
Phùng Thiếu Mị cúi người xuống, dùng mặt đao vỗ “bộp bộp” vào gương mặt cắt không còn giọt máu của gã: “Quá chậm. Ưng Đao Trảo của Hoài lão gia tử danh chấn giang hồ, võ học trọn đời chú trọng một chữ ‘mau’, con em đời sau của Vô Nhai Tông mà đến nửa điểm y bát cũng không kế thừa được? Thật đúng là đời sau không bằng đời trước.”
Đến lúc này huynh đệ của tên mập cầm đầu mới phản ứng được, múa đao làm kiếm xông lên, nhất thời, trong ngõ hẻm tăm tối loe lóe ánh sáng.
Võ công ba người này còn chẳng bằng tên mập, Phùng Thiếu Mị đánh mấy cái là chế ngự được chúng, không làm nhục gì nhiều, cắt cổ luôn cho thống khoái.
Cuối cùng đến phiên tên mập cầm đầu, lúc Phùng Thiếu Mị giương đao, gã bỗng trợn tròn mắt: “Ngươi là kẻ giết lão tông chủ…”
Giơ tay chém xuống, đầu người lăn lông lốc, giọng ngừng bặt.
Ngẩng đầu lên mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào Tiết A Ất đã trở lại, dựa tường nhìn về phía bên này, tay nghịch một quả đào vỏ đỏ to bằng nắm đấm. Phùng Thiếu Đao rung cổ tay vẩy máu dính trên dao mổ cá: “Đưa tới nơi nhanh vậy à?”
Tiết A Ất thả tay xuống đứng thẳng dậy: “Đi không bao xa thì gặp con trai ông cụ.”
Ném quả đào lên trời rồi bắt lấy, lắc lắc với nàng: “Quà cảm ơn này.”
Phùng Thiếu Mị bật cười.
Đang định cắm dao vào bao gỗ thì Tiết A Ất bước lại cầm lấy dao mổ cá trong tay nàng, Phùng Thiếu Mị sửng sốt: “Làm gì?”
Tiết A Ất đi tới cạnh bốn cái xác ngã trái đổ phải, cầm dao rạch loạn mặt chúng: “Giết người phải làm cho trót, tránh cho về sau Vô Nhai Tông nhận ra người lại sinh sự.”
Xong việc, lấy áo người chết lau khô dao, ném dao về.
Phùng Thiếu Mị đón dao, tra vào vỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT