Cả một ngày Tần Lam chỉ quanh quẩn bên giường bệnh của Tiêu Dực. Chuyện anh bị thương vẫn đang được giữ bí mật, nếu mà để cho các thế lực ở bên ngoài biết thì e rằng sẽ loạn mất. Chuyện cấp bách trước mắt chính là tìm ra kẻ phản bội trong quân ngũ, càng sớm càng tốt.
Tiêu Dực lúc này vẫn còn hôn mê, đội trưởng Lâm Dương cũng bị thương nặng, cho nên người duy nhất có quyền đứng ra tìm kẻ phản bội chỉ có Tần Lam. Mặc dù cô chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, nhưng cô cũng nhất quyết không mềm lòng với kẻ phản bội đó.
Trước tiên cô cũng không vội bắt tay vào việc điều tra ngay, tránh "đánh rắn động cỏ". Người khiến cho Tiêu Dực không chút nghi ngờ phòng bị gì, chắc chắn là một kẻ không hề đơn giản. Chưa ai tuyên bố công khai nói là có kẻ phản bội cả, chỉ là suy đoán của một số người. Nhưng kế hoạch đã lên sẵn như vậy, có lí nào người của Lạc La Bằng biết trước mà phục kích ngược lại chứ, chắc chắn phải có ai đó tiết lộ ra.
Tần Lam cố gắng lục lọi trong trí óc mình, xem xem trong cuốn tiểu thuyết có nói gì tới những sự việc này không. Nhưng dường như, mọi chuyện không được khả quan cho lắm. Cốt truyện đã thay đổi quá nhiều rồi, thậm chí là không còn đi theo cốt ban đầu nữa. Cô cũng không hề biết rằng, vị trí nữ chính trong tiểu thuyết đã dần thuộc về mình.
...
Vài ngày sau trôi qua, cuối cùng Tiêu Dực cũng đã tỉnh lại. Thời gian anh hôn mê, Tần Lam cũng chẳng có tâm tư đi đâu cả, cho nên những chuyện liên quan tới Lạc Hy cô càng không để tâm.
Anh tỉnh lại là lúc cô ngủ quên bên cạnh anh. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cô gái nhỏ mình ngày đêm mong nhớ đang ở bên cạnh và chăm sóc mình, khoé môi anh khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, hạnh phúc tràn vào trong tim. Không tự chủ được, anh liền giơ tay lên xoa nhẹ mái tóc cô, hành động vô cùng dịu dàng.
Tần Lam ngủ không say lắm, cho nên khi Tiêu Dực hạ tay xuống xoa đầu mình, cô đã tỉnh dậy. Lúc bốn mắt chạm nhau, hàng loạt cảm xúc khó tả đã dâng lên trong lòng cả hai. Không hiểu sao Tần Lam lại cảm thấy sống mũi mình cay cay, cô lập tức ôm lấy anh như một phản xạ tự nhiên:
- Hức, thống soái, anh cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Em thực sự rất sợ...
Sự chủ động của Tần Lam đối với Tiêu Dực, chưa bao giờ khiến cho anh phải chán ghét cả, ngược lại anh thực sự rất thích mỗi lần cô chủ động. Anh cũng vòng tay qua eo cô, ôm chặt cô vào lòng mình, vỗ lưng an ủi:
- Khóc gì mà khóc, chẳng phải tôi vẫn đang bình an vô sự đấy sao?
Câu này của Tiêu Dực khiến cho Tần Lam vô cớ tức giận, nếu có gan thì cô nhất định sẽ mắng lại anh "Bình an cái con khỉ khô" rồi. Mà thôi, dù sao anh hiện tại cũng đang là người bệnh, cô cũng không nỡ nặng lời với anh.
- Thống soái, từ nay anh đừng làm những chuyện nguy hiểm nữa có được không? Em sẽ rất lo lắng cho anh, ăn không ngon, ngủ không yên. . Ngôn Tình Trọng Sinh
Mặc dù từ trước tới giờ Tần Lam luôn tìm cách lấy lòng Tiêu Dực chỉ là để muốn giữ lại tính mạng cho mình, nhưng vào giờ phút này, từng câu từng chữ mà cô nói đều là thật lòng.
Tiêu Dực nhìn Tần Lam chằm chằm, từ trong anh mắt của anh, rõ ràng không tin lắm những lời cô nói. Nhiều lúc cô lấy lòng anh, nói những lời ngon ngọt, anh biết rõ nhưng vẫn cảm thấy vui trong lòng. Anh thực sự không biết lúc nào là cô giả bộ, lúc nào là cô thật lòng nữa. Mà anh lại lỡ tương tư cô rồi thì biết làm sao đây?
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dực quyết định kìm nén cảm xúc của bản thân lại, anh chỉ hờ hững đáp lời cô:
- Những chuyện thế này em không hiểu đâu, và cũng đừng cố hiểu làm gì. Việc của em chính là ngoan ngoãn ở nhà, hầu hạ tôi thật tốt, hiểu chưa?
Thái độ này của anh khiến cho Tần Lam có chút buồn, dù cô có làm gì cố gắng đi chăng nữa thì chung quy anh vẫn không tin tưởng cô. Cô còn biết rõ người của anh luôn giám sát cô mọi lúc mọi nơi, trong lòng cô rất khó chịu nhưng cô cũng không dám phản kháng lại anh. Đành để như vậy đi, trôi theo dòng chảy, mặc kệ số phận an bài.
Với lại, trong mắt anh cô thực sự chỉ là một công cụ làm ấm giường, cho nên cô càng không dám ảo tưởng nhiều.
- Vâng, thưa thống soái.
Thấy Tần Lam đột nhiên trở nên nghe lời như vậy, cũng không tỏ ra bướng bỉnh như mấy lần trước, quả thực khiến cho Tiêu Dực kinh ngạc. Nhưng anh cũng không muốn tiếp tục chủ đề nhạt nhẽo này nữa, liền cất tiếng sang vấn đề khác:
- Được rồi, bây giờ em giúp tôi đi tắm đã.
Ngốc nghếch nãy giờ, vừa vui mừng vì Tiêu Dực đã tỉnh lại, cũng buồn vì những lời nói của anh, cho nên Tần Lam quên mất phải ra ngoài báo cáo với mọi người. Nhưng mà bây giờ anh lại ra lệnh muốn tắm, cô quả thực cũng không dám trái lệnh.
- Vâng ạ, để em đi chuẩn bị!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT