Trận chiến này cho đến hiện tại nhìn như ác liệt nhưng ai nấy đều biết, kỳ thực chỉ mới bắt đầu mà thôi, chưa bên nào lộ hết nội tình.
Phía dưới ác liệt bao nhiêu thì trên bầu trời càng ác liệt bấy nhiêu, năm đạo quan hoàn liên tục đâm vào nhau khiến cho tầng trời rạn ra.
Sau một tiếng nổ lớn chỉ thấy ba vị Thiên Trưởng bay ngược phía sau phun huyết như mưa, một con Hắc Long bộ dáng dữ tợn giống như từ Thái Cổ đi ra cuốn lấy ba người cắn giết không bỏ.
Tam đại Võ Hoàng chật vật không chịu nổi, ai nấy đều lập tức xuất ra thần thông bảo mệnh.
Một cái Xa Luân màu trắng bạc, một tấm khiên đồng hoen ố, một nửa cánh quạt sắt tàn phá.
Ba cái pháp bảo ngăn lại Hắc Long.
Hắc Long phun ra một ngụm Tử Hoả, lửa này ánh tím nhiệt độ cự cao có thể thiêu đốt vạn vật, ở bên trong Dị Hoả thuộc về thượng phẩm.
Tử Hoả đốt trời xanh.
"Phong Càn! Ta biết ngươi là Võ Tôn, còn không xuất ra bản lĩnh thực sự?" Hắc Long mở miệng nói tiếng người.
"Chưa đến lúc" Phong Càn lạnh lùng đáp.
Xa Luân là của hắn, theo Phong Càn phất tay Xa Luân hướng Hắc Long ầm vang chém tới, pháp bảo hình bánh xe này một đầu sắc dẹt, một đầu là Hoả Diễm đốt cháy, không biết làm từ vật liệu gì chỉ thấy cực kỳ sắc bén hoàn toàn có thể chặt đá phá núi.
Không những vậy tại trung tâm còn có ánh sáng tuần tự luân chuyển hoá thành vô số cổ ngữ mang theo ngập trời khí tức thần thánh.
Xa Luân bị Hắc Long há miệng cắn chặt, Hoả Diễm không thể thiêu đốt được nó, lập tức một nửa cánh quạt sắt mở ra hướng Hắc Long đâm giết, trên đường giết qua càng lúc càng biến lớn cuối cùng trở nên mênh mông như một chiếc chiến hạm không gian đen bóng, cổ lão thê lương.
Tại mỗi một cánh quạt sắt xoè ra đều chứa một tia đạo vị, quạt này không nguyên vẹn chỉ có ba lớp.
Lớp đầu tiên bay tới một chữ "Phong" màu đỏ, lập tức bầu trời ù ù, bát phương hiện ra vô số đầu dây tơ kết thành một tấm lưới lớn hướng Hắc Long phủ xuống, trực tiếp trói buộc không cho phép thoát chạy.
Hắc Long càng vùng vẫy tấm lưới càng xiết chặt, Tử Hoả trở nên vô dụng, những sợi tơ kia không phải vật chất mà là linh khí.
Chưa ngừng lại, lớp thứ hai bay tới một chữ " Trấn" lớn như ngọn núi, nặng nề ép xuống.
Hư không bị ép từng mảng đổ sụp, bát phương dậy sóng.
"Ngươi còn chờ cái gì?".
Hắc Long gầm lên một tiếng, ngay lúc này nữ nhân cung trang mới nhếch môi cười yêu dị, tại hậu phương từng bước đi tới, trùng điệp tàn ảnh chồng vào nhau, miệng phun ra âm thanh bén nhọn ghê người.
"Chỉ vậy cũng không chịu được, uổng công Linh Tôn bồi dưỡng ngươi!" Nàng giận dỗi nói một câu, cánh tay thon nhỏ trắng mịn như ngọc vậy mà bắt lấy tấm lưới linh khí, nâng lên, chỉ dùng sức một chút cũng khiến vô số mắt lưới đứt vỡ bung ra.
Phía đối diện Tống Thanh Thư gấp gáp thi pháp, bàn tay phải tạo thành một cái ấn quyết, ngay lúc đó lớp quạt thứ ba cũng mở.
Chưa để cho Hắc Long kịp xé lưới chạy thoát một chữ "Sát" cực lớn nữa hoá thành một cây Huyết Thương từ bầu trời đâm xuống, những nơi mũi thương đi qua bầu trời đều bị huyết thực hoá thành sắc đỏ.
Không thể ngăn cản, Huyết Thương thế như khai thiên tích địa đâm vào lưng Hắc Long, Hắc Long gầm lên một tiếng bén nhọn, từ lưng có một thứ gì đó quỷ dị giống như máu tươi chảy xuống, chỉ có điều máu này không phải màu đỏ, cũng không phải đen.
.
Màu cam.
"Ngươi làm ta bị thương?.
Hắc Long vùng vẫy rũ bỏ tấm lưới tán loạn đang trùm lấy cơ thể, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư, ánh mắt mang theo ngập trời tức giận, thanh âm vô cùng nhân tính.
Hắc Long lắc mình hoá thành một đám mây đen, tại trong mây đen Song Giác Nhân chập chững bước ra, trên miệng hắn còn có máu tươi.
Hắn vậy mà chầm chậm nâng tay gỡ xuống Huyết Thương đang cắm ngập sau lưng, đưa tới trước mặt ngắm nghía, tán thưởng một câu.
"Thương này không tệ!".
Máu tươi màu cam chảy càng nhiều khiến cho Song Giác Nhân đau nhức, hắn triệt để tức giận, trên người hắc khí càng đậm, tầng tầng lớp lớp cuốn lấy nhau, xoay tròn hoá thành một viên Kim Đan hình con mắt, đen tuyền sâu thẳm không thấy đáy, giống như vừa mới vớt ra từ Thâm Uyên Địa Ngục.
Trong con mắt kia tụ tập tà ác thế gian không gì có thể lau đi, ngược lại muốn ô uế toàn bộ mảnh thế giới này.
Từ bên trong con mắt tản ra một luồng ba động cực kỳ khủng b0', ba động như vậy Trúc Cơ không thể kháng cự.
Tống Thanh Thư tại chỗ thổ huyết.
Tần Thu Nhiên khá hơn một chút, trên miệng hắn chảy xuống một tia máu.
Cả hai lảo đảo bay ngược phía sau, bị Phong Càn bắt lại.
"Ngươi không cần làm bộ làm tịch nữa! Quay về bên Linh Tôn, cùng chúng ta hợp sức giết bọn hắn" Nữ nhân cung trang cười khanh khách, âm thanh rất lạnh, nàng nhìn hai vị Thiên Trưởng đang trọng thương trong mắt loé lên một tia ý vị gian trá.
Tống Thanh Thư sầm mặt, dò xét nhìn Tần Thu Nhiên, ngược lại Tần Thu Nhiên cũng lạnh lùng nhìn hắn.
"Ngươi là chó săn Dị Tộc?" Tống Thanh Thư hét lớn.
"Ngậm máu phun người! Đến giờ phút này ngươi lại nghe Dị Tộc ly gián?" Tần Thu Nhiên phẫn nộ.
Phong Càn một mặt nghi kỵ nhìn hai người, một lúc lâu thở dài lắc đầu, chua chát nói.
"Ta biết, trong các ngươi có một tên là tay sai Dị Tộc, hai hôm trước còn tập kích ta, nếu như không bại lộ nội tình thì ta làm sao có thể chật vật đến mức này? Binh sĩ Doanh Binh dưới kia cũng sẽ không chết nhiều như vậy?".
"Phong Càn! Ngươi! " Tần Thu Nhiên uất ức phun ra thêm một ngụm máu lớn.
"Ngươi nếu biết rõ là ai tại sao không vạch trần trước mặt Doanh Chủ? Đến nước này mới nói ra dẫn đến hiềm nghi khác nào kéo nhau vào chỗ chết?" Tống Thanh Thư mỉa mai chất vấn.
"Hy vọng các ngươi hồi tâm chuyển ý, trận chiến này là vì quốc cảnh, vì bá tánh, không phải vì cá nhân bất cứ ai, không mang tư thù.
.
Các ngươi nhìn xem dưới kia bao nhiêu binh sĩ nằm xuống, thiết huyết như vậy, điên cuồng như vậy bọn hắn xứng đáng được gọi Hộ Quốc Anh Hùng, còn người phản phúc đạp lên thân xác đồng loại để sống.
.
Tiếng xấu ngàn đời!.
Phong Càn lạnh nhạt nói, trong thanh âm mang theo đắng chát.
Sau lưng hắn dâng lên một vầng mặt trời, là Kim Đan Chi Dương.
Mặt trời này sáng như liệt hoả, hào khí bức người, thẳng tắp không ngã.
"Tới đi.
.
Chém giết thoả thích đi, ta tin các ngươi một lần, các ngươi cũng thử tin tưởng nhau một lần" Phong Càn bước ra, Kim Đan Chi Dương trên đỉnh đầu hắn nhô cao, khí thế một lần nữa quật khởi, không hề thua kém Kim Đan hình con mắt của Song Giác Nhân.
Hắc ám cắn nuốt Liệt Nhật, Liệt Nhật thiêu đốt hắc ám.
.
"Doanh Chủ truyền cho ba người chúng ta một đạo kiếm trận.
.
Gọi Tru Thần Kiếm, nếu ba người đồng sức đồng lòng thì ngay cả Nguyên Anh Võ Thần cũng dám chém, còn nếu có kẻ gian trá kiếm trận này lập tức vô dụng, người nào bỏ ra nhiều lực lượng nhất sẽ trực tiếp bị cắn trả.
.
Thế nào! Có dám đánh cược một lần?".
Phong Càn hào sảng cười, quay đầu nhìn hai người sau lưng.
"Cược thì cược!".
Tần Thu Nhiên đi tới bên cạnh Phong Càn, ngay sau đó Tống Thu Nhiên cũng gia nhập, ba người sóng vai mà đứng, có điều trong mắt nhìn nhau càng đậm nghi kỵ.
"Một kiếm Tru Thần của các ngươi chỉ sợ không chém xuống được.
.
Ha hả!!" Song Giác Nhân nhếch miệng cười, hắn mong chờ giờ phút này, đây mới là phương thức giết người tàn nhẫn nhất.
Minh hữu không dám tin tưởng nhau, đồng đội lâm trận không dám phó thác sinh tử, cái này chính là chỗ chí mạng trong chiến đấu.
Mặc kệ ngươi mạnh đến mức nào, chỉ cần không phải loại cường giả dùng sức một mình xoay chuyển càn khôn thì khi hiệp đồng tác chiến, nghi kỵ hiềm khích chính là tử vong.
Không có ngôn ngữ dư thừa.
"Mật Lợi Chi Thiên.
.
" Tần Thu Nhiên bước ra ba bước mắt long sòng sọc gầm lên.
"Lâm Binh Đấu Giả!" Tống Thanh Thư tiếp ba bước, tay bắt một loạt ẩn hình.
"Giai Trận Liệt Tại Tiền!" Phong Càn gần như gào thét, ẩn hình biến hoá khôn cùng, tay hắn như đang múa, mềm dẻo mà kỳ dị.
Chữ "Tiền" rơi xuống, hư vô nổ tung, tinh không bên ngoài vọng lại tiếng gầm sắc nhọn không thuộc về phiến thế giới này, bầu trời trong phút chốc sáng chói, một thanh Cự Đại Chi Kiếm chiếm nhập bầu trời.
Dài ngàn trượng, như một ngọn Đại Sơn Phong.
Quanh thân kiếm có hình bóng Cửu Long Truy Nguyệt, chuôi kiếm khảm một bức Sơn Hà Vạn Lý Đồ, không có vỏ kiếm, lưỡi kiếm màu ánh bạc sắc bén không gì tả nổi.
Trận trận ba động oanh minh bát phương để cho ngàn vạn binh sĩ, Dị Tộc đang giao chiến bên dưới bị trấn áp, toàn bộ ngưng chiến, không phân địch ta đều phủ phục quỳ bái.
Ngay cả Song Giác cùng nữ nhân cung trang đều cảm thấy hít thở không thông, đối với một kiếm kia bắt đầu dâng lên e ngại.
"Có nên mượn dùng Linh Tôn Pháp Quan không?" Song Giác Nhân rùng mình một cái, thanh âm gấp gáp.
"Ngươi yên tâm.
.
Chỉ là gió thổi mặt hồ mà thôi, không gây ra được sóng to, trong lòng bọn hắn có hiềm nghi tuyệt không kẻ nào dám xuất thủ toàn lực.
.
Có lẽ là đang diễn kịch cho tên Doanh Chủ kia xem!" Cung trang nữ nhân cười nhạt, nàng sợ khí tức vừa rồi nhưng hoàn toàn không cho rằng một kiếm kia có thể chém xuống.
"Linh Tôn đã thức tỉnh, tại sao không trực tiếp xuất thủ bóp ch3t bọn chúng.
.
Như vậy chẳng phải nhanh gọn hơn sao?" Song Giác Nhân hỏi.
Nữ nhân lườm hắn một cái, lớn tiếng quát.
"Ngươi là hậu nhân Long Tộc, không phải nghé con, tại sao có thể ngu như vậy? Linh Tôn đang ở vào suy yếu kỳ không tiện ra mặt mà Thiên Công Châu này đâu phải chỉ Linh Tôn là Thiên Nhân, La Sát Môn cũng có một tên Thiên Nhân Lão Tổ.
.
Hơn nữa Tu Chân Giới có luật bất thành văn.
.
Tại quốc gia Tu Chân cấp ba không cho phép Thiên Nhân đại năng xuất thủ".
"Hiểu!".
"Vậy để xem một kiếm này rốt cuộc có rơi xuống được hay không!!" Song Giác híp mắt kinh nghi bất định nhìn cây Kinh Thiên Cự Kiếm trên bầu trời, ngưng một chút lại nói.
"Nhưng mà, vạn vô nhất thất.
.
Chúng ta cũng nên cẩn thận, không thể đem tính mạng ra đùa được!"
"Nếu nguy hiểm tính mạng, liền nhảy vào Pháp Quan tránh né!" Nữ nhân hừ lạnh, đáp.
Kiếm trận đã thành, quá trình mất mấy chục hơi thở.
Lúc này, bỗng nhiên hai đạo thanh âm từ đâu dồn dập, dồn dập, thanh âm như sấm dậy Biên Hoang, mãnh liệt như lửa đốt Phong Thành
"Kiếm Sinh Tại Tâm.
.
".
"Tru Thần.
.
Diệt Quỷ!!".
Cự Đại Chi Kiếm trên bầu trời lật úp mà xuống.
Giống như lưu tinh phá không, trời đất cùng sụp, bát phương bị khoá trụ không thể tránh né.
Bầu trời toạc ra một mảnh bốc lên lửa đỏ, như là tận thế hàng lâm.
Vị trí cực kỳ tinh chuẩn, không có dư lực không ba động tràn ra.
Giờ phút này Song Giác cùng nữ nhân cung trang hối hận đã muộn, Pháp Quan ở trước mặt nhưng không thể nhảy vào.
Nàng tự cho mình thông minh, đem kế mọn hôm trước nhìn thành diệu kế, càng tự phụ bản thân mà không biết rằng Phong Càn đã sớm nhìn ra hai người bên cạnh không mang lòng phản trắc, bọn hắn giao tế cạn, tính khí mỗi người mỗi khác nhưng tuyệt nhiên không có ai là kẻ phụ quốc vong ân.