Tuyết Sinh đem khí cơ bản thân khoá chặt chiến trường, liếc mắt liền nhìn ra nội tình.
Đám tu sĩ Dị Tộc đến đây hôm nay hết thảy mười bốn người, trong đó hai kẻ vừa bị Tuyết Sinh gi3t chết, ba tên Luyện Khí viên mãn rút lui nơi xa đang tìm kiếm thời điểm xuất thủ, mục tiêu của Tuyết Sinh tất nhiên là trung niên Trúc Cơ, có điều Tuyết Sinh không muốn lãng phí thời gian, bởi lúc này ở trung tâm Thanh Dực Thành, Tuyết Sinh cảm nhận được một cỗ ba động chiến đấu cùng lực lượng tu vi cuồng bạo chấn động trời đất.
Dị Tộc xâm lấn, đã bắt đầu tàn sát khắp nơi, không chỉ riêng Thanh Dực Thành mà Mạo Nhi Thành, Tuyết Nguyệt Thành cũng lâm vào máu lửa.
Mây đen hoá thành Hắc Hải che đậy bầu trời Mã Nhạc Sơn, giờ phút này Tử Vực giáng lâm trên địa phương tồn tại lỗ hổng không gian.
Lôi Đình lăn lộn, một cỗ uy áp kinh thiên động địa cuồn cuộn tụ tập, chực chờ bộc phát, giống như núi lửa súc thế, thời khắc phun trào nhất định thiêu rụi hết thảy cản trở, đáng sợ hơn, tầng trời đang vỡ vụn, chậm rãi xé rách, để lộ một đôi con mắt khổng lồ nhúc nhích, tựa hồ muốn thức tỉnh.
Theo đó khói lửa chiến tranh cũng đột ngột phủ xuống.
Trong thiên địa vọng tới một đạo âm thanh thao thiên quanh quẩn, giống như có người ở bên ngoài giới ngoại đem búa sắt nện xuống tầng trời, hoá thành sấm sét.
"Linh Tôn Hoá Thần, hôm nay Đạo Thề đã vô dụng.
.
Tu sĩ Linh Giới nghe lệnh! Toàn lực giết vào Thiên Công Châu, một cọng cỏ cũng không cho phép mọc thẳng, một con kiến cũng không cho sống sót.
.
Mang Linh Tôn chi uy tái hiện thế giới này, đồ diệt hết thảy để cho Linh Giới trường cửu.
.
Vĩnh thế huy hoàng!".
Âm kia giống như chiến kỳ đi trước, tạo ra mồi lửa, đốt lên khốc liệt.
Theo đó vạn dặm trời đất trong sát na ngắn ngủi bỗng nhiên nổ tung, hư không triệt để vỡ vụn, một cỗ Pháp Quan màu đen chứa đựng âm khí rậm rạp chằng chịt dẫn đầu xé nát hết thảy cản trở, đâm gãy đỉnh Mã Nhạc Sơn.
Thiên Sơn trấn áp cấm khu, sừng sững vạn năm hôm nay toái diệt.
Thế giới thình thịch một cái, như nhịp tim đập mạnh, sau đó là tiếng thở dài bi ai phát ra từ mỗi gốc cây ngọn cỏ, từ cát bụi, mây gió, từ sâu linh hồn vô số sinh mệnh phiến lục địa này.
Là tiếng thế giới thở dài.
"Bi".
Thiên địa biến sắc.
Pháp Quan khổng lồ như là Già Thiên Chi Thủ mang theo bóng tối Tận Mạt che đậy Thiên Không, nửa cỗ quan tài từ giới ngoại ầm vang một tiếng đâm vào, sau khi toái diệt Mã Nhạc Sơn liền chân chính lộ ra bản thể.
Vạn trượng Thạch Quan, cổ lão tang thương, tràn ngập mục nát uế bại.
Tầng không gợn lên váng sóng, mãnh liệt lan tràn, tung hoành ngang dọc, rốt cuộc chạm vào thương khung, từ xa nhìn lại, tưởng như một cây Thiết Côn kỳ vỹ chọc xuống mặt hồ tạo thành vặn vẹo, lộ ra lỗ thủng.
Trên bầu trời Mã Nhạc Sơn, Lôi Đình cuồn cuộn, trên mặt biển Vô Tận Hải mây đen lăn lộn, tiếng gầm thét gào giết nổ vang chấn động bát phương.
Theo lỗ hổng không gian đang từng chút một phá diệt lan rộng, có bóng người lao ra, sau đó là vô số tu sĩ Dị Tộc tràn vào cảnh nội Thiên Công Châu, trên cơ thể mỗi người đều gánh tải hung tàn lăng lệ, mang sát khí kinh nhân, để cho thiên hôn địa ám.
Bóng đen rậm rạp chằng chịt không khác gì kiến trước mưa giông.
Vừa xuất hiện liền buông xuống thế gian, lộ ra răng nanh sắc nhọn, điên cuồng gào thét như Lang Tể khát máu.
Vô Tận cấm khu.
Hải Lãng bốc lên tận trời, bọt nước màu đen tanh hôi ô uế quét ngang vạn dặm.
Một khắc, cả thế giới không còn ánh sáng, chỉ dư lại tiếng Lôi Đình ầm ầm.
"Chiến tranh!" Tuyết Sinh thất thần quan sát thế giới biến hoá, bỗng nhiên mở miệng thốt ra một tiếng nỉ non.
"Trận đầu chỉ là ma sát, chưa đến mức thảm liệt, Dị Tộc nhất định có che giấu, mà Bách Tông Thiên Môn tự có biện pháp đối phó ngăn chặn, chiến trường của cường giả không phải ở chỗ này, tạm thời hỗn loạn nhưng sẽ ít nguy hiểm, kẻ tu vẫn sẽ có không gian sinh tồn, đáng thương cho phàm linh.
.
Mất chỗ dung thân" Tuyết Sinh thì thào nói thầm, theo khí tức nặng nề của chiến tranh buông xuống cả người hắn cũng bốc lên lửa nóng, giờ phút này sát khí trong cơ thể đã vô cùng cuồng liệt.
Dao găm trên tay hắn muốn li3m máu.
Long Xà Kiếm thèm khát huyết tinh.
Tuyết Sinh cũng vậy, hắn muốn giết tận trời đất, quấy cho Thiên Không biến sắc, giết thành máu chảy thao thiên, giết ra điên cuồng vô biên.
Nếu không như vậy lòng hắn sẽ tích tụ oán khí khó tán.
Giờ phút này trong mắt Tuyết Sinh có một toà bia mộ màu đen, sừng sững ở đó chống lên đôi con ngươi thâm trầm sắc bén, Sát Hoả nội uẩn điên cuồng thiêu đốt, để lộ ra hai chữ cổ xưa.
Minh Bi.
.
Song phương bộc phát khí tức.
Giằng co ngắn ngủi, người đầu tiên động thủ chính là trung niên Trúc Cơ, hôm nay Dị Tộc buông xuống thế giới này, muốn làm Tu Hú đoạt tổ, cho nên việc đi phàm giới giết người luyện hồn cũng không phải lén lút dè chừng như quá khứ, đối với thiếu niên trước mặt, hắn chỉ có kinh ngạc, hoàn toàn không e sợ, nghĩ rằng đối phương mới là người nên hoảng loạn.
Hắn gầm nhẹ, ra lệnh cho mười hai tên bộ hạ lập tức động thủ vây giết Tuyết Sinh.
Từng thanh trường thương hiện ra trong tay bọn hắn, bộc phát khắc nghiệt, như bài sơn đảo hải thẳng đến Tuyết Sinh.
Ba tên Luyện Khí viên mãn trước sau chòng chọc quan sát cũng nhanh chóng tới gần.
Nhưng vào lúc này đột nhiên có người phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, thân thể hoá thành xanh đen, trực tiếp phun ra máu tươi, độc phát, ngã xuống đất chết thảm.
"Có độc".
Trong không gian rộ lên tiếng nổ vang quanh quẩn, khói trắng khói xanh mù trời.
Chớp mắt, có ba tên chảy máu thất khiếu, những người khác tâm thần chấn động, nhao nhao biến hoá.
Cũng lúc này Tuyết Sinh động thủ.
Tốc độ rất nhanh, chớp mắt liền tới gần một tên Dị Tộc Luyện Khí kỳ, dao găm trên tay phải vung lên, đón đỡ trường thương phía trước, gạt xuống, bẻ gãy nghiền nát, thân thể di động tránh né thương thứ hai, đồng thời dao găm rời khỏi tay trực tiếp đâm vào cổ tên Dị Tộc bên cạnh.
Tiên huyết nở rộ giữa trời, không lùi mà tiến, Tuyết Sinh nghiền ép giết vào chiến trường.
Trong tiếng oanh minh nổ vang Huyết Quỷ lần nữa xuất hiện, phẫn nộ gào thét, bốn tấm Huyết Kỳ cuốn ngược đẩy biển máu lan về phía trước, đem theo hơi nóng trên cơ thể nó thiêu đốt bát phương.
Trong lúc nhất thời giết chóc tràn ngập.
Gốc hoè già run rẩy kịch liệt, bóng cây đổ ngược hướng, giống như sợ hãi tránh né, không dám nhìn thẳng.
Giờ khắc này cỗ Pháp Quan kỳ vỹ đã hiện ra trên bầu trời Thanh Dực Thành, nó quá to lớn, lật úp tầng không che đậy hết thảy, đem ngày biến thành đêm tối mà tử khí âm u rậm rạp bên trên cũng hoá vô số tia tử tuyến, chằng chịt lan vào thương khung, tựa như vạn xà đang điên cuồng gào thét, cắn nuốt thôn phệ trên trời dưới đất.
Tầng không nứt vỡ, tiếng nổ vang trầm đục quanh quẩn sấm rền.
Bóng tối hàng lâm, phong vân biến hoá, thời tiết thâm thúy như nước biển, không thể nắm bắt.
Giờ khắc này ở bốn phía Thanh Dực Thành, Lôi Đình trên bầu trời điên cuồng oanh minh, từng đạo thiểm điện ẩn hiện, ngang dọc tung hoành, chạy về Vô Tận Hải, lan ra Vô Lượng Đại Sơn, quét sạch hướng Vẫn Thần Chi Địa, lặn khuất cuối đường chân trời.
Giống con mắt của đại năng Dị Tộc đang không ngừng quan sát phương Thương Sinh trước mặt.
Có thể rất nhanh thôi toàn bộ sẽ trở thành thức ăn, cung cấp chất dinh dưỡng cho tu sĩ giới ngoại.
Tại lúc thiểm điện xẹt qua bầu trời đêm, đốt đèn chiếu rọi, lộ ra chém giết điên cuồng.
Giờ khắc này oanh minh cùng Lôi Đình trùng điệp, sát khí trong mắt Tuyết Sinh đã vô cùng dày đặc, như muốn phá thể tràn ra, cả người hung hăng đâm vào một tên Dị Tộc, xung kích cực đại trực tiếp chấn nổ không gian bốn phía, mà cơ thể đối phương cũng vậy, không thể thừa nhận bỗng nhiên lung lay, sau đó sụp đổ toái diệt.
Một tên khác lao tới, Tuyết Sinh không thèm nhìn công kích, mặc kệ thuật pháp rơi trên cơ thể, thiêu đốt y phục cắt chém da thịt, dao găm nơi tay vung vẩy, nhắm thẳng ngực, ở trên trái tim đối phương, đâm liên tiếp sáu nhát.
Bởi hắn điên cuồng, hắn đang trút giận.
Mỗi một nhát dao đều khiến từng người ở đây run rẩy tâm thần, cho đến cái chớp mắt tiếp theo, khi trường thương cùng thuật pháp trút xuống, Tuyết Sinh bỗng nhiên lách người tránh đi, thi thể tên tu sĩ Dị Tộc trở thành bao cát, lập tức bị xé nát, nổ tung chia năm xẻ bảy.
Cùng lúc này, ngay khi Tuyết Sinh rút lui, bốn tên Luyện Thể của Dị Tộc ỷ vào nhục thân cường hãn bỗng nhiên vọt tới, đem Tuyết Sinh vây quanh, liều lĩnh đánh giết.
Còn có trung niên Trúc Cơ, hắn nhìn thấy thời điểm thích hợp cho nên bộc phát toàn lực, hai tay bấm ấn, một quả huyết cầu to lớn ngưng tụ, hoá thành một con Biên Bức đỏ rực như máu, khoá chặt Tuyết Sinh, bổ nhào giết tới, tiếng rít của nó xé rách không trung, há miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn, một khi bị nó cắn trúng, không chết cũng muốn trọng thương.
Mắt thấy nguy cơ, Tuyết Sinh bình tĩnh phất tay, Pháp Y đạo bào bộc phát tử quang, hoá thành phòng hộ, ngạnh kháng Biên Bức, thân thể mượn lực rút lui, thẳng về phía sau, vọt tới bốn tên tu sĩ Luyện Thể.
Mục tiêu của Tuyết Sinh rất rõ ràng, trước hết chém giết toàn bộ Luyện Khí kỳ, sau đó lại trảm diệt Trúc Cơ.
Dị Tộc vốn lạnh lùng đối với sinh mạng của chính mình, cho nên chẳng khoa trương khi nói bọn hắn hoàn toàn không sợ hãi cái chết, có chăng chỉ biểu lộ đau đớn thống khổ mà thôi.
Giờ phút này Huyết Quỷ phun ra hoả nhiệt, nhấc lên biển máu ngập trời, nhưng sắc mặt bốn tên tu sĩ Dị Tộc không hề biến hoá, vẫn như cũ điên cuồng vọt tới.
Chớp mắt đụng chạm, ý đồ lấy cái chết đổi thương tổn.
Tiếng ầm ầm truyền ra, hai tên lõm ngực, từ cổ xuống bụng sụp đổ be bét, nhưng lại đồng thời ôm chặt lấy eo Tuyết Sinh.
Người kia bị dao găm ghim lên trán, máu tươi tưới xuống, dịch não chảy theo, nhưng vẫn gắt gao túm chặt tay phải Tuyết Sinh, không cho Tuyết Sinh có cơ hội rút về.
Người cuối cùng, trong mắt hắn lần đầu tiên lộ ra tâm tình ba động.
.
Là cuồng nhiệt.
"Xin Minh Chí của tộc ta buông xuống phương thế giới ngạo mạn này, trấn giết kẻ địch trước mặt!".
Hắn hô to một tiếng, trong nháy mắt thiêu đốt thân thể, hoá thành nửa tấm phù ấn âm u tàn phá.
Phù ấn thăng thiên, bộc phát quang mang vô cùng loá mắt.
Để lộ hai chữ tang thương cổ lão.
Minh Chí!!