Bộ dáng của anh, thật giống như là yêu nghiệt chuyên sử dụng chiêu thức nhϊếp hồn đại pháp
Chủ nhật, cơn mưa mùa hạ tí tách rơi ngoài cửa sổ, bầu trời u tối một màu.
Tề Miểu ghét nhất tiết trời như vậy, không khỏi cảm thấy buồn bực uất ức. Không muốn vẽ đồ họa, cô mở laptop ra miễn cưỡng làm tổ trên ghế sofa, ôm một bọc khoai tây chiên vị cà chua xem một bộ phim hoạt hình thanh xuân vườn trường rất vui vẻ là 《 Hội trưởng là nữ phó đại nhân》.
Nam chính gọi là Băng Thác Hải, sở hữu một ngũ quan tinh xảo cùng một đầu tóc vàng hơi lộn xộn một chút, là một anh chàng đẹp trai điển hình ở trong manga Nhật Bản, cá tính có chút phúc hắc, thường xuyên trêu chọc nữ chính, đem nữ chính chọc tức giận nhăn mặt le lưỡi, bộ dáng đáng yêu vô cùng. Tề Miểu xem một mạch say sưa đến tập thứ bảy, sau đó không đợi được tập thứ tám ra lò nên tìm được một trang Anime xem trước phiên bản truyện tranh. Xem từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều, cơm trưa cũng không nấu, chỉ tùy tiện nấu mì gói ăn đỡ đói.
Sở dĩ cô điên cuồng như vậy, cũng không phải là bộ phim hoạt hình này hay đến nỗi nào. Trên thực tế, cô học vẽ tranh khi mới 10 tuổi, học đại học khoa mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp làm trong một tòa soạn chuyên về tranh minh họa, từ nhỏ đến lớn xem qua vô số Anime, loại phim hoạt hình vô cùng mơ mộng ngây thơ này đối với cô mà nói thì không có lực hấp dẫn gì mấy.
Cô chỉ thích vai nam chính Băng Thác Hải mà thôi, anh cho cô có cảm giác có chút giống như Qua Nhiên.
Một năm này bận rộn làm việc, lại bị Tề mẹ bắt buộc đi xem mắt, Tề Miểu đã lâu rồi không nhớ về anh, thật lâu không có xem qua nhật kí trên trang của anh, cũng thật lâu không có nghe người khác nói về tin tức của anh. Lần trước cô nhìn thấy anh, là chuyện của mùa đông năm kia rồi.
Đầu năm, bầu trời rốt cục đã sáng trong trở lại, cô cùng bạn thân là Nghiêm Mạt Mạt hẹn gặp nhau ở cửa trường học cũ để ăn mì thịt bò ở quán điểm tâm sáng "Thiên thiên lai" nhớ lại một thời trung học, đang chuẩn bị đi qua Quảng trường thế kỷ Sái Thái Dương, ai ngờ ở trên đường tình cờ gặp Qua Nhiên đi cùng Lý Thắng Nghiêu, Phùng Minh Huy đi tới.
Lý Thắng Nghiêu là người yêu đầu tiên của Nghiêm Mạt Mạt, sau khi hai người chia tay thì chiến tranh lạnh thật là nhiều năm, lên đại học mới dần dần nói chuyện lại với nhau, tuy là quan hệ chưa có tốt nhiều, nhưng là khi thấy nhau thì có thể chào hỏi nói chuyện mấy câu.
"Mạt Mạt, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?" Lý Thắng Nghiêu cười nói.
Nghiêm Mạt Mạt cũng cười "Bình thường" "Lấy chồng chưa?" Lý Thắng Nghiêu làm ra vẻ tùy ý hỏi một câu.
"Ha ha, không có, còn anh, cưới chưa?"
Lý Thắng Nghiêu thở dài "Ôi, anh cũng muốn kết hôn, nhưng không có ai gả cho anh"
Phùng Minh Huy một bên cười đến ái muội, nháy mắt ra hiệu : "Nếu không, hai người dụ dỗ nhau một lần nữa đi?"
Năm đó , lúc Nghiêm Mạt Mạt cùng Lý Thắng Nghiêu yêu sớm, thì Mạt Mạt cùng đám bạn bè xấu Lý Thắng Nghiêu thật sự thân thiết, trong đó cùng với Phùng Minh Huy là quan hệ tốt nhất, anh ta còn nhận Mạt Mạt làm em gái nuôi, hơn nữa Phùng Minh Huy còn luôn luôn thẳng tính, cho nên ở trước mặt Mạt Mạt cùng Lý Thắng Nghiêu nói chuyện chẳng có chút kiêng nể gì hết.
Lý Thắng Nghiêu nửa đùa nói : "Được nha Mạt Mạt, ý của em như thế nào?"
Nghiêm Mạt Mạt cười quở trách nói: "Thôi đi, anh hại tôi một lần còn chưa đủ a" Vẻ mặt của Lý Thắng Nghiêu ngượng ngùng, còn Phùng Minh Huy thì cười lớn, Qua Nhiên cũng cười theo, chợt vỗ vai Lý Thắng Nghiêu còn vẻ mặt thì vui sướng khi người gặp họa, "Nghiêu tử, nghe thấy chưa, người ta Mạt Mạt là hảo mã*, mới không ngốc đến nỗi quay đầu lại gặm cọng cỏ thối rửa như cậu đâu"
*Hảo mã: con ngựa tốt
Qua Nhiên mặc một cái áo khoác màu cà phê, quần dài màu đen, tóc xén đi rất nhiều, không hề giống như lúc còn học sinh để tóc chạm vai, không hề tùy ý mang giầy đá bóng nữa, mà thay vào đó lại là đôi giày da màu đen, còn đeo một cặp kính đen giấu đi không ít sự sắc sảo trong ánh mắt, ... Cả người mất đi một phần nào đó ngây ngô của trẻ con, lại có thêm một chút cảm giác thành thục , chững chạc.
Cái duy nhất chưa thay đổi ở anh là nụ cười xán lại giống như ánh nắng mặt trời ấm áp, cùng với bộ dáng khi nói chuyện thì mặt mày hớn hở, cười tươi như hoa, vẫn là khiến người ta say mê như thế. Có lẽ là người phân theo nhóm, vật hợp theo loài chăng? Bạn thân của Qua Nhiêu đều có dáng có tướng , trước mặt là Lý Thắng Nghiêu cùng Phùng Minh Huy cũng có dáng dấp không tệ, nhưng là bọn họ đứng ở bên cạnh Qua Nhiên, tựa như ngôi sao lộng lẫy gặp phải trăng sáng mà trở nên ảm đạm thất sắc* , tầm mắt mọi người cũng không tự chủ được dừng ở trên thân hình cùng khuôn mặt của Qua nhiên.
*Ảm đạm thất sắc: biến sắc âm u
Ngày đó, bốn người bọ họ hi hi ha ha nói chuyện quá khứ, Tề Miểu trước kia cũng rất ít khi cùng ba người bọn họ lui tới, nên một câu nói cũng chen vào không lọt, liền cứ như vậy đứng ở một bên, vừa tham lam vừa cẩn thận dè dặt liếc trộm Qua Nhiên.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào trên người rất ấm áp, tâm trạng Tề Miểu cũng rất ấm áp. Có lúc cô cảm thấy mình là một người cực kỳ dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần nhìn anh như thế thôi, mà lại có thể nhanh chóng vui vẻ như vậy. Bỗng nhiên, anh đối với cô cười cười, sau đó không nói gì thêm, yên lặng cùng cô phơi nắng mặt trời. Anh không nói gì, Tề Miểu lập tức hiểu được dụng ý của anh, anh là không muốn làm cho cô có vẻ không hợp nhau như vậy.
Anh thân thiết làm cho Tề Miểu ngoài ý muốn cảm động, càng không nghĩ đến anh lại vẫn nhớ được tên của cô, khi theo chân bọn họ chào tạm biệt, anh nhẹ nhàng nói với cô : "Tề Miểu, em càng ngày càng xinh đẹp nha"
Tề Miểu ngây ngẩn cả người, đến Quảng trường thế kỷ mới có phản ứng, theo tính cách ngày thường của cô, hoàn toàn có thể tùy tùy tiện tiện trả lời anh một câu: "Ha ha, soái ca, anh cũng càng ngày càng đẹp trai"
Đáng tiếc, ở trước mặt anh, cô luôn vụng về như thế.
Điên thoại di động đã yên tĩnh một ngày vang lên, cắt ngang hồi ức ấm áp của Tề Miểu. Nghiêm Mạt Mạt hẹn cô cùng nhau ăn cơm, còn thần bí hề hề nói rằng có người mời khách.
Tề Miểu giật mình, "Cậu có tình yêu mới sao?"
"Hắc hắc, chính xác, bất quá xác lập quan hệ cũng chưa lâu lắm" Nghiêm Mạt Mạt cười hì hì nói.
"Ai a, mình có quen không?"
"Cậu tới thì biết"
Nghe lời này, hẳn là người mà Tề Miểu quen biết. Cô suy đoán hiếu kỳ đến khách sạn, nhất thời hai mắt trợn tròn, bạn trai mới của Nghiêm Mạt Mạt lại là Lý Thắng Nghiêu. Mạt mạt ngồi bên cạnh anh ta, cười đến ngượng ngùng nhưng hạnh phúc. Lý Thắng Nghiêu nhìn Mạt Mạt, vẻ mặt sủng nịch cùng đắc ý.
Sau khi khϊếp sợ, Tề Miễu nhịn không được giễu cợt cô, "Mạt Mạt, cậu vẫn là không chịu nổi dụ hoặc liền biến thành con ngựa?"
Nghiêm Mạt Mạt xấu hổ giận dữ đánh cô một cái, "Vào đi, đáng ghét!" Cười đùa một hồi, Kế Nhã Thần gọi điện thoại đến, Tề Miểu đi ra ngoài nghe điện thoại.
Anh ta trước đó không lâu vào làm việc tại công ty của gia đình, mỗi ngày đều ỷ lại mình là thân thích thì hành động không coi đâu vào đâu cả, không được thì nói với cô rằng ba anh ta cùng chú anh ta thế nào, rồi thế nào sai khiến anh ta, nhân viên nữ trong công ty khủng long như thế nào, anh ta hãm sâu vào nhà giam thế nào, rồi thế nào không có tự do, nghiễm nhiên đem thân mình thành Đường tăng.
Tề Miểu xoa huyệt thái dương ứng phó, bỗng nhiên có người vỗ nhẹ bả vai của cô, cô quay đầu lại, bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen đen láy mà hàm chứa ý cười.
Qua Nhiên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT