Tuyết Sinh lưu trú tại Diệu Ân Thành một đêm, trong khoảng thời gian này hắn muốn nếm thử Tẩy Tủy, nhưng cuối cùng vì lo lắng an nguy bản thân, Tuyết Sinh vẫn quyết định tạm thời gác lại.
Tẩy Tủy là giai đoạn cực kỳ hung hiểm.
Rút bỏ tủy xương tiến hành thay mới, khi đó cơ thể sẽ vô cùng yếu ớt, nếu như quá trình tái tạo xảy ra bất trắc sẽ là vạn kiếp bất phục, mặc dù Tuyết Sinh khao khát thực lực nhưng không phải vì vậy mà đánh mất lý trí.
Cố gắng hoà hoãn cảm xúc, không hiểu sao lòng hắn hiện tại nóng như lửa đốt.
"Lo lắng cũng vô dụng!!" Tuyết Sinh thì thào, xoá bỏ hết thảy suy nghĩ vụn vặt trong đầu, ngồi trên giường gỗ đơn bạc bắt đầu tu hành.
"Hồn là vạn vật chi Linh, thân ta như Hoả Lô, thức hải là lửa lấy Linh làm củi, Sát Hoả Thôn Hồn luyện hoá vạn vật".
Trên thẻ tre mà Trần Thanh đưa tặng mấy hôm trước có ghi chép một đoạn pháp quyết, vừa lẩm bẩm những chữ này đầu óc Tuyết Sinh bỗng nhiên oanh minh chấn động, nhìn kỹ vào đồ án vẽ lại chu kỳ vận chuyển linh khí trong cơ thể, Tuyết Sinh mơ hồ nhận ra đây là một bộ Kinh Văn bí pháp, nếu đem so sánh với Vũ Hoá Kinh thì hai cái cách thức tu luyện là hoàn toàn trái ngược.
Tuyết Sinh không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng hắn rất có lòng tin đối với Ty Trưởng.
"Lộ trình vận khí cũng quá quái dị đi!" Tuyết Sinh kinh ngạc nói nhỏ, theo Thôn Hồn Kinh mô phỏng, thì linh khí sẽ không bị Mệnh Môn thu nạp, Đan Điền mới là nơi chứa đựng.
"Một bên là hấp thu, bên còn lại thôn phệ cắn nuốt.
.
Nếu như ta đồng thời tu luyện cả hai, vậy chẳng phải!!!.
.
" Một ý nghĩ điên cuồng loé lên khiến cho tâm thần Tuyết Sinh rung động mãnh liệt.
Theo lẽ thông thường, chỉ có thể hấp thu linh khí thiên địa nạp vào Mệnh Môn, từ đó đột phá cảnh giới tu vi, nhưng Thôn Hồn Kinh lại nói: Vạn vật đều có hồn, Dung Linh Luyện Hồn mới là đại đạo.
Tri thức này để Tuyết Sinh hoang mang.
"Hai cách thức tu luyện trái ngược, nhìn thì mâu thuẫn, thực ra lại dung hoà lẫn nhau, nếu như ta có thể tu hành song song, như vậy tu vi cảnh giới sẽ gấp đôi người thường, thêm nữa.
.
Mệnh Môn vỡ nát vẫn còn có Đan Điền chống đỡ, thậm chí, môi trường khắc nghiệt không tồn tại linh khí như cấm khu mới là địa phương Động Thiên Phúc Địa để tu luyện Thôn Hồn Kinh.
.
Ty Trưởng có lẽ cũng đi theo con đường này cho nên Kết Đan viên mãn vẫn dễ dàng áp chế Nguyên Anh đại năng!".
Nghĩ như vậy, trong mắt Tuyết Sinh lộ ra quyết đoán, lập tức nếm thử tu luyện Thôn Hồn Kinh.
Lẩm bẩm khẩu quyết, hai mắt nhắm chặt.
"Hồn là vạn vật chi Linh, thân ta như Hoả Lô, thức hải là lửa lấy Linh làm củi, Sát Hoả Thôn Hồn luyện hoá vạn vật!".
Thanh âm này thốt ra, không gian bốn phía bỗng nhiên rung động một cái.
Nghe như nhịp tim đang đập, cực kỳ thần bí.
Mà Tuyết Sinh cũng nhìn thấy rất nhiều bóng mờ ẩn hiện, lơ lửng bốn phía, đó là vô số sợi hồn, có lẽ đúng theo Kinh Văn miêu tả, vạn vật bên trong trời đất đều có Linh.
Từ bàn trà, giường gỗ, phòng ốc cho đến từng nhánh cây ngọn cỏ, thậm chí là hạt bụi bay ngang hay sương đêm đọng trên mái ngói, hết thảy là hồn vô chủ, ở giai đoạn nhập môn có thể cắn nuốt thôn phệ, còn đối với hồn sinh mệnh, hiện tại Tuyết Sinh chưa đủ năng lực để rút ra, nhưng tu luyện Thôn Hồn Kinh đến cảnh giới chí cực thì vạn Linh bên trong trời đất đều là tài nguyên tu hành.
Điểm này vô cùng bá đạo.
"Nếu như Thôn Hồn Kinh rơi vào tay những kẻ tâm địa bất chính, nó còn nguy hiểm hơn cả Chủng Tử Đạo, đây là cướp đoạt vạn tộc vạn Linh, mà hồn diệt mệnh tán, cũng chẳng khác nào thủ đoạn giết người cả, vậy vì cái gì Ty Trưởng lại giao nó cho ta!".
Tuyết Sinh thì thào trong lòng, hắn hình dung ra cảnh tượng một vị đại năng tu luyện Thôn Hồn Kinh đến cảnh giới chí cực, chỉ khẽ hô hấp, ngay lập tức toàn bộ sinh mệnh bên trong phạm vi khống chế của hắn đều bị cướp đoạt linh hồn, người đang sống bỗng nhiên hoá thành túi da trống rỗng.
Càng tìm hiểu sâu xa Tuyết Sinh càng thêm kinh hãi, cẩn thận suy xét thì Chủng Tử Đạo nếu so sánh với Thôn Hồn Kinh cũng chưa phải là cái gì quá ghê gớm.
"Tà hay chính không phải đạo bất đồng, đều do người tu hành quyết định, dao kiếm có lực sát thương, tại sao nó vẫn được kẻ sĩ tôn sùng! Còn nữa, bất kỳ vũ kỹ hay pháp môn nào xuất hiện trên đời cũng chỉ phục vụ cho một cái mục đích duy nhất, đó là giết người!".
Tuyết Sinh tựa lưng vách tường, hai mắt khép kín, não hải phù phiếm cảm thụ những thông tin này, trái tim hắn đập rộn lên.
Tiếp tục nếm thử.
Hai tay ấn niệm pháp quyết, đặt ở phía trước Đan Điền, ngón tay đan xen chống đỡ, mở ra tạo thành hình quạt, tựa cánh chim.
Sau đó hướng về trời đêm, khẽ hít một hơi thật sâu.
Trong chớp mắt này bầu trời hình như vặn vẹo, một cỗ hoả nhiệt nhìn không thấy theo thương khung tràn ra, bị ánh trăng thanh tẩy một ít nóng bức, mang theo nhu hoà, nương tựa nhịp thở đi vào cơ thể.
Đan Điền đột ngột cháy sáng, một cái cánh chim hư ảo màu vàng loé hiện trước ngực, giống như Phượng Vũ Cửu Thiên.
Tràn ngập Thần Thánh chi ý.
Vô số sợi hồn đang ẩn nấp bốn phía táo bạo hẳn lên, có dấu hiệu tụ tập lại, Tuyết Sinh há miệng hít mạnh, mang theo cỗ hoả nhiệt kia xâm nhập Đan Điền, mà hồn ảnh lập loè như ánh sáng đom đóm cũng dũng mãnh tràn vào, giờ phút này Đan Điền mở ra khe hở, để lộ thôi xán chi quang.
Đây là bước đầu tiên tu hành Thôn Hồn Kinh.
Cảnh giới thứ nhất! Khai Quang.
Thức tỉnh Đan Điền ẩn sâu bên trong cơ thể, điều mà đại đa số tu sĩ trong suốt chiều dài sinh mệnh sẽ không có cơ hội đụng chạm.
Mà biện pháp thức tỉnh là đem Hồn Linh dung nạp
Thời khắc này qua đi, một cái chớp mắt tiếp theo, Đan Điền oanh minh chấn động, giống như đã trải qua giấc ngủ quá dài, hôm nay bỗng nhiên mở mắt, nó hoá thành động khẩu đen ngòm hướng về cơ thể huyết nhục của Tuyết Sinh.
.
Nuốt một cái.
Lập tức toàn thân vặn vẹo, huyết khí lăn lộn mãnh liệt, từng sợi tràn ra thẳng tới Đan Điền, dung nhập bên trong, bị Tuyết Sinh cắn nuốt hoá thành lực lượng tu vi, đồng thời bằng mắt thường có thể thấy, cơ thể Tuyết Sinh đang trở nên khô cạn.
Tay áo lỏng lẻo, khuôn mặt lõm sâu, thân thể gầy đi quá nhiều khiến cho y phục bên ngoài trở nên dư thừa.
Nhưng thần sắc Tuyết Sinh vẫn như thường, không hề bối rối.
Duy trì bình tĩnh, mặc kệ Đan Điền đang điên cuồng hấp thu khí huyết của chính mình, dưới tình trạng như vậy, Ma Thiên Thể Quyết chủ động vận chuyển, Huyết Quỷ không hiện thân nhưng hình như bất cam, nghe được một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ.
Thể chất của Tuyết Sinh cực kỳ kinh người, thân thể tinh luyện, khí huyết bàng bạc cho nên mới có thể chèo chống đến hiện tại, nếu đổi thành người khác chỉ sợ một cái chớp mắt sẽ bị hút thành xác khô.
Mặc dù như vậy Tuyết Sinh vẫn cảm thấy không chịu nổi, chú ý tới huyết nhục khô kiệt tựa như Cán Thi, thế là tinh quang trong mắt loé lên, Vũ Hoá Kinh cùng Ma Thiên Thể Quyết toàn diện bộc phát, Huyết Quỷ huyễn hoá trên đỉnh đầu, từ phía sau truyền đến tiếng gào thét.
Huyết Quỷ vừa ra lập tức lồng lộn chấn động, cơ thể nó khô nứt, để lộ máu huyết màu xích kim giống như dung nham núi lửa, giờ phút này sôi trào mãnh liệt, khí thế kinh nhân.
Ngày trước bước vào Trùng Huyết viên mãn, Khí Huyết Thành Ảnh huyễn hoá bổn mệnh Pháp Thân, cho đến hiện tại Tuyết Sinh vẫn cảm thấy đã là cực hạn rồi.
Nhưng không.
.
Hình như Huyết Quỷ đang muốn đột phá.
Chớp mắt tiếp theo, Huyết Quỷ bỗng nhiên lay động, toàn thân cao thấp tràn ra vô số sương mù màu máu, nhanh chóng chui vào cơ thể Tuyết Sinh, lan đến Đan Điền.
Đan Điền chấn minh càng thêm cuồng bạo, động khẩu mở lớn điên cuồng hấp thu lực lượng do Huyết Quỷ cung cấp, mà Huyết Quỷ cũng nhanh chóng khô héo, cho đến hơn mười hơi thở sau, Huyết Quỷ bỗng nhiên ầm vang đổ sụp hoá thành một đoàn huyết khí bàng bạc trực tiếp tràn vào thể nội Tuyết Sinh.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, quá trình Khai Quang còn thiếu mất một chút.
Đan Điền run rẩy, toàn lực ứng phó muốn triệt để thức tỉnh, nhưng mức độ huyết khí hiện tại tuy vô cùng bàng bạc vẫn chưa thể nào chèo chống.
Ánh mắt Tuyết Sinh loé lên dị mang, nâng tay phải vỗ vào không gian giới chỉ, chớp nhoáng, hai viên đan dược màu lam bay ra, lơ lửng phía trước, ngay lập tức một cỗ dược hương nồng đậm khuếch tán bốn phía.
Đó là Thăng Linh Đan, phần thưởng hạng nhất khảo hạch, hiện tại Tuyết Sinh mới có cơ hội sử dụng.
Không chần chờ chút nào, Tuyết Sinh há miệng khẽ hấp, hai viên Thăng Linh Đan lập tức bay thẳng vào bên trong cổ họng.
Ngay lúc này thân thể oanh minh, một khắc khi đan dược hoà tan, dược lực nồng đậm đến kinh người bỗng nhiên bùng nổ.
Đan Điền mở lớn động khẩu, kích động nuốt một ngụm.
Lộng lộng!!!.
Trong cơ thể Tuyết Sinh dường như có sóng đánh.
Hải Khiếu rung trời, phong quyển tàn vân.
Không biết bao lâu sau.
Quá trình Khai Quang rốt cuộc cũng kết thúc.
Hai mắt Tuyết Sinh bỗng nhiên trợn to phát ra tiếng gầm vang trầm thấp, tiếng vang này bao hàm đạo vận, ẩn chứa thâm ảo, kinh thiên động địa.
Như là xé tan gông cùm xiềng xích, phá vỡ một loại cực hạn nào đó của cơ thể, lực lượng tu vi trong Đan Điền giờ phút này tăng trưởng bằng một cái tốc độ cực kỳ khủng khiếp.
Khai Quang tầng một.
.
Khai Quang tầng hai.
Mấy chục hơi thở, trực tiếp đột phá đến Khai Quang tám tầng, ngang bằng tu vi Pháp Tu.
Đụng chạm bình cảnh.
Giờ khắc này toàn bộ gian phòng oanh minh nổ vang, lực lượng cuồng bạo lấy Tuyết Sinh làm trung tâm, ở trong chớp mắt khuếch tán bát phương, dấy lên vặn vẹo.
Bầu trời đêm ở dưới cỗ chấn động này xôn xao biến hoá, như tụ như tán, hình thành nên một bức Hoạ Quyển, phảng phất con mắt thật lớn đang muốn mở ra.
Là Phượng Hoàng Chi Nhãn.
.
Sắc bén lăng lệ mang theo một cỗ Thần Vận kinh thiên động địa.
Tuyết Sinh thở sâu, gắt gao áp chế lực lượng tu vi đang cực kỳ cuồng bạo trong cơ thể, vừa mới cảm nhận sơ qua, Tuyết Sinh kích động r3n rỉ.
"Vậy mà.
.
Mạnh gấp bội lúc trước!!".