Thiệu Bạch
Đã mười năm rồi tôi mới gặp lại Thất Thất. Tôi ngủ lại qua đêm ở khách sạn Quân Duyệt, Thất Thất là quản lý phòng của khách sạn Quân Duyệt, phụ trách tiếp đãi tôi.
Thất Thất mặc một bộ váy công sở màu xám, mái tóc dài được búi gọn lại phía sau, cô nhìn tôi với vợ tôi cười khẽ, sau đó nói một cách có chuẩn mực: "Ông Thiệu, Bà Thiệu, đây là phòng của hai vị, mong hai vị sẽ có một buổi tối nghỉ ngơi vui vẻ. Chúc ngủ ngon."
Cô cúi thấp người, sau đó quay người rời đi.
Vợ kéo lấy tay tôi, cười nói: "Quản lý khách sạn của Thiếu Dương cũng xinh đẹp phết nhỉ?"
Phụ nữ ở trước mặt người đàn ông của mình khen một người phụ nữ khác chẳng qua là muốn nhận được sự ca ngợi từ người đàn ông của mình dành cho mình mà thôi, tôi khẽ hôn nhẹ lên trán của vợ: "Em mới là người xinh đẹp nhất."
Vợ tôi mãn nguyện cười híp mắt, quay người đi vào trong phòng tắm: "Em đi tắm đây."
Tôi gật đầu nói "Được", sau đó ngồi xuống mép giường, lấy ra bao thuốc châm lên một điếu.
Ánh lửa vàng xanh chập chờn trước mắt, dáng vẻ của Thất Thất lại xuất hiện trong tâm trí tôi, chỉ có điều dáng vẻ của Thất Thất lúc này đang hiện diện trong tâm trí tôi là dáng vẻ của Thất Thất lúc 29 tuổi, là dáng vẻ của hiện tại.
Vợ tôi vẫn đang tắm, trong căn phòng yên tĩnh này cũng chỉ có tiếng róc rách của nước chảy.
Tôi cảm thấy đau đầu, đang muốn hút thêm điếu nữa thì vợ tôi tắm xong đi ra, tay của cô ấy cầm lấy điếu thuốc ở bên miệng tôi, vợ tôi nói: "Thiệu Bạch, anh đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe của anh."
Lời này hình như ai đó cũng đã từng nói với tôi.
Tôi hỏi cô: "Có đồng ý đi đến Canberra cùng anh không?" Cô nói: "Được thôi."
Tôi hỏi cô: "Thất Thất, em có từng nghĩ sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi không?" Cô nói: "Thiệu Bạch, em không thích đọc truyện cổ tích thiếu nhi đâu."
Tôi hỏi cô: "Thất Thất, em đi đâu thế hả?" Cô nói: "Thiệu Bạch, em không đi đâu cả, em vừa đi gặp mẹ anh về. Em đáp ứng điều kiện của mẹ anh rồi."
Sau khi Thất Thất rời đi, tôi rất ít khi nhớ đến Thất Thất. Tôi bắt đầu vui vẻ qua lại với hàng tá các loại phụ nữ, nũng nịu có, gợi cảm có, mãnh liệt có, dịu dàng cũng có nốt. Làm không biết mệt, cứ sống mơ mơ màng màng như kẻ nát rượu.
Cho đến một hôm, mẹ nói với tôi: "Thiệu Bạch, con không còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc ổn định rồi." Sau đó, tôi quen biết được vợ tôi, thuộc dòng dõi thư hương thế gia, là một cô gái hiền lành dịu dàng, rất hợp để làm vợ của tôi.
Ngày thứ hai, tôi và Thiếu Dương bàn chuyện hợp tác làm ăn, chúng tôi cùng nhau rời khỏi phòng họp. Thiếu Dương giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay tôi, ý tứ sâu xa: "Thiệu công tử, anh có hài lòng với nhân viên tiếp đãi mà tôi đã sắp xếp ngày hôm qua không?"
Tôi cười đáp: "Thiếu Dương, tôi đã kết hôn rồi. Cậu biết đấy, tôi phải làm một người chồng tốt."
Thiếu Dương phì cười, anh ta nói: "Người chồng tốt?" Thế rồi ngay sau đó anh ta cũng tự tiếp lời: "Cũng đúng, chúng ta đều phải làm một người chồng tốt."
Tôi ngồi trên xe, rút di động sau đó nhập vào một dãy số rồi gọi đi.
Ngũ Mai
Tôi đang cuộn tròn người trên sofa ở trong nhà vừa xem chương trình truyền hình thực tế vừa hút thuốc thì nhận được điện thoại của Thiệu Bạch. Tôi hút thuốc Hoa Trà, mỗi lần hút xong một bao tôi đều để bao thuốc vào trong phòng bếp, bỏ vào trong lò nướng, đến lúc trên mặt giấy xuất hiện khuôn mặt của một người phụ nữ, sau đó khuôn mặt của người phụ nữ từ từ bị cắt chảy xuống rồi tồn đọng lại ở trong hộp sắt gỉ loang lổ.
Loại hành vi thần kinh này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng lại khiến tôi vui vẻ.
Lúc tôi nhận được điện thoại của Thiệu Bạch trong bao thuốc vẫn còn năm điếu. Tôi nhận máy: "A lô."
Thiệu Bạch nói: "Nhiều năm vậy rồi mà cô vẫn không đổi số điện thoại nhỉ."
Tôi trả lời anh: "Lười."
Thiệu Bạch bật cười: "Có thời gian không? Gặp mặt một chút?"
Tôi nói: "Được thôi."
Thiệu Bạch gửi địa chỉ, chúng tôi yên lặng một lúc lâu. Lúc chuẩn bị ngắt điện thoại, tôi hỏi anh: "Nhiều năm vậy rồi mà anh cũng vẫn không đổi số điện thoại nhỉ?"
Anh cũng bắt chước theo tôi, đáp lại một chữ: "Lười."
Tôi ngắt điện thoại, rồi ngẩn người ra ở đó. Đến khi tàn thuốc của điếu thuốc đang kẹp ở giữa đầu ngón tay rơi xuống trên mu bàn chân của tôi thì tôi mới choàng tỉnh, trong lúc vô thức đã hút hết một điếu thuốc.
Tôi lái xe đi đến địa chỉ mà Thiệu Bạch nói, Thiệu Bạch đã ở trong phòng bao đợi tôi.
Anh nhìn thấy tôi liền đứng dậy nhưng không nói lời nào. Tôi nhìn anh cười, kéo chiếc ghế đối diện anh ra ngồi xuống.
Chúng tôi không ai lên tiếng, gọi món, và chăm chú dùng bữa.
Thiệu Bạch: "Tôi..."
Thiệu Bạch vẫn còn chưa nói xong, di động để ở trên bàn đúng lúc rung lên, Thiệu Bạch cầm di động lên nhìn rồi nói: "Tôi kết hôn rồi."
Tôi ngẩng đầu: "Tôi biết, vợ của anh rất xinh đẹp."
Anh hỏi: "Cuộc sống của cô bây giờ thế nào?"
Tôi mỉm cười: "Tôi có một người chồng tốt."
Chủ đề câu chuyện dừng lại ở đó, cả hai chúng tôi đều im lặng không lên tiếng cho đến tận lúc rời đi.
Thiệu Bạch
Tôi và Thất Thất rời khỏi phòng bao. Tôi ngồi trên xe, lấy di động ra, lúc nãy vợ tôi gửi tin nhắn đến cho tôi, cô ấy nói: "Thiệu Bạch, em có thai rồi, anh được lên chức bố rồi đó."
Tôi nhìn hàng chữ trên màn hình di động, khóe môi khẽ cong lên, tôi mỉm cười. Sau đó tôi lấy bao thuốc đặt ở trên kệ tay lái, lấy ra một điếu rồi châm lên hút.
~Hết chương 5~
HOÀN.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT