Dược Thị là tài sản tư nhân của Phong Chủ Đan Phong, không hề dính dáng đến tông môn, cho nên được bố trí bên trong một cái sơn động lộ thiên, cách biệt hoàn toàn với Đan Phong.

Nếu nói đệ tử Đan Phong chủ tu Đan Đạo cũng không chính xác, La Sát Môn lấy Pháp Tu làm gốc rễ, xem chém giết là Đạo Lộ, đừng vì những nữ tu áo tím thoạt nhìn vui vẻ hoạt bát, ôn hương nhuyễn ngọc mà coi thường, bất kỳ ai trong số bọn họ đều có thể xuống tay giết người, thậm chí còn xuất thủ hung ác như Lang Tể.

Chẳng qua bị pháp môn Đan Phong ảnh hưởng, ở chỗ này ít có cơ hội phát ti3t mà thôi.

Giống như Cố Linh Thư, nàng thực chất là một nữ tử hung tàn bạo ngược, có điều tính khí man dại bị nhốt chặt bên trong túi da xinh đẹp.

Hoặc do trải qua biến cố gì đó, buộc phải tự thân che đậy, thay đổi để sinh tồn.

Lại nói.

Dược Thị kinh doanh đủ loại đan dược cùng ngọc giản phối dược, ở đây Thanh Trần Đan chỉ là hàng hoá trung đẳng, giá cả không cao, tùy theo phẩm cấp, đại khái chỉ tầm vài chục Linh Thạch thượng phẩm, thế nhưng vừa mấy tháng trước mà thôi, Tuyết Sinh còn xem nó như bảo vật không thể với tới, cũng vì Tề Dương ban Thanh Trần mà bất đắc dĩ chịu ân.

Ba tầng Dược Thị.

Tầng đầu tiên là đan dược chuyên dụng, dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, những tầng sau Tuyết Sinh chưa có nhu cầu tham quan.

Giá gỗ cao hai trượng xếp chật kín khuôn viên mấy trăm thước vuông, chỉ chừa một cái lối đi ở giữa vừa đủ lọt người, phía trên, bình lớn bình nhỏ chồng chất, chai lọ đựng đan màu sắc rực rõ, dược liệu thảo mộc cũng muôn hình vạn trạng.

Đan khí ôn nhuận quanh quẩn không gian khiến cho người ta hít thở say mê.

Coi quầy là một nữ tử áo tím dung mạo xinh đẹp, hình như nữ tu ở đây mỗi người sẽ sở hữu một cỗ vận vị riêng, giống như nàng, toàn thân thoang thoảng hương nhài.

Khách nhân bốn phía đều là đệ tử áo tím, ra vào mua sắm cực kỳ nhộn nhịp.

Tuyết Sinh sửng sốt ngắm nhìn một cái đấu lớn chứa đầy Thanh Trần Đan, trong lòng không khỏi cảm khái.

"Chấp niệm khiến cho ta đi vào La Sát Môn rốt cuộc cũng chỉ là những thứ không mấy đáng giá này, vì một viên Thanh Trần ta mang ơn Tề Dương, sau này không phải Thanh Trần trả Thanh Trần đơn giản như vậy, là ân nghĩa, nếu như bắt buộc có thể dùng cả tính mạng để báo đáp.

Cho nên Cổ Nhân nói: Tiền tài, địa vị, danh vọng, là thước đo chuẩn mực nhất để đánh giá nhân cách của một con người.

.

Ngày xưa ta khác, bây giờ khác!" Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm, nhận thức này khiến cho hắn càng thêm hướng tới con đường tu hành.

Tuyết Sinh chỉ mạnh hơn trước kia, sung túc hơn chính hắn ngày xưa một chút, còn nếu đem so với người trong thiên hạ hắn chỉ là bọt biển.

"Sư tỷ! Cho ta hỏi ở đây có đan dược nào chữa trị Mệnh Môn hay không?" Đứng trước quầy thu, Tuyết Sinh liếc mắt quan sát bốn phía, sau đó hướng nữ tử coi quầy, ôm quyền bình tĩnh hỏi.

Nữ tử ngẩng đầu liếc nhìn Tuyết Sinh, cặp nhãn đồng lấp lánh, đôi môi tách ra một nụ cười xinh đẹp.

"Sư đệ phải nói rõ thương thế ta mới có thể tư vấn được!!" Thanh âm mỏng nhẹ, êm dịu như tiếng Linh Đang.

Nàng âm thầm đánh giá Tuyết Sinh, thiếu niên trước mặt tướng mạo không phải quá mức xuất chúng nhưng cũng coi như tuấn lãng phi phàm, có điều trên cơ thể phảng phất mang theo một cỗ khí tức vô cùng khó tả, thâm trầm như núi, sắc bén như kiếm, khiến cho người ta vừa khiếp sợ vừa muốn cạnh bên nương tựa.

Đặc biệt là hai mắt, nửa là tinh huy sáng chói, nửa còn lại tối lạnh tựa thâm uyên.

Nữ tử nhìn hắn thật lâu, da mặt còn có chút đỏ lên, không biết đang nghĩ cái gì, trên môi bỗng nhiên hiện ra một vệt cười.

.

Điều này khiến cho Tuyết Sinh hơi bối rối.

Hắn cũng liếc mắt nhìn đối phương, nhưng theo thói quen, nhãn mục lại rơi vào chiếc cổ trắng ngần.

Cảm thấy không đúng lập tức thu hồi mục quang.

"Mệnh Môn bị công kích rạn nứt, Thanh Trần Đan không có công hiệu!" Tuyết Sinh bình tĩnh đáp, trước đó hắn đã từng dùng thử Thanh Trần Đan nhưng vô dụng.

"Thanh Trần Đan chỉ trị được ám thương, nếu như rạn nứt Mệnh Môn buộc phải dùng Cửu Hoàn Đan!" Nữ tử mỉm cười, dẫn Tuyết Sinh đi tới giá gỗ, đưa cho hắn một bình đan nhỏ.

Bên trên ghi giá.

.

1000 Linh Thạch thượng phẩm.

Giá cả này khiến cho Tuyết Sinh kinh hãi không thôi.

"Sư tỷ! Có loại đan dược chữa trị Kim Đan chăng?" Tuyết Sinh lễ phép ôm quyền, nhỏ giọng hỏi, mặc dù hy vọng nhưng trong lòng vẫn bứt rứt bất an.

Chữa trị Mệnh Môn đã tốn kém như vậy, Kim Đan lại là một cái khái niệm hoàn toàn khác biệt, hắn minh bạch bản thân hiện tại tuyệt đối không đủ tài lực để mua sắm, hỏi chẳng qua là để kỳ vọng, lấy đó làm mục tiêu hướng tới.

Câu hỏi này của Tuyết Sinh khiến cho nữ tử tròn mắt kinh ngạc.

Một tên đệ tử Luyện Khí quan tâm đan dược của Kết Đan cường giả làm cái gì! Hơn nữa đan dược phụ trợ tu luyện cùng đan dược trị liệu Kim Đan là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Theo cách nói của hắn, nàng ngầm hiểu hắn muốn hỏi tới vật phẩm tái tạo Kim Đan.

Nữ tử ngóng nhìn Tuyết Sinh, trong đầu có chút hiểu ra, khẽ thở dài, rành mạch cáo tri.

"Vài vạn Linh Thạch thượng phẩm mới mua nổi một viên đan dược của Kim Đan kỳ, đó là vật phẩm phụ trợ, nếu như đan dược trị thương.

.

Dưới trăm vạn không mua nổi, còn trường hợp Kim Đan vỡ nát muốn tái tạo lại.

.

Ta nghe nói tông môn hình như cũng có đan dược kia, đang cất giữ tại Thiên Các trên ngọn núi chí cao, được xưng là Tiên Đan!" Thanh âm nàng vô cùng mỏng nhẹ, có lẽ hiểu được dụng tâm của thiếu niên cho nên tiết chế lời nói đến mức tối đa, sợ sẽ làm tổn thương hắn.

Câu kia vào tai như là Lôi Đình.

Tuyết Sinh khẽ run rẩy, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, hắn rất cơ linh cho nên lập tức hiểu, Tiên Đan trong miệng đối phương không hề tồn tại, mà nếu có thì cả đời này chỉ sợ không đủ khả năng với tới.

Ngọn núi chí cao là nơi Thiên Nhân lão tổ toạ trấn.

.

Hắn từng rất kỳ vọng, mặc dù biết kỳ vọng kia có lẽ xa vời nhưng không nghĩ lại thành chuyện huyễn hoặc, buồn cười như lúc này.

"Tiên Đan!!" Tuyết Sinh thở dài, lẩm bẩm nói thầm.

"Ta từng hứa ngày về sẽ mang theo đan dược giúp thúc chữa trị Kim Đan! Ta cố gắng, ta điên cuồng nhưng không ngờ được!!" Chuyện này giống như ngàn vạn Lôi Đình sấm sét, đánh sụp tâm linh hắn.

Tuyết Sinh đau khổ nhấc chân, không tha thiết gì nữa, đáy lòng nặng trĩu quay người rời đi.

"Đa tạ!" Thất hồn lạc phách, Tuyết Sinh thì thào.

"Người kia hẳn phải rất quan trọng với hắn!!" Nữ tử nhìn theo, thầm nói.

"Sư đệ! Ngươi không lấy Cửu Hoàn Đan sao?" Tuyết Sinh để quên Cửu Hoàn Đan trên giá gỗ, nàng vội vàng đuổi theo, hô lớn.

"Xin lỗi! Hiện tại lòng ta rất rối.

.

Ngày khác sẽ ghé mua" Tuyết Sinh lặng lẽ bước qua bậc cửa, trong đầu nặng nề không suy nghĩ được thứ gì.

Dù cho trăm vạn, ngàn vạn Linh Thạch đi chăng nữa hắn vẫn có chỗ kỳ vọng để bấu víu.

.

Nhưng hiện tại hết thảy sụp đổ.

"Phong thúc.

.

Xin lỗi!" Đáy lòng Tuyết Sinh thảng thốt.

Tuyết Sinh đi xuống tam cấp, như xác không hồn.

Nhưng lúc này từ đằng xa bỗng nhiên dội lại tiếng cười dài quanh quẩn, một thanh âm sắc lạnh mang theo mỉa mai châm chọc vang lên.

"Phù muội! Hắn chỉ ba hoa khoác lác mà thôi! Kỳ thực là một thằng khố rách áo ôm.

.

Thanh Trần Đan chưa chắc mua nổi nói gì Cửu Hoàn Đan.

.

Buồn cười hơn nữa, cái gì Tiên Đan, tái tạo Kim Đan.

.

Đám nhà quê đều như vậy, mơ mộng hão huyền, không biết tự lượng sức!"
Người tới là thanh niên áo tím tướng mạo phổ thông, y phục không khác biệt đệ tử Nội Môn tam phong nhưng phục sức cực kỳ xa hoa.

Đầu đội ngọc mão, chân đi giày vàng, tóc dài buộc bằng kim tuyến, bên hông dắt theo ngọc bội, vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền.

Thanh niên lướt qua người Tuyết Sinh, bĩu môi chán ghét, hừ lạnh một tiếng.

Mà nữ tử kia dường như không mấy chú ý đến sự xuất hiện của hắn, khẽ nhíu mi, lạnh nhạt trách cứ.

"Tô huynh! Làm gì phải buông lời đả kích như vậy, có lẽ trưởng bối của đệ ấy bị thương Kim Đan, mà Cửu Hoàn Đan còn đó, vẫn chưa mất đi, Dược Thị chúng ta xưa nay mua bán có nguyên tắc: Hỏi, không cứ nhất thiết là bắt buộc phải mua!".

Thanh niên bước vào quầy, đi tới bên cạnh nữ tử, hai mắt lướt qua người nàng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, mục quang lộ ra tà ý.

Nữ tử chán ghét hừ lạnh, bước chân lùi lại, lãng tránh ánh mắt kia.

Thanh niên vênh váo tự đắc cười nhạt, hai mắt chầm chậm rời khỏi cơ thể nữ tử, lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng Tuyết Sinh, bỗng nhiên lớn tiếng.

"Nếu hắn có trưởng bối Kết Đan thì lão gia tử nhà ta chẳng phải là Thiên Nhân đại năng rồi.

.

Ha hả!! Kết Đan!! Buồn cười.

.

Không khéo một tên phàm tục, già bệnh sắp chết.

.

Phù Muội! Hắn chỉ đi nhầm chỗ mà thôi!".

Thanh âm của đối phương dồn dập vang lên trong đầu óc Tuyết Sinh, kéo bước chân hắn trở nên chậm chạp, lời lẽ châm chọc hoá thành hồn ma bóng quỷ vờn quanh gào thét, liên tục kích động, khiêu khích đến chỗ sâu thẳm nhất bên trong nội tâm.

Không ai biết, tại đáy mắt Tuyết Sinh bắt đầu lộ ra kiếm mang ẩn hiện, sát hoả dữ dội từng trận phun trào.

"Sư đệ!! Ngươi đi nhầm chỗ, đáng ra phải xuống Hắc Thị phía dưới chân núi, ở đó có bán thuốc cho phàm nhân sắp chết.

.

Ngươi nhanh chân nha, nếu không vị trưởng bối kia sẽ chờ không kịp!" Một câu này nối tiếp buông xuống, dồn dập dồn dập, hoá thành lưỡi dao đâm vào trái tim Tuyết Sinh.

Đúng lúc này Tuyết Sinh bỗng nhiên quay đầu.

.

Lộ ra vẻ mặt trắng bệch, hai mắt hoá thành lửa đỏ, diện mục phút chốc biến hoá, trở nên cực kỳ dữ tợn.

Giống hệt La Sát.

"Trong đời ta có một vài người bị lạc ấn ở tâm khảm, không cho phép bất kỳ kẻ nào bôi nhọ.

.

Cho nên!!" Tuyết Sinh gằn giọng, thanh âm từ miệng đi ra giống như âm phong gào thét, ngay lúc hắn quay người, đem tóc đen nhấc lên, góc áo tung bay.

Sát khí bùng nổ, đao mang ẩn hiện.

"Ngươi thử lặp lại thêm một lần!!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play