Khi cánh cửa đóng sầm lại, Hạ Yên ngồi bệt xuống đất, không ngừng khóc. Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ? Có lẽ cô sai rồi, nếu cô không thừa nhận với ông nội thì có lẽ mọi chuyện không ra nông nổi này. 

Sáng hôm sau, Hạ Yên tỉnh giấc thấy mình đang nằm trên giường váy cười vẫn chưa thay ra. Cô không nhớ đêm qua mình đã ngủ dưới sàn hay trên giường nữa.Hạ Yên nhìn sang bên cạnh không thấy Lục Khởi Phong đâu cả, trong lòng nổi lên sự mất mát kèm theo một nỗi chua xót không thể nói thành lời. Cũng phải thôi, chẵng phải anh ấy đã nói không thể chung giường với em gái mình ư?
Hạ Yên ngồi dậy, chậm chạp lết xuống giường đi vào phòng tắm. Eo đau nhức, hai chân mỏi nhừ vì hôm qua đứng cả ngày tiếp khách.  

Cô nhìn mình trong gương thê thảm vô cùng. Đầu tóc rối mù lên, lớp trang điểm trên mặt trong khó coi vô cùng. Đôi mắt đã sưng húp lên vì khóc.
Sau khi đánh răng, tắm rửa, trang điểm xong cô liền thay một chiếc váy màu hồng phấn rồi đi xuống nhà.
Cả căn nhà chỉ có dì Trần là người làm, ngoài ra không có ai khác. Đây là nhà riêng của Lục Khởi Phong, hôm qua khi xong tiệc cô được đưa về đây. 

Thấy cô xuống nhà, chị Trần ân cần hỏi: "Cô chủ, đêm qua ngủ có ngon không? Có gì không hài lòng cứ nói với tôi nhé. Tôi đã theo sở thích của cô ngày trước sắp xếp phòng tân hôn đấy."
Hạ Yên gượng cười, đáp lại: "Tất cả đều tốt."

Dì Trần đã làm cho Mạc gia hơn 30 năm, dì ấy nhìn cô, anh trai Hạ Thời cùng Lục Khởi Phong lớn lên. Khi Lục Khởi Phong dọn ra ở riêng, dì ấy đã đi theo để chăm sóc anh ấy. Ngày trước Hạ Yên cùng anh trai rất hay đến đây chơi rồi ở lại nên dì ấy rất hiểu rõ mọi thói quen sở thích của cô.
"Dì Trần, anh ấy đến công ty rồi sao?"
"Cậu chủ đi từ rất sớm, có vẻ cậu ấy rất gấp đến nổi chưa kịp ăn sáng " 

Cô gật đầu, không hỏi nữa.
"Cô chủ, cô ăn sáng luôn nhé."
Cô lắc đầu.
"Vậy bao giờ cô ăn nhớ nói với tôi nhé "
Hạ Yên chợt nhớ ra mấy thứ được trang trí trong phòng đêm qua, nên đã lên tiếng bảo dì Trần lên dọn dẹp lại. 

Cô đến sofa ngồi xuống bật TV lên xem, cô rất ít khi xem TV nên không biết xem gì. Có vẻ như tâm trạng không tốt nên Hạ Yên đã chuyển kênh liên tục, đến khi một kênh phát lên: "Sau khi kết hôn một ngày Tổng giám đốc Lục thị cùng tình nhân vào khách sạn sáng nay."

Động tác chuyển kênh của cô khựng lại. Hạ Yên bấm dừng lại tấm ảnh được phóng viên chụp lén. Cô ngờ ngợ nhận ra cô gái kia là Thái Vy. Trước đây trên khắp các tờ báo đều nói cô ta là người yêu anh, anh cũng chưa một lần phủ nhận. Bâu giờ cô là vợ anh, đương nhiên cô ta trở thành tình nhân rồi.
Sáng sớm đã vội vàng rời khỏi nhà như vậy thì ra là đến gặp tình nhân. Lục Khởi Phong, anh xem em là gì? Nổi đau chồng chất lên nhau như muốn xé nát trái tim cô.

Reng reng.
Là điện thoại của cô , là ba cô gọi đến. Có lẽ Hạ Phong là ba cô đã thấy tin tức này.
"Alo ba."
"Tiểu Yên, chuyện trên báo là thế nào?" Ba tôi có vẻ hơi tức giận.
Hạ Yên vội vàng giải thích cho anh: "Ba đừng hiểu lầm, Khởi Phong và cô gái trong ảnh không giống như trên báo nói đâu. Ba phải rõ nhân phẩm của anh ấy hơn con chứ."

Cô nghe tiếng thở dài của ba mình qua điện thoại: "Tiểu Yên, ba không biết mình gả con cho Khởi Phong là đúng hay sai. Ba chỉ mong con được hạnh phúc. Nếu ở đó con không hạnh phúc thì lập tức về nhà cho ba."
Nghe ba nói, mắt cô đỏ lên. Nếu ba biết chuyện Khởi Phong không hề tình nguyện với cuộc hôn nhân này và những lời của anh đêm qua chắc ông sẽ giận rồi làm ầm lên.
Hạ Yên cố bình tĩnh, trấn an ba mình: "Con rất hạnh phúc. Cảnh Hiên đối xử với con rất tốt." 

Sau đó Hạ Phong dặn dò con gái thêm vài câu rồi cúp máy.
"Sao em lại bao che cho tôi?"
Cô giật mình nhìn ra cửa, Lục Khởi Phong đã đứng đó từ lúc nào. Anh dựa vào cửa chăm chú nhìn cô.
"Nếu bảo vệ anh khiến ba tôi yên lòng thì tôi chấp nhận."
Anh bật cười thành tiếng, đôi mắt kia vẫn nhìn cô như xoáy vào tận sâu trong suy nghĩ của cô.
"Sao em không hỏi tôi là chuyện đó có thật hay không?" 

Cô cố tỏ ra vẻ thản nhiên, cười nhạt nói: "Sao này nhớ cẩn thận một chút. Tôi không muốn dọn dẹp hậu quả mà anh gây ra."
Sau đó cô xoay người định bỏ đi thì cổ tay bị giữ lại, sức lực còn rất lớn.
" Em có ý gì?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt sắc bén của anh khiến cô trở nên căng thẳng.
" Tôi mới là người muốn hỏi anh có ý gì?”

" Tôi và cô ấy không phải như em nghĩ." Lục Khởi Phong nới lỏng tay, nhưng vẫn nắm lấy tay cô.
Đây là lần đầu tiên anh phủ định mối quan hệ giữa anh và Thái Vy. Nhưng chuyện sáng này rành rành trước mắt, cô đâu thể vì lời nói này mà dễ dàng bỏ qua như thế.
"Vậy chuyện trên báo là sao?”
"Tôi cam đoan sẽ không phản bội cuộc hôn nhân này." 

Đúng thế, anh sẽ không bao giờ ngoại tình bởi vì anh không muốn bất kì cô gái nào chịu chung nổi đau với mẹ mình. Nhưng bây giờ vợ anh là Hạ Yên, anh càng không thể làm tổn thương cô gái nhỏ này.
"Anh nói được phải làm được đấy.”
Cô xoay người lên phòng đóng sầm cửa lại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play