Liệt Nhật treo trên Thiên Khung toả ra quang mang vạn trượng, hoá thành vô số bóng kiếm hướng mặt biển chém xuống, giống như phía dưới có tồn tại nào đó dẫn động, buộc Thái Dương Chi Kiếm phải hiện thân phong sát, mà mặt biển cũng không chịu cúi đầu, sóng vỗ tầng tầng đem bóng kiếm nuốt mất, hải lãng lăng không, kiệt ngạo gào thét.
Lúc này từ phía sau bỗng nhiên xuất hiện một chiếc cự đại Hải Chu đang xé mở mặt biển thong dong mà đi, thuyền này rất lớn, dài hơn trăm trượng, bên trên còn bố trí đình đài lầu các.
Tuyết Sinh mơ hồ nhìn thấy phía sau hào quang phòng hộ có mấy chục tên thiếu nam thiếu nữ tử y đạo bào đang đứng bên boong thuyền cười cười nói nói, bọn hắn cũng giống như Tuyết Sinh, có lẽ là lần đầu xuất hải cho nên vô cùng tò mò đối với thế giới mênh mông trước mặt.
Thiếu nữ đều là hạng giai nhân tuyệt sắc, cho nên bị thiếu niên vây quanh bốn phía, giống như ong bướm vờn hoa.
Tuyết Sinh không biết đám người này thuộc về phong nào, nhưng nhìn y phục liền đoán được, bọn hắn là Nội Môn Hạ Thiên.
Nhưng Nội Môn xuất hải bằng Hải Chu dạng kia cũng quá khoa trương, Tuyết Sinh thuê chiếc thuyền đen trong mười ngày, chi phí ba trăm Linh Thạch hạ phẩm, mà thuyền của đối phương hoa lệ như vậy, chỉ sợ giá cả phải đến mấy vạn Linh Thạch.
Lúc này một vài tên thiếu niên bắt đầu chú ý đến Hải Chu của Tuyết Sinh, so với thuyền của bọn hắn mà nói, Hải Chu màu đen không khác gì chiếc lá trôi giữa trùng dương, nhỏ bé đến thê thảm.
Từ xa vang lên tiếng cười châm chọc.
Tuyết Sinh không nghe được câu chuyện trong miệng bọn hắn, nhưng biết chẳng phải lời hay ý đẹp gì cho nên nhãn mục biến thành hàn lãnh, thu hồi ánh mắt không tiếp tục quan sát, ngồi xuống boong thuyền xếp bằng tu hành.
Nhưng mà lúc này tròng mắt Tuyết Sinh bỗng nhiên co rút lại, đôi song đồng bạo phát ra một cỗ lăng lệ ác liệt, bởi Tuyết Sinh nhìn thấy mạn thuyền của đối phương đang chậm rãi tách ra, một dàn pháo xạ quay vòng sau đó hướng thuyền đen của hắn khoá chặt.
Bảy tiếng nổ lớn vang lên gần như là đồng thời, đạn pháo gào thét nện xuống hào quang phòng hộ, mặc dù không thể phá vỡ phòng hộ nhưng khiến cho Hải Chu của Tuyết Sinh chao đảo dữ dội.
Tuyết Sinh đứng dậy, nghiêng đầu nhìn về hướng kia, sát khí lập tức phun trào.
Đại Chu xa hoa dịch chuyển bánh lái tiếp cận Hải Chu, sóng biển quét ngang đánh vào mạn thuyền khiến cho Tuyết Sinh phải vô cùng chật vật mới trụ vững cơ thể.
Một tên thiếu niên bước ra khỏi hào quang phòng hộ, ánh mắt như điện chòng chọc nhìn Tuyết Sinh.
"Nhà quê.
.
Ngươi nhìn cái gì? Giận dữ cái gì!! Ánh mắt của ngươi là muốn báo thù có đúng không? Gia gia ngươi gọi Nam Cung Vân!" Thiếu niên lớn giọng khiêu khích, nói xong quay người, nhìn cũng không thèm nhìn, ngạo nghễ đi vào hào quang phòng hộ, lập tức bốn phía vang lên thanh âm cười nhạo.
Tuyết Sinh bình thản thu hồi ánh mắt, cưỡng chế cỗ sát hoả đang cuồng bạo tại đáy lòng, so hắn với đám người kia cũng giống như so Hải Chu với cự đại Chu Thuyền vậy, nhỏ bé không thể chống cự.
"Nam Cung Vân!" Tuyết Sinh lạnh nhạt thì thào, đem cái tên kia ghi nhớ.
Chu thuyền xa hoa rời đi, mà đáy lòng Tuyết Sinh cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, Hải Chu hướng về phương đông, đạp lên sóng dữ gào thét tiếp tục lữ trình.
Thời gian trôi qua, một bên tu hành, một bên không ngừng cảm thụ bốn phía, lúc này Hải Chu đã rời khỏi Hải Hồ, chính thức đi vào Vô Tận Cấm Khu.
Trước mắt hiện ra một mảnh xích hồng ảm đạm, chiếu xuống mặt nước đen ngòm, giống như ai đó đem một tấm vải đỏ khổng lồ mai táng phía dưới đáy biển, để lộ sâm nhiên cùng quỷ dị.
Đi vào nội hải Tuyết Sinh càng thêm cảnh giác, bởi theo Hải Chí Đồ ghi chép thì từ nơi này trở đi nguy hiểm mới chính thức rình rập.
Hắn thấy được một đàn hủ ngư đông đến kinh khủng, toàn thân mục nát nhưng vẫn bảo lưu lại ý chí khi còn sống hoá thành làn nước màu đen, tràn lan lướt qua Hải Chu.
Thấy một tôn Kình Ngư nhục thân vĩ đại xé rách mặt biển lao lên Thiên Không bắt lấy đàn Hải Điểu vừa mới bay ngang, một ngụm, chỉ thấy lông vũ tán loạn, không một con Hải Điểu nào có thể trốn thoát.
Ngoài những thứ này thì hải dương mênh mông còn xuất hiện một số khu vực mà lúc Tuyết Sinh đi ngang qua lập tức cảm nhận được uy hiếp đến từ đáy biển, dường như không bao giờ tiêu tan mà luôn lượn lờ, tụ tập tại một chỗ, cũng lan tràn trong tâm thức khiến cho Tuyết Sinh cảnh giác càng sâu.
Mà Dị Khí càng lúc càng trở nên nồng đậm, một mảnh đen đặc không thấy đầu cuối, thậm chí còn nhìn thấy hắc tuyến đan xen, khói xám lượn lờ, giống như ai đó đem mực nước vẩy lên mặt biển.
Cứ như vậy, buổi chiều tới gần, hoàng hôn buông xuống.
Có lẽ đang ở rìa nội hải cho nên cũng không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, chỉ thỉnh thoảng cảm nhận được Hải Chu rung lắc, dường như bị một vật gì đó va chạm sượt qua.
Đêm xuống, không gian như rơi vào hủ mực, quang mang phòng hộ ở dưới bóng đêm, phát sáng càng rực rỡ, ánh sáng này thu hút một số loài sinh vật kỳ dị, có đàn mực ống không biết từ đâu đổ xuống như tuyết, một bầy cá kiếm gào thét bắn tới tựa hồ mưa tên, sau khi rơi trở lại mặt biển tiếp tục nhảy lên công phá, đến chết mới thôi.
Hải Chí Đồ có viết, trên hải trình nên hạn chế giết chóc sinh vật biển, bởi lẽ mùi tanh sẽ ngay lập tức hấp dẫn thứ khủng b0' hơn tìm tới, cũng động chạm đến một vài tồn tại cấm kỵ dưới đáy biển sâu.
Về phần là tồn tại gì không thấy ghi rõ, nhưng ngày đầu tiên xuất hải Tuyết Sinh hành sự vô cùng cẩn trọng, ngoài thời gian tu hành hắn đều đặt hết tâm trí tại bốn phía, đến nỗi gió thổi cỏ lay cũng ngay lập tức lọt vào tai mắt.
Tuy rằng ghi chép có nói, lúc Tàn Dạ phủ xuống nguy hiểm sẽ xuất hiện, nhưng điều này cũng tùy vào vận khí của từng người, có kẻ xui rủi vừa xuất hành ngày đầu tiên liền táng thân, lại có ngươi giong buồm rong chơi vài tháng vẫn khoẻ mạnh trở về.
Vận khí của Tuyết Sinh cũng rất tốt, ngoài bảy phát đạn mà hắn ghi nhớ, cùng với thanh âm sóng biển nghẹn ngào, vẫn chưa gặp phải sự tình quỷ dị.
Cho đến khi bình minh hàng lâm, Tuyết Sinh hơi hơi nhắm mắt, đang hít thở thật sâu hoà hoãn tâm tình, nhưng vào lúc này một cỗ cảm giác nguy hiểm đến cực hạn khiến cho nhịp tim đập loạn, giống như núi lửa bộc phát, mà tâm thần hắn cũng đột nhiên oanh minh nổ vang.
Toàn thân căng thẳng, hai mắt bỗng nhiên mở ra, trực giác nói cho hắn biết có thứ gì đó vô cùng kinh khủng đang xuất hiện phía dưới đáy thuyền.
Một khắc này sóng biển gào thét, bọt nước nổ tung ùng ục sôi trào, giống như cái gì vô cùng to lớn vừa thức giấc đang trồi lên khỏi mặt biển.
Tuyết Sinh vội vàng thay thế Linh Thạch trên Hải Chu, kích hoạt hào quang phòng hộ đạt đến trạng thái cực hạn, bản thân hắn khoá chặt tu vi che đậy khí tức hồi hộp ngóng nhìn.
Mặt biển chấn động, phương xa có một cái bong bóng khí, rất lớn, chí ít trăm trượng, theo đó một cái đầu lâu đục thủng mặt nước chậm rải lộ ra, như Quy như Long, không nhìn thấy cụ thể là sinh vật gì, chỉ biết nó vô cùng khổng lồ.
Chậm rãi nổi lên, lộ ra mai rùa, bên trên chở một cỗ quan tài đồng thau bị xích sắt trói buộc, quan tài nhìn như sứt mẻ tàn phá mọc đầy gỉ sét màu xanh ngàn ngập dấu vết năm tháng, xích sắt cũng vậy, bị nước biển ăn mòn, có lẽ không trói buộc được lâu, tuế nguyệt sẽ phá hủy nó, đem cỗ quan tài kia gỡ xuống.
Giờ phút này sinh vật khổng lồ vươn cao cổ, hít lấy hít để không khí, dường như đang hưởng thụ bình minh, một lúc lâu đột ngột lặn xuống mặt biển mang theo cỗ quan tài đồng biến mất không thấy.
Nó không thèm quan tâm đến sự hiện diện của Tuyết Sinh, nhìn thành phù du trôi nổi mà thôi.
Có lẽ chỉ tình cờ ngang qua vùng biển này.
Cho đến khi vật kia đi xa cảm giác run sợ mới yếu bớt, nhịp tim cũng phục hồi lại như bình thường.
"Đó là thứ gì?" Tuyết Sinh thì thào, chợt ngẩng đầu, đi ra khỏi khoang thuyền, đứng trên mũi thuyền, nương theo bình minh nhìn về hướng hải dương vô tận.
Giờ phút này bóng tối dần thối lui, ở giữa thiên địa chậm rãi lộ ra ánh sáng bình minh.
Như là bó đuốc đang đốt cháy chiếu rọi mặt nước đen nhánh, hình thành những đám mây âm u, càng đốt càng mạnh, không ngừng lan ra.
Kia là rạng đông.
Ánh bình minh chiếu rọi khắp nơi, như được dịp thoả thích, bao trùm bát phương.
Thật lâu, Tuyết Sinh thở phào một hơi, tồn tại kinh khủng kia theo hừng đông sáng lên cũng hoàn toàn biến mất, hắn vội vàng lật Hải Chí Đồ xem xét, ở ngay trang đầu có ghi chép, phác hoạ rõ ràng.
Thân như rùa, đầu như rồng, trên mai gánh vác quan tài, bên trong mai táng những tồn tại thuộc về Kỷ Nguyên trước.
Gọi Tổ Quy.
.
Tuyết Sinh trầm mặc thở sâu, hắn đã biết sơ qua, hiện tại còn cảm thụ rõ ràng mức độ nguy hiểm của Vô Tận Hải, cho nên quảng đường tiếp theo càng thêm thận trọng, không dám đi sai hải trình.
Lại mấy ngày, Tuyết Sinh không gặp được bất kỳ thuyền bè nào qua lại, giống như chỉ có mình hắn lưu lạc trong phiến thế giới này.
Không cô độc, như vậy hắn càng yên tâm.
Thi thoảng vào ban đêm đánh liều mở hào quang phòng hộ, bắt một ít mực ống cùng cá kiếm bổ sung năng lượng.
Cho đến một ngày, ánh mặt trời buổi trưa cực nóng, gió biển mang theo nhiệt độ cao thổi vào, Tuyết Sinh mở mắt, kết thúc tu hành, xuyên qua lớp phòng hộ nhìn về nơi xa, khẽ nhíu mày.
Rốt cuộc trước mặt xuất hiện một hòn đảo.
Nhìn tổng thể, đảo này đen tối âm u, có vẻ hoang vắng dường như bao phủ trong sương mù, tựa hồ ẩn giấu một tôn hung thú khát máu.
Mùi hư thối cùng ẩm ướt lượn lờ trong thiên địa hiện ra khô bại tử vong, bốn phía trôi nổi rác rưởi, có vô số con tàu đắm bị sóng biển cuốn vào bãi cát, trên bờ cát lộ ra xương cốt trộn lẫn vào y phục rách nát, không biết đã tử vong bao lâu, khiến cho người đặt chân lập tức cảm nhận được một cỗ âm lãnh chạy dọc sống lưng.