Kì thực, từ lúc Lạc Hy xuất hiện và nói muốn được nói chuyện riêng với Tiêu Dực, anh quả thật chẳng để tâm đến chút nào. Bởi vì anh vốn nghĩ rằng, Lạc Hy sẽ chỉ cố gắng níu kéo anh mà thôi. Nhưng bây giờ nghe được những tin tức này từ chính miệng cô ta, anh thật sự không thể coi đây là chuyện nhỏ rồi. Thậm chí, đây còn là một chuyện lớn, liên quan tới các quan chức cấp cao nữa, trong đó có cả anh.
Trong lòng Tiêu Dực vẫn không dám tin vào sự thật này, Tần Lam mỏng manh yếu đuối như vậy, làm sao mà có lá gan viết ra những bài viết đó? Dù sao thì bây giờ Lạc Hy cũng chỉ nói miệng, anh càng không thể hấp tấp mà tin theo lời cô ta nói được.
Tiêu Dực tỏ ra thái độ ngờ vực, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh mà nhìn thẳng vào Lạc Hy:
- Lạc Hy, đây không phải chuyện có thể nói đùa được. Trước khi đưa ra thông tin gì đó thì phải có bằng chứng, nếu không thì đây sẽ là tội vu khống.
Sự bình tĩnh này của Tiêu Dực, quả thật khiến cho Lạc Hy không ngờ tới. Cô ta vốn cho rằng anh sẽ lập tức tìm Tần Lam để chất vấn, thậm chí là nổi một trận lôi đình, trừng phạt Tần Lam. Nhưng, anh lại chỉ bình tĩnh hỏi lại bằng chứng. Vì sao anh có thể tin tưởng Tần Lam tới mức đó chứ? Điều này quả thực khiến cho Lạc Hy ganh thị tới phát điên, trong lòng càng quyết tâm phải giành lại được anh.
Vốn dĩ anh là của cô ta cơ mà.
Hôm nay Lạc Hy tới đây đương nhiên là đã có chuẩn bị trước, cho nên khi Tiêu Dực yêu cầu bằng chứng, cô ta lập tức tỏ ra vô cùng đắc ý, nói:
- Em đã cho giám định nét chữ của Vân Tranh Lam với chữ ký của công tử X rồi, kết quả cho thấy hai người họ là cùng một người. Với lại, chuyện Vân Tranh Lam thường xuyên tới toà soạn, những người trong toà soạn đều có thể làm chứng.
Toà soạn lần này cũng may mắn thoát khỏi liên quan, bởi vì người viết báo chính là Tần Lam, còn bọn họ chỉ phụ trách in ra và xuất bản mà thôi. Cùng lắm, bọn họ chỉ bị phạt nộp tiền, cảnh cáo.
Chuyện này càng ngày càng làm căng lên, chứng tỏ rằng những người nắm quyền không ai muốn bí mật đen tối nhất của mình bị bại lộ, càng không muốn nhìn thấy những dòng chữ bình đẳng nam nữ gì đó. Các bài báo của Tần Lam không chỉ mang tính chất giác ngộ tư tưởng cho những người phụ nữ vẫn đang phải cam chịu số phận, mà cô còn nói được một cách chính xác về những bí mật đen tối của bọn họ, khiến cho bọn họ đứng ngồi không yên. Lúc đầu còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng dần dần... không ai có thể để yên được nữa.
Nhìn thấy bằng chứng của Lạc Hy, chứng minh rằng Tần Lam chính là vị Công tử X kia, trong lòng Tiêu Dực càng thêm phức tạp, hỗn loạn giữa bất ngờ và tức giận. Trước tiên phải nói bất ngờ, bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người viết báo dùng những lời lẽ sắc bén để tố cáo xã hội và giai cấp đó, lại chính là cô gái nhỏ ngày đêm đều ở bên anh. Sau đó, anh lại tức giận bởi vì cô rảnh rỗi quá không có gì làm, cho nên mới làm ra mấy cái trò này. Nếu như mà để cho những người kia biết được, chính anh cũng bảo vệ cô không nổi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Tiêu Dực thật lòng lo lắng không biết nên làm thế nào để có thể che giấu được chuyện này một cách êm xuôi, bây giờ Lạc Hy đắc ý như vậy, chắc chắn là cô ta có mục đích. Hít một hơi thật sâu, anh cố gắng nhẫn nhịn lại, âm thầm nắm chặt tay lại thành nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại tại Lạc Hy không quá ba giây:
- Chuyện này đã có bao nhiêu người biết?
Lạc Hy liền mỉm cười, nhẹ nhàng đáp, nhưng ý tứ uy hiếp lại rõ ràng:
- Anh yên tâm, chỉ có Lạc gia của em biết thôi. Dực à, anh là người thông minh, anh biết em muốn gì mà đúng không?
Khuôn mặt điển trai của anh càng thêm lạnh băng, như thể có từng làn gió lạnh thổi từ địa ngục về:
- Nói đi, mục đích của cô!
...
Trong thời gian Tiêu Dực và Lạc Hy ra ngoài nói chuyện, Tần Lam đã tạm thời lấp đầy được chiếc bụng đói, nói là tạm thời thôi bởi vì cô không dám ăn nhiều. May là bữa tiệc này khá đông đúc, người đến ai ai cũng có mục đích và tâm tư riêng, cho nên không ai để ý tới một cô gái như cô cả. Cô đang âm thầm cảm tạ trời đất vì sự tự do này thì đột nhiên từ phía sau, một giọng nói vô cùng nam tính cất lên, chuẩn xác gọi tên của cô:
- Là Vân Tranh Lam đúng không?
Giọng nói không hề có chút ấn tượng này nhưng lại khiến cho Tần Lam nhớ rõ, đây chính là tên hóng hớt chuyện ngày hôm đó ấy mà, Dạ Minh. Thật ra thì tất cả nhân vật trong truyện cô đều biết cả, cho nên việc nhớ tới tên ai đó là điều vô cùng bình thường, cũng chẳng có gì đặc biệt là mấy. Dạ Minh cũng không ngoại lệ.
Gia thế của Dạ Minh thuộc dạng không thể coi thường được, càng không hề tầm thường chút nào, cho nên hắn xuất hiện ở bữa tiệc như này cũng không phải chuyện bất ngờ gì.
- À, tôi là Dạ Minh đây, không biết cô còn nhớ tên tôi không ta?
Thấy Tần Lam cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, Dạ Minh cứ tưởng là cô không nhớ ra mình là ai, cho nên mới chủ động giới thiệu lại. Nói gì thì nói, nhưng đây cũng là lần thứ hai hắn phải giới thiệu tên của mình cho một cô gái nào đó. Trước giờ, chỉ có phụ nữ chủ động tiếp cận hắn, mong được có cơ hội nhào vào lòng hắn mà thôi. Chứ người như Tần Lam quả thực không có, cô đúng là một cô gái đặc biệt khiến cho người ta ấn tượng mạnh mà.
Tần Lam hiển nhiên đã biết rõ rồi, cho nên cô càng không có tỏ ra bất ngờ gì, chỉ bình thản gật đầu một cái:
- Ừm, có chuyện gì sao?
Dạ Minh lại một lần nữa cảm thấy trong lòng vô cùng tổn thương, sao cô có thể tuyệt tình y như Tiêu Dực như vậy chứ?
- Nè nè, người dám đối xử với bổn thiếu gia như vậy cũng chỉ có mình cô thôi đó.
- Ồ, vậy xin lỗi nhé, tính tôi hơi thẳng thắn một chút.
Tần Lam tỏ ra chuyện này không hề liên quan tới mình, mà thật lòng thì cô cũng chẳng quan tâm cho lắm. Cô chỉ định đáp lại mấy câu cho có lệ rồi tìm cách chuồn đi mà thôi.
Đúng lúc này, Tiêu Dực đã quay trở lại, Tần Lam lập tức vui vẻ chạy tới chỗ anh, hoàn toàn bỏ lại Dạ Minh đang bị tổn thương x2.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT