Rời khỏi Vân gia, tới tận khi Tần Lam và Tiêu Dực đã cùng nhau ở trên xe rồi, Tần Lam mới nhào vào lòng anh hỏi:
- Thống soái, em hỏi thật, sao hôm nay anh lại tới đây? Có phải anh không tin tưởng em, sợ em sẽ lại nói dối không?
Thật ra Tần Lam cũng không muốn hỏi nhiều chuyện vô nghĩa như vậy, nhưng cô lại muốn thăm dò thử thái độ của anh xem, nếu như anh quá đa nghi thì sau này cô phải hành động cẩn trọng một chút. Đàn ông mà, một khi đã ghen tuông thì chẳng cần lí lẽ gì, chỉ sợ anh lúc nào cũng nghĩ cô "đội mũ xanh" cho anh, rồi lại cố tình làm khó cô này nọ thôi. Như vậy thì quá là oan ức rồi.
Chưa biết chừng, anh nổi điên lên sẽ lấy mạng cô lúc nào không hay.
Tiêu Dực nhìn chằm chằm vào Tần Lam, cơ thể mềm mại của cô nhào vào lòng anh, anh thuận thế dùng một tay ôm gọn lấy chiếc eo thon gọn ấy. Tay còn lại, anh dùng để nâng cằm cô lên, ép mắt đối mắt:
- Tranh Lam, bình thường em ghê gớm với tôi lắm mà, tại sao trở về Vân gia lại thành con rùa rụt cổ vậy?
Rất rõ ràng, Tiêu Dực đang tức giận chuyện ban nãy. Thái độ này của anh cũng khiến cho cô bất ngờ luôn, hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói như vậy.
Vậy là, anh thật sự vì lo lắng cho cô nên mới tới tận Vân gia, kết quả là bắt gặp cảnh Vân Hàm Uy ức hiếp cô, cho nên anh mới không vui?
Tần Lam cảm thấy trái tim trở nên ấm áp, vui sướng như một đứa trẻ nhận được quà. Nhưng cô còn chưa kịp giải thích gì, anh đã bá đạo cắt ngang lời nói định thoát ra khỏi miệng của cô:
- Người phụ nữ của tôi, không cần phải cúi đầu trước ai khác. Hãy nhớ, chỉ bọn họ mới phải cung kính em, nghe không?
Tần Lam vui vẻ gật đầu, hai tay càng ôm chặt lấy Tiêu Dực hơn. Trước đây cô luôn được cha mẹ và anh trai nâng như nâng trứng, hoàn toàn không để cho cô phải chịu bất kì ấm ức nào cả. Bây giờ, anh cũng đối xử tốt với cô như vậy, cô thật sự rất vui, cũng rất cảm động.
Vốn dĩ cô là một nhân vật nữ phụ, số phận định sẵn phải chết trong tay anh. Vậy mà bây giờ anh lại hết lòng bảo vệ cô, vì cô mà không ngại trở mặt với nữ chính. Chuyện này, nghĩ thôi đã cảm thấy thật vi diệu rồi.
- Thống soái, em có thể... gọi thẳng tên anh được không?
Trong một phút không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân, Tần Lam đã lớn mật bày tỏ. Cứ gọi anh là thống soái, khiến cho cô có cảm giác rất xa cách mà lại không chân thực. Nếu như đã xuyên không rồi, vì sao lại không thể hưởng thụ một chút chứ?
Đây rõ ràng không có trong kế hoạch ban đầu của Tần Lam, nhưng bây giờ anh chủ động đối tốt với cô, không nhận quả thực rất lãng phí.
He he! Đầu óc Tần Lam nảy sinh ra một vài suy nghĩ đen tối.
Câu nói của cô cũng thành công khiến cho Tiêu Dực hơi ngẩn người một chút, nhưng cũng rất nhanh chóng, anh bật cười. Bàn tay anh to lớn như có thể dễ dàng nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, từng ngón tay thô ráp nhè nhẹ vuốt ve trên làn da mịn như em bé:
- Được, tôi cho phép!
Hô hô, Tần Lam thầm nghĩ trong lòng "Đúng là tiểu thuyết có khác, nam chính lúc nào cũng tỏ ra bá đạo như vậy". Nhưng ở ngoài mặt, cô vẫn vui vẻ gọi tên anh:
- Tiêu Dực, Tiêu Dực!
Cái tên này được thoát ra từ chiếc miệng nhỏ của Tần Lam, thật sự động lòng người, Tiêu Dực cũng không ngoại lệ. Sớm biết như vậy, anh đã bắt cô gọi tên mình mỗi ngày rồi.
Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia lên, anh thâm tình đặt xuống môi cô một nụ hôn sâu.
Suốt cả đường về, người lái xe không dám liếc xuống phía dưới lấy một lần, dù nó có được ngăn cách bởi một lớp màn. Nhưng bầu không khí trong xe cứ liên tục tăng dần, như lửa thiêu đốt, quả thực dễ khiến người ta đỏ mặt.
...
Vài ngày sau, Tần Lam kết thúc những ngày nghỉ "ngọt ngào" ở bên Tiêu Dực. Cô phải đi học trở lại, còn anh cũng bận rộn với công việc của mình sau khoảng thời gian dưỡng thương. Hai người dường như không có thời gian nhìn mặt nhau, phần lớn là anh phải đến thành phố khác xử lí công việc.
Tần Lam bắt đầu viết thêm tiểu thuyết mới. Lần này trái tim đã được nạp đầy "tình yêu" nên viết gì cũng cảm thấy ngọt ngào hết. Rất nhanh chóng, tiểu thuyết của cô lại trở thành siêu phẩm bán rất chạy. Ở thời đại này tuy không ít tác giả nhưng lại ít người viết được kiểu vừa cuốn hút lại mang theo phong cách hiện đại như cô. Với bút danh "Công tử X", cô lại một lần nữa trở thành cái tên để cho mọi người bàn tán, vẻ mặt của ai nấy mỗi khi nhắc đến cô đều vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái.
Tần Lam đi lại trong trường, bên cạnh vẫn là cô bạn thân Yên Hạ. Yên Hạ tỏ ra vô cùng tự hào khi có bạn thân là "người nổi tiếng". Mọi chuyện của Tần Lam, cô cũng không giấu cô ấy, có gì kể nấy.
Nhưng Yên Hạ vẫn ngưỡng mộ nhất chính là tình yêu của vị thống soái ác ma dành cho cô vợ nhỏ của mình, nghe mà lãng mạn gì đâu.
- Tiểu Tranh Lam à, cậu có thể kể thêm một chút nữa được không, chuyện tình của cậu và thống soái đẹp đẽ như mơ ấy.
Tần Lam cũng không ngờ Yên Hạ lại cuồng ngôn tình tới vậy, cô ngao ngán lắc đầu. Cái gì nên kể cô đã kể hết rồi, còn những chuyện giữ bí mật, đương nhiên không thể tiết lộ:
- Lâm cô nương, cậu đừng tò mò nữa. Muốn nghe thêm sao, hay là cậu tò mò cả chuyện "giường chiếu"?
Quả nhiên, Tần Lam đã thành công doạ cho Yên Hạ im bặt lại. Phụ nữ ở thời này còn chưa cởi mở tới mức đó, chỉ nghe thấy hai chữ "giường chiếu" thôi đã ngượng đỏ cả mặt rồi. Yên Hạ cũng không ngoại lệ.
- Đáng ghét, sao cậu có thể nói câu đó một cách quang minh chính đại như vậy chứ?
Tần Lam chỉ mỉm cười lắc đầu, không đáp câu hỏi của Yên Hạ. Vì sao ư, vì cô không phải người của thế giới này, sinh ra ở một thế giới hiện đại đó.
Dù có nói ra thì Yên Hạ cũng không hiểu đâu, Tần Lam liền nhanh chóng chuyển đề tài:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta vào lớp thôi.
Lúc hai người vui vẻ chuẩn bị vào lớp, bỗng nhiên sau lưng có một giọng nói lạ lẫm ngăn cản lại:
- Bạn học Vân Tranh Lam, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT