Edit: Quin

Beta: Hoa Tuyết

Tần Hạo mãi không nói gì.

Hạ Tư Linh ôm cổ anh, khuôn mặt nhẹ nhàng kề sát cổ anh. Tần Hạo cũng vòng tay ôm lấy cô.

Tim cô nóng lên, một dòng nước ấm dâng lên hốc mắt, chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, cô càng ngày càng cảm tính hơn xưa, nghe được hay nghĩ đến chuyện gì đó cũng có thể khóc.

Cô cảm thấy, kỹ năng ‘khóc’ này cũng thật là tốt, nó giúp cô giải phóng cảm xúc, đồng thời phát tín hiệu cho người khác biết, giây phút này cô đang rất không bình tĩnh.

Hạ Tư Linh ôm Tần Hạo chặt hơn, từ từ nói: “Em đã trải qua hai lần yêu đương, anh ta đạp em xuống vực sâu, còn anh dẫn lối em tới thiên đường.”

“May mắn nhất cuộc đời này của em đó là anh. Nếu không gặp anh, giờ này em không biết mình đang trong bộ dạng gì nữa. Em rất nóng lòng, muốn anh, yêu anh, muốn quan hệ của chúng ta ngày càng gắn bó.”

“Em muốn có một bé con thuộc về hai chúng ta, chắc đôi mắt của con sẽ giống anh, còn miệng sẽ giống em, là giọt máu của hai chúng ta.” Cô khẽ cười: “Em cảm thấy chắc anh cũng sẽ thích nhỉ.”

Nước mắt của cô rơi xuống, thấm đẫm bờ vai anh.

Tần Hạo vô cùng xúc động, những lời thổ lộ của cô khiến anh cảm động, lồng ngực ngập tràn chua xót.

Anh dùng sức nắm chặt đôi vai cô, để cô đối diện với mình, nhẹ nhàng áp trán tới, mắt nhắm lại, dịu dàng hôn lên chóp mũi của cô.

“Tư Linh.” Anh kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, khàn giọng nói: “Em đồng ý sinh con cho anh, anh cực kì vui mừng, cực kì cực kì hạnh phúc.”

“Em nói yêu anh, muốn anh, đây là điều tuyệt vời nhất mà anh từng nghe trên thế gian này. Ngày trước, có mơ anh cũng không dám mơ, anh chỉ ước có thể vò nát mình ra, chui vào tâm trí em. Em nói anh dẫn lối em đến thiên đường, nhưng anh muốn em biết rằng, có em, đời anh mới viên mãn.”

Anh hôn hôn môi cô: “Cảm ơn em đã đồng ý yêu anh.”

Cảm ơn em bằng lòng yêu anh.

Từ khi bắt đầu, Tần Hạo vẫn luôn hạ thấp bản thân mình, anh chỉ cần có cơ hội đi cùng đường với cô, chẳng mong cầu xa vời. Anh từng nghĩ, nếu Hạ Tư Linh không muốn sinh con, anh cũng sẽ đồng ý.

Nhưng hôm nay cô chủ động nói với anh, cô muốn sinh con cho anh, muốn anh, yêu anh.

Anh ôm lấy khuôn mặt cô, hôn lên hàng nước mắt của cô rồi ôm cô vào lòng: “Anh rất muốn có đứa con của hai đứa mình, nhưng Tư Linh à, chúng ta chờ thêm vài năm nữa nhé.”

Hạ Tư Linh nắm lấy phần áo trước ngực anh, ngẩng đầu lên: “Vì sao vậy?”

Anh nắm chặt tay cô, trầm giọng nói: “Em đừng vội, ý của anh là chúng ta còn trẻ, đợi thêm hai năm cũng được, nhưng Tiểu Mễ còn nhỏ, chúng ta mới kết hôn đã sinh em bé thì sẽ khó tránh khỏi chuyện phân tâm, anh sợ con bé khó chịu.”

Hạ Tư Linh không biết nên nói gì.

Người đàn ông này luôn có thể chạm vào điểm mềm mại nhất trong trái tim cô bằng những điều nhỏ nhặt, lúc này, cô cảm thấy càng yêu anh hơn.

Hạ Tư Linh dựa vào ngực anh, cười nói: “Chuyện này anh đừng lo, em đã hỏi Tiểu Mễ rồi.”

Tần Hạo ngạc nhiên: “Em đã hỏi Tiểu Mễ ư?”

Cô gật đầu: “Vâng, Tiểu Mễ nói bé muốn có một em trai hoặc một em gái, như vậy bé sẽ thành tiểu đội trưởng, là người đứng đầu.”

Tần Hạo bật cười, đúng là phong cách của Tiểu Mễ thật.

Hai người lặng yên ngồi cạnh nhau trong đêm, bên tai râm ran tiếng ve, tiếng lá cây, tiếng gió khe khẽ xen lẫn hơi thở cả hai.

Anh dần dần ôm chặt cô hơn: “Thật sự muốn?”

Hạ Tư Linh đỏ mặt, không nói lời nào.

Tần Hạo tinh tế vuốt ve cô, ung dung nói: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa…”

Đêm này, hai người không dùng biện pháp tránh thai, không có vật gì ngăn cách tiếp xúc giữa họ, cảm giác đó khiến người ta ngất ngây, say mê chìm đắm, điên cuồng đòi hỏi, dùng sự càn rỡ này nghênh đón ánh dương.

____

Tháng mười, hôn lễ của hai người.

Một bên là cháu gái của nhà họ Hạ, một bên là người dẫn chương trình nổi tiếng nên hôn lễ của họ vừa long trọng lại vừa náo nhiệt, từ nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh đến người dẫn chương trình danh tiếng, đều là tầng lớp cao trong mỗi lĩnh vực. Tiểu Mễ là hoa đồng cho mẹ, ba người đứng cạnh nhau trên bục, nhận lời chúc phúc của mọi người.

Sau khi cưới, hai người được nghỉ kết hôn mười lăm ngày.

Năm đó khi Hạ Tư Linh ra nước ngoài chữa bệnh, Tần Hạo cũng đi theo cô, ở cạnh cô suốt khoảng thời gian đó, nhưng anh không thổ lộ, không an ủi, chỉ ở bên như một người bạn. Lần này hai người quyết định đi theo lộ trình đó một lần nữa, cũng chỉ có hai người đi cùng nhau, nhưng tâm cảnh đã khác xưa.

Vậy mà dù đã lên kế hoạch nhưng thực tế vẫn khó thực hiện. Ví dụ như lúc này đây, họ đã ở suốt ba ngày liền trong phòng khách sạn mà từ cửa sổ có thể nhìn thấy tháp Eiffel, chưa từng bước ra ngoài.

Buổi sáng, làm, ăn sáng, ngắm phong cảnh bên cửa sổ, làm, ăn cơm trưa, đến chiều đọc sách, uống cà phê, nói chuyện, làm. Trời tối, từ cửa sổ cũng ngắm được cảnh đêm của tháp Eiffel, ra ngoài làm gì? Làm.

Anh không biết kiềm chế cũng chẳng muốn kiềm chế, muốn làm gì thì làm, còn cô cũng đồng ý điên cuồng cùng anh, và vẫn không dùng biện pháp tránh thai.

Họ đã từng cùng nhau đạt đến đỉnh cao, từng cùng nhau chạm đáy vực thẳm, chuyện trên đời cũng chỉ có thế mà thôi.

Cứ thuận theo chủ tâm là được.

Cuối cùng, Hạ Tư Linh cảm thấy, ngày nào cũng ở trong phòng như này thì hình như hơi lãng phí tiền vé…

Đương nhiên, có những lúc làm mệt, anh sẽ ôm cô, đọc sách cho cô nghe như dỗ trẻ con, những câu chữ được anh cất lên nghe đặc biệt hay hơn.

Được một lúc, Tần Hạo nói: “Lão Hạ đã làm cha rồi, Tiểu Hạo bao giờ mới có đây? Anh không thể thua kém quá.” Sau đó vứt sách sang một bên, ôm cô ngã xuống chăn ấm nệm êm.

Thời gian này hai người sống phóng túng đến nỗi Hạ Tư Linh quên mất kì kinh nguyệt của mình đã trễ mấy ngày.

Ngày nghỉ thứ mười, Hạ Tư Linh nhận được một cuộc gọi từ Hạ Ấu Đình, nói rằng mẹ cô, người vẫn luôn sống trong viện an dưỡng bỗng mở miệng đòi gặp hai con.

Sau nhiều năm chờ đợi, bỗng nhận được tin tức này khiến cảm xúc của Hạ Tư Linh như đê vỡ, nước mắt không ngừng rơi, cô run rẩy nắm tay Tần Hạo: “Em muốn về nhà.”

Tần Hạo ôm cô: “Ừ, chúng ta về nhà.”

Mọi chuyện dường như đang dần tốt đẹp.

Từ hôm đó, tình trạng mẹ cô thật sự dần có chuyển biến tốt hơn, tuy đôi khi vẫn mơ hồ không tỉnh táo, nhưng ánh mắt bà từ mơ màng trở nên sáng rõ.

Lúc Hạ Tư Linh đỡ mẹ nằm xuống gối, bà bỗng vuốt tóc cô, cô chìm trong tình thương của mẹ mà đã lâu không có.

Đến khi đứng dậy, Hạ Tư Linh cảm thấy chóng mặt, ngực khó chịu, dạ dày cuồn cuộn muốn nôn.

Cô đứng yên tại chỗ, vuốt ve bụng mình, nở nụ cười dịu dàng xinh đẹp.

Niềm hạnh phúc dày vò này, tựa như sắp bắt đầu.

Bên ngoài viện an dưỡng. truyện tiên hiệp hay

Tần Hạo đến đón cô nhưng xe không vào được nên đành chờ ở cổng. Ánh nắng chói chang, anh mang kính râm, đứng cạnh cửa xe, kiên nhẫn chờ cô gái của mình.

Cách đó không xa, cuối cùng cô cũng ra.

Không hiểu vì sao hôm nay anh lại thấy cô hơi khác, vẫn xinh đẹp, nhưng toàn thân như được bao bọc bởi sự dịu dàng khiến người ta phải chú ý.

Anh tháo kính râm nhìn cô chăm chú.

Lúc cô đến gần hơn, cứ như trùng lặp hình dáng của nhiều năm trước.

Năm đó là lần đầu tiên anh gặp cô.

Một cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo và tự tin, sống lưng luôn thẳng tắp trong mỗi bước đi.

Cô đến gần anh, đứng trước mặt với anh.

“Xin chào, tôi là Hạ Tư Linh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play