Giọng của nam nhân mệt mỏi, lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Bản thân anh tự mang theo khí tràng áp bức người, làm trong lòng những người ở đây căng thẳng.
Đại ca nhìn sắc mặt của kim chủ bên cạnh dần dần biến đen, đang tính bảo tóc vàng nhanh chóng cút, nhưng tên tóc vàng này không có nhãn lực nhìn ra, cung độ ngẩng đầu là 45 độ cao ngạo, lôi kéo hỏi một câu: “Anh là ai? Tôi nói chuyện với anh tôi liên quan gì đến anh?”
Tóc vàng còn đang chìm đắm trong ảo tưởng mình có người bảo kê, ai biết lời nói vừa dứt, mặt trái liền bị tát một cái, lực đạo to lớn làm lỗ tai cậu ta ong ong, lảo đảo ngã mấy bước sang bên cạnh, khóe miệng chảy máu.
Làm người khiếp sợ chính là, đánh hắn chính là “đại ca” trong miệng hắn: “Liên quan đến chuyện của ai? Liên quan đến việc của ba mày! Đồ chó, nhanh chóng cút đi cho tao!”
Anh ta tức giận mắng một tiếng, khuôn mặt nổi giận tím tái, sợ hãi rụt rè nhìn về hướng nam nhân khí định thần nhàn ở giữa, cúi đầu khom lưng: “Xin lỗi ngài Phó, đứa em trai này của tôi không hiểu phép lịch sự, tôi trở về nhất định sẽ dạy dỗ đàng hoàng”.
Tóc vàng lúc này mới biết có chuyện không ổn, sợ đến mức không dám nói chuyện, nào có tâm tình lại quản Dung Hoan, dẫn theo anh em đang muốn chạy…”
Nam nhân lại lần nữa mở miệng: “Đi gấp như vậy làm gì, không phải còn muốn đại ca cậu xử lý công đạo sao?”
Tóc vàng nghe vậy, trán toát ra mồ hôi, căng thẳng mà chân nhũn ra. Đại ca liều mạng mà trừng hắn ta, hận không thể vặn đầu hắn ta xuống vứt vào mương nước thối.
Lúc này, trợ lý cầm túi công văn dò hỏi Dung Hoan: “Vị tiểu thư này, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng của anh ta trầm ổn lịch sự, hấp dẫn tiêu điểm của toàn bộ người chuyến đến trên người Dung Hoan toàn bộ quá trình ngậm miệng không nói.
Cô cúi thấp đầu, nói ra chân tướng hoàn toàn bất đồng.
“Vừa nãy tôi uống rượu một mình, là hắn ta tới quấy rầy tôi, thấy tôi phản kháng, còn lấy kính pha lê làm tay tôi bị thương, hắn ta liền đuổi đến, muốn trói tôi lại”.
Giọng cô run rẩy, mang theo sợ hãi với ủy khuất, vừa thấy chính là tay trói gà không chặt, là cô gái ngoan ngoãn lại nhu nhược.
Tóc vàng trừng to mắt, lớn tiếng phản bác: “Cô mẹ nó nói dối! Đầu tôi chính là bị cô đập! Cô vậy mà dám bôi nhọ tôi! Đại ca, anh phải tin em, anh có thể tra camera!”
Tim Dung Hoan nhảy dựng một cái.
Trợ lý lại nói: “Mấy ngày nay camera xảy ra chút vấn đề, trước mắt vẫn đang bảo dưỡng”.
Tóc vàng còn chưa vui vẻ được hai giây: wtf? Tại sao vào lúc quan trọng camera liền hư!
Dung Hoan nhìn về phía tóc vàng tức đến muốn dậm chân, lại chậm rãi nói ra một sự kiện: “Hắn cho tôi rượu bỏ thuốc, tôi đã nhìn thấy”.
Chân tóc vàng mềm nhũn, giọng nói ngay lập tức nhỏ đi: “Cô cô cô cô ngậm máu phun người!”
Dung Hoan che giấu ý cười: “Singapore Sling bàn số 15, nói lời may mắn, hẳn là còn chưa có bị phục vụ dọn đi”.
Trong lòng tóc vàng phát lạnh.
Cô nói xong, tầm mắt của nam nhân dẫn đầu rơi trên vết thương đổ máu của Dung Hoan, sau đó ngước mắt, biểu tình lạnh nhạt, thanh âm lại lạnh đi mấy phần: “Đi lấy”.
“Vâng” Trợ lý sửng sốt, lập tức đi làm.
Đại ca ở một bên cười khuyên bảo: “Ngài Phó, ngài xem ngài bận như vậy, loại chuyện nhỏ này giao cho tôi xử lý là được, tôi đảm bảo làm thằng nhãi ranh này nhận lỗi đàng hoàng với vị tiểu thư này!”.
Nhưng “ngài Phó” trong miệng anh ta lại mắt điếc tai ngơ, trong tay xoay xoay chiếc đồng hồ Patek Philippe Starry quý giá, nhìn tới mí mắt lão đại thình thịch mà nhảy.
Một phút sau, trợ lý đem tới ly rượu cocktail kia.
Tóc vàng nhìn thấy rượu này, thân mình run lên, nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy: “Này này…làm sao tra! Ai dám xác định là ly đó!”
“Làm sao tra?” Nam nhân hai tay đút túi, biểu tình trên mặt nhàn nhã lười biếng: “Cậu thử liền biết”.
Mệnh lệnh vừa phát ra, mấy bảo tiêu sau người nam nhân tiến lên tóm lấy tóc vàng, ấn cậu ta quỳ trên mặt đất, trợ lý cầm ly đồ uống tiến lên, hung hăng rót vào trong miệng tóc vàng. Mà quá trình này, đại ca một câu cầu tình cũng không dám nói.
Dung Hoan nhìn một màn ngoài dự kiến, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi.
Tóc vàng uống đồ uống, không đến một lát, liền ngã bộp trên mặt đất, giống như tử thi.
“Đây chỉ là thuốc ngủ” Trợ lý ngẩng đầu báo cáo.
Nam nhân dẫn đầu nhìn người ngã dưới đất không dậy nổi, mặt mang vẻ ghét bỏ, lạnh lẽo mở miệng: “Kéo xuống xử lý”.
Vì thế tóc vàng liền bị thô lỗ mà kéo đi, Dung Hoan nhìn, hàn ý từ sống lưng vọt thẳng lên.
Đại ca vội vàng xin lỗi Dung Hoan với nam nhân, thấy sắc mặt nam nhân cực kém, nào dám nhắc đến công việc, chạy nhanh giữ người rồi.
Sau đó, trợ lý liếc nhìn ông chủ, sau khi hiểu ý tiên lên dò hỏi Dung Hoan: “Tiểu thư, tay cô không sao chứ? Tôi gọi nhân viên công tác xử lý cho cô một chút”.
Dung Hoan lắc đầu, lui về bên cạnh một bước, thấp đầu nói: “Không cần, cảm ơn các anh, tôi đi trước”.
Dung Hoan đi nhanh rời khỏi chỗ này, đi đến nơi không người, cô tựa lên vách tường, vỗ ngực mình, mạnh mẽ thở ra một hơi, mở lòng bàn tay, dấu vết đầu ngón tay bấu vào vẫn còn đó.
Trì hoãn lại, cô móc ra điện thoại, rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thẩm Như, cô đi trở về.
Cô đi đến cửa quán bar hội họp với Thẩm Như, Thẩm Như hỏi cô chạy đi đâu. Dung Hoan không muốn làm cô ấy lo lắng, liền tìm cái cớ qua loa lấy lệ cho qua.
Hai người gọi xe taxi. Trên xe, Thẩm Như vui vẻ nói chuyện đêm nay khiêu vũ với tiểu ca ca, mà Dung Hoan tựa vào bên cửa sổ, trong đầu nhớ về người đàn ông thần bí đó, còn có chút choáng váng.
Xe chạy vào khu biệt thự, Dung Hoan nhìn thấy phía sau có chiếc xe màu đen chạy băng băng, một đường từ quán bar theo đuôi đến chỗ này. Trải qua chuyện vừa nãy, trong lòng cô cực kỳ mẫn cảm cảnh giác.
Ngay khi cô hết mức nghi hoặc, chiếc xe đen đột nhiên rẽ, lái khỏi nơi này.
Về đến nhà, phòng khách chỉ mở một bóng đèn mỏng manh. Cô đổi giày, dì Tĩnh liền từ trên lầu đi xuống: “Cô Dung, cháu cuối cùng cũng trở về”.
“Hôm nay ông nội có hỏi cháu không?”
“Hỏi rồi, dì nói cháu đi thư viện, ông ấy bảo dì nhìn cháu buổi tối trở về lại đi nghỉ ngơi. Hiện tại lão gia đã ngủ rồi”.
Dung Hoan lên lầu, mở cửa phòng ông Dung, nhìn ông ngủ say, mới an tâm trở về phòng. Cô ngồi trên giường, ôm chân, nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, buồn phiền nảy lên trong lòng.
Tim của ông nội đã càng ngày càng không tốt, đầu năm còn phát bệnh một lần, qua một đoạn thời gian liền phải đi nước ngoài điều dưỡng.
Cô còn không biết có thể ở cùng ông ấy bao lâu.
Trong một văn phòng DC khác.
Nam nhân cởi ra áo khoác tây trang, tựa lưng trên ghế ngồi, nhắm mắt. Trong phòng làm việc to như vậy, là tông màu xám đen, thể hiện sự điềm tĩnh và trang trọng.
Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý Kế Thâm sau khi được cho phép tiến vào, đặt USB trên mặt bàn: “Ngài Phó, đây là video giám sát lúc nãy”.
Phó Tư Diễn giương mi mắt, Kế Thâm cúi thấp đầu chủ động nhận sai: “Xin lỗi ngài Phó, là tôi tự ý làm chủ, chỉ là đối phương là cô Dung”.
“Người đâu”.
“Đã về đến nhà”.
Phó Tư Diễn nhìn anh ta, giọng nói lạnh lẽo: “Đoạn thời gian tôi ra nước ngoài, buổi tối DC loạn thành dạng này. Gọi Lý Long lên, tôi phải nhìn xem tôi dưỡng một đám phế vật gì”.
“Vâng. Đúng rồi ngài Phó, hội thảo học thuật kinh tế học lần thứ ba cả nước tuần sau tổ chức, chỗ bí thư học viện S đã gửi tới báo cáo tình trạng dạy học và cải cách xây dựng, chờ ngài xem qua”.
Phó Tư Diễn đè đè mi tâm, hơi ngồi thẳng thân thể, đang tính xử lý báo cáo, đôi mắt liền liếc về phía USB trên bàn, anh tùy ý cầm lấy, click mở video giám sát.
Đây là video lúc nãy Dung Hoan với tóc vàng tương tác trong quán bar.
Phó Tư Diễn nhìn, không có lý do hỏi một câu: “Lão gia tử mấy ngày nay thân thể như thế nào?”
“Rất tốt, nước Mỹ bên đó đã an bài thỏa đáng rồi”.
Anh chống cằm, nhìn người trong video với đêm nay anh thấy Dung Hoan nhu nhược đáng thương hoàn toàn bất đồng.
“Nói với trong nhà một tiếng, sáng mai tôi trở về ăn sáng”.
Sáng hôm sau, mặt trời rải ánh sáng trên mặt đất.
Đồng hồ báo thức vang lên, Dung Hoan mơ mơ màng màng tắt nó, lăn qua lăn lại một lúc, bò dậy.
Cô lấy điện thoại, nhìn thấy trong nhóm gia đình có vài tin tức, có liên quan tới cô.
[Dì: Hi Hi đây là lại đi đâu du lịch rồi? Có phải đi với ba còn có chị gái cùng đi không?”]
[Vương Hi Hi: Đi Tam Á với ba, không có chị Dung Hoan, chị ấy sớm đã trở về nhà chị ấy rồi]
Dung Hoan ném điện thoại sang một bên, tâm phiền ý muộn mà nhắm mắt, nhớ lại chuyện trước kia.
Ba mẹ Dung Hoan ly hôn từ sớm, sau khi ly hôn không lâu, ba Dung kiểm tra ra bệnh u ác tính sau đó rất nhanh qua đời, mẹ Dung mới phát hiện đã mang thai. Bà ấy trở về nhà mẹ đẻ ở thành thị, sinh ra Dung Hoan.
Bởi vì Dung gia mấy đời đơn truyền, Dung Hoan là huyết mạch duy nhất, nên mẹ để Dung Hoan theo họ ba. Ông Dung bởi vì tang con mà đau lòng một trận, cho đến khi biết đến sự tồn tại của Dung Hoan, mới có hi vọng. Mẹ mang Dung Hoan tái giá, được ba dượng ưu ái. Vương Hi Hi là con gái của mẹ với ba dượng, vẫn luôn rất ghét Dung Hoan.
Năm hai, mẹ ngoài ý muốn qua đời. Cùng lúc đó, Thẩm Như gửi tin tới: [Mình thấy trước cửa nhà cậu đỗ một chiếc Maserati! Hình như là xe của chú Phó! Chú ấy trỏ về sớm như vậy!]
Lúc này dì Tĩnh gõ cửa tiến vào, giọng mang theo cảm xúc cao hứng: “Cô Dung, cháu dậy chưa? Ngài Phó trở về, ông nội bảo cháu dậy rồi liền xuống lầu ăn sáng”.
“Vâng…”
Dung Hoan ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng cười vang của ông nội, còn có một giọng nam trầm thấp nói chuyện với ông, Dung Hoan nghe không rõ, nhưng cũng đoán không ra là ai. Đầu cô hướng dưới lầu tìm kiếm, chưa nhìn thấy bóng dáng của Phó Tư Diễn.
Cô đi đánh răng rửa mặt, trong lòng tò mò người chú này của cô rốt cuộc lớn lên thành dạng gì.
Đánh răng rửa mặt xong, cô thay một bộ váy dài màu xanh đen, cột tóc lên, hít sâu một hơi, đi xuống lầu.
Tiếng chuông phòng khách đúng giờ lại lần nữa reo lên, thanh âm thanh thúy, ngay sau đó truyền đến là tiếng cười trung khí mười phần của lão gia tử. Dung Hoan đi đến nhà ăn nơi có âm thanh, Dung Khang Đạt nhìn thấy Dung Hoan xuất hiện, tay đặt trên quải trượng vẫy cô: “Hoan Hoan đến, ông nội giới thiệu cho cháu chú Phó vừa về nước”.
Cô nhìn qua, có một người đàn ông ngồi quay lưng về phía cô, bóng dáng dựa vào ghế gỗ đặc gầy nhưng rắn chắc đĩnh đạc.
Cô nghe vậy, nghe lời mà đi qua. Tầm mắt Dung Hoan liếc qua, đồng hồ đồng hồ Patek Philippe Starry trên tay nam nhân đặt trên mặt bàn, dưới ánh nắng chiếu rọi lấp lánh tỏa sáng.
Cô giật mình, lời trong miệng đã thốt ra: “Chú Phó..”
Nam nhân lúc này mới xoay đầu.
Một khắc đó khi khuôn mặt quen thuộc ánh vào tầm nhìn, từ “hảo” cuối cùng kẹt lại trong cổ họng Dung Hoan.
Dung Hoan thấy rõ, cổ tay áo sơ mi trắng của nam nhân được xoắn lên khéo léo, ánh nắng rơi trên mặt anh, mắt hoa đào xinh đẹp khơi lên, nốt lệ chí nơi khóe mắt phát sáng, khí chất văn nhã ôn hòa.
Sinh ra mặt mũi giống một dạng với nam nhân thần bí tối hôm qua.
Dung Hoan:..???
Dung Khang Đạt không chú ý đến biểu tình ngây ra như phỗng của Dung Hoan, ý cười hòa ái, vỗ vỗ tay Phó Tư Diễn, hỏi: “Đây là Hoan Hoan, như thế nào, nhiều năm không gặp có phải trưởng thành nhiều rồi không, con gái mười tám thay đổi lớn”.
Phó Tư Diễn buông dao nĩa, tầm mắt lướt về phía cô, nhướng mày, khóe môi lộ ra ý cười như có như không: “Ừm, là trưởng thành rất nhiều”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT