"Hạ Thời…"
Mỗi khi Yên Yên tức giận đều gọi họ tên anh, mỗi lần đều giận không thèm nhìn đến anh rất lâu, phải dỗ dành đủ kiểu em gái mới tha thứ.
Hạ Thời thấy lạnh sống lưng, anh bày ra vẻ mặt vô tội thành khẩn nói: "Yên Yên, năm đó anh sợ em đau lòng nên không nói. Anh không cố ý… "
Thấy Hạ Yên di chuyển về phía mình anh cứ nghĩ hôm nay sẽ bị em gái đánh tơi bời một trận. Anh còn nhớ lúc con bé, anh chỉ lỡ tay làm vỡ chiếc cốc mà con bé thích thôi nhưng Hạ Yên chẵng thèm nghe anh nói lời nào liền lao vào vừa đánh vừa cào mà anh không thể phản khán. Dù Hạ Yên nhỏ hơn anh nhiều tuổi nhưng sức thì không hề thua anh, với lại anh không nỡ làm đau em gái…
Giây phút anh đã chuẩn bị tinh thần để cô trút giận nhưng không, giọng nói cô vang lên: "Tránh ra."
Hạ Yên lách qua anh đi thẳng lên tầng.
Bây giờ ở dưới phòng khách còn lại ba người đàn ông. Ông Hạ nhìn Lục Khởi Phong bằng con mắt rất không hài lòng, Hạ Thời u oán lườm Lục Khởi Phong nói: "Cậu giỏi lắm, bây giờ Hạ Yên giận lây qua tới tôi rồi đấy."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT