Tu luyện quên thời gian, ngoại giới không có bất kỳ biến động nào, một ngày này Tuyết Sinh mở mắt.
"Luyện Khí bảy tầng!" Tuyết Sinh thì thào, từ sau khi đột phá Luyện Thể đến Phục Cân viên mãn, cảm giác Pháp Tu hình như cũng có chỗ tăng lên, tốc độ tiến cảnh nhanh hơn trước đó quá nhiều.
Khí huyết cuồn cuộn, linh khí bên trong Mệnh Môn gào thét chấn động, một cỗ sung mãn chạy dọc toàn thân để cho Tuyết Sinh có loại cảm nhận huyền diệu, hình như sức lực hiện tại không thể nào dùng hết.
Tuyết Sinh kích động gầm nhẹ, Huyết Quỷ đột ngột xuất hiện lăng lập trên đỉnh đầu hướng về bốn phía hố quật gào thét trong im ắng, mà tu vi ngay tại thời điểm này buông hết ra bên ngoài, theo cả người bay vọt lên không trung hố quật cũng trực tiếp sụp đổ.
Một tiếng nổ lớn chấn minh không gian khiến cho mấy con Thủy Ngưu, một bầy Dã Trư đang lang thang kiếm ăn trong đầm lầy kinh hoảng nhao nhao chạy trốn, khí cơ san phẳng lau sậy bốn phía, đem nước bùn bên dưới đầm lầy nhấc lên nổ vang tung toé.
Cách mấy bước chân có con suối nhỏ, mặc dù không trong suốt nhưng phun lên từ mạch nước ngầm cho nên tương đối tinh khiết, Tuyết Sinh dùng nước suối cọ rửa cơ thể, thay đổi y phục, bởi Dịch Dung Phù đã mất công hiệu, bộ dạng Tuyết Sinh trở về như cũ, hắn cảm thấy bản thân ở trong hình hài này vẫn quen thuộc hơn.
"Nếu như gặp lại tên kia, chiến đấu trực diện ta vẫn hoàn toàn có thể chém giết hắn mà không cần dùng tới bất kỳ thủ đoạn nào!" Tu vi tiến cảnh để cho lòng tin của hắn cũng tăng lên một cái cấp độ trước nay chưa từng có, Tuyết Sinh cho rằng bản thân hiện tại gần như vô địch dưới Trúc Cơ.
Lý luận kia không phải là không có căn cứ.
"Trở về Kế Vũ Thành, dò xét tung tích Tử Chủng!" Tuyết Sinh nói thầm, đem máu khô cùng bùn đất gột rửa sạch sẽ, khoác lên người trường sam màu tím nhạt, trong mắt có một tia kiếm khí ẩn hiện khiến cho nhãn mục càng trở nên sắc bén.
Tuyết Sinh quyết định trở lại Kế Vũ Thành dò la một chút, dù sao nhiệm vụ cũng là do Ty Trưởng ban xuống, mà thanh niên kia luôn khiến cho hắn cảm thấy áp lực, ẩn tàng một cỗ nguy hiểm rất khó nắm bắt, buộc hắn phải nghiêm túc ứng phó.
Thời điểm rời khỏi Đạo Thành, Tuyết Sinh chi tiêu Linh Thạch mua sắm không ít Phù Bảo, có ba tấm Phù Trận, hai tấm Tật Phong Phù, hai tấm Dịch Dung Phù cùng một tấm Ích Cốc Phù, trước đó tự cho bản thân rất nghèo, không dám sử dụng phung phí nhưng hiện tại tu vi tăng cao nhu cầu cũng thay đổi, mà hắn vơ vét không ít Linh Thạch, mặc dù chưa kiểm kê số lượng chính xác, nhưng đại khái gần hai trăm Linh Thạch thượng phẩm, hạ phẩm rất nhiều, bảy viên cực phẩm mà Phong Càn đưa tặng Tuyết Sinh không sử dụng, nhu cầu hiện tại của hắn chỉ dừng ở mức độ kia, hơn nữa cực phẩm Linh Thạch quá mức trân quý.
Tật Phong Phù gia thân, cả người bộc phát quang mang, chớp mắt hoá thành một đạo trường hồng gào thét mà đi, chỗ này không có nguy hiểm cho nên Tuyết Sinh cũng không cần phải ẩn tàng.
Tân dương sơ hiện mang tia nắng vẩy xuống nhân gian, tầng trời không còn mờ đục, mưa tuyết cùng hàn phong dường như cũng bỏ quên phiến thế giới này.
Bốn phía là lửa nóng khiến cho mặt đất ẩm ướt bốc lên sương mù, rừng cây chiết xạ thất thải chi quang để lộ ra sức sống tươi mới, ở những nơi trường hồng lướt qua cầu vồng cũng hiện lên.
Lần này trở về tốc độ viễn siêu quá khứ khiến lộ trình được rút ngắn rất nhiều, thời điểm tà dương rớt xuống chân trời phía tây, vừa lúc Tuyết Sinh xuất hiện, lặng lẽ đi vào Kế Vũ Thành, bộ dạng một lần nữa biến hoá, là thanh niên áo tím gầy gò, da vàng như hổ phách nhìn có chút bệnh tật.
Vẫn quán rượu cũ, một hồ rượu mạnh một dĩa rau xào, ít thịt cá đạm bạc.
Lão bản rảnh rỗi nghịch ngợm bàn tính gỗ, lần này Tuyết Sinh không bắt chuyện mà tập trung ăn uống, mặc dù sử dụng Tích Cốc Phù nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đói.
Cơm no rượu say, Tuyết Sinh thong thả nhìn hướng cửa sổ.
Hoàng hôn biên thành thực đẹp, mang theo tiêu điều, gợi lên một cỗ lãnh mạc, tà dương dường như không muốn rơi xuống mà lấp lửng phía chân trời, đem ô quang nhuộm đỏ núi non, nhuộm vàng vai áo lữ khách, có sợi nắng nhảy trên thềm cửa, lướt qua tóc đen, ngừng lại một chút giống như không đành buông bỏ.
Mà thời gian không chờ.
.
Đêm xuống.
Tuyết Sinh trả tiền cơm rượu, thuê lại gian phòng cũ, tu luyện thời gian dài khiến cho hắn mệt mỏi vô cùng, vừa nằm xuống liền thiếp đi.
Đêm nay hắn mộng.
Nhìn thấy bản thân đi tới Hùng Thành, còn gặp được cha mẹ, gặp đại ca, trong mộng hắn dẫn theo Phong thúc.
.
Cả nhà sống chung vô cùng hoà thuận.
Hắn được mọi người tổ chức sinh nhật, thổi nến cầu nguyện, trong mộng hắn vô ưu vô lo, bình thản như một thiếu niên.
Tuyết Sinh rúc người vào chăn bông, trên môi có vệt cười, cười thật vui vẻ.
Một đêm trôi qua.
Ánh nắng ban mai tuy không gắt gao như buổi trưa nhưng vẫn độc đoán chiếu vào phòng dọc theo cửa sổ.
Xem ra, dù muốn hay không, chỉ cần ngươi rời khỏi mái hiên, nó sẽ không cho ngươi cơ hội từ chối, trực tiếp rơi xuống cơ thể, lạc trên mặt đất, dùng nhiệt độ của nó đánh thức những người ngủ say, những ai còn đang mộng mị.
Tuyết Sinh từ từ mở mắt.
Nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, cơ thể như hấp thu tiếng gọi của sơ dương, huyết khí chấn động, Tuyết Sinh đứng dậy.
Sau khi vặn mình làm nóng, Tuyết Sinh đẩy cửa ra, thận trọng nhìn ngó bốn phía xung quanh, nhoáng cái rời khỏi quán rượu.
Trong thành, sau bình minh mọi thứ khác hẳn với màn đêm.
Cửa hàng, đi3m phô lần lượt mở cửa, chúng nhân qua lại nhiều hơn, vẫn như trước, lạnh lùng cùng vội vàng, giống như trên thân mỗi người đều gánh chịu lấy áp lực sinh tồn.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được bên trong ốc xá vang lên tiếng trẻ con đọc sách, đều đặn êm dịu, không khí cũng vì vậy bớt phần căng thẳng.
Tuyết Sinh ăn vận tầm thường, tướng mạo như một tên bệnh lao sắp chết, hiển nhiên không ai chú ý đến hắn, mà lúc này miếu thờ mở cửa, bắt đầu có người vào dâng hương.
Ngôi miếu này được cải tạo từ một toà ốc xá, nhìn cũng không lớn, ngược lại còn có chút rách nát, người vào dâng hương đều là dân du mục cùng thương nhân, Tuyết Sinh không nhìn ra bên trong cụ thể thờ cái gì, chỉ thấy phía sau hương án lấp ló mấy pho tượng gỗ, có lẽ tồn tại quá lâu, bị hương khói ám lên hun thành màu đất nung.
Tuyết Sinh chỉ đi ngang, không có dự định ghé vào, nhưng mà lúc này tấm thẻ tre bên trong túi chứa đồ bỗng nhiên phát sinh biến hoá.
Có thanh âm gào thét mang theo đói khát quen thuộc.
Tuyết Sinh nhíu mày, thẻ tre xuất hiện trên tay chỉ thấy chữ viết bên trong đều đã biến mất, hình vẽ địa đồ cũng không thấy giống như bị ai đó bôi đi, mà cảnh tượng thay thế khiến cho Tuyết Sinh trợn mắt há hốc mồm.
Thứ kia rõ ràng là Võng Lượng Hoa.
Nó đang lắc lư, uốn éo gào thét, dây leo bắn về bốn phía bao phủ lấy thẻ tre, còn có thanh âm quái dị thì thà thì thầm.
"Tử Chủng!! Tử Chủng bên kia.
.
Tử Chủng trên người ngươi!".
Tuyết Sinh lặng người, nhãn mục càng phát ra âm trầm, Ty Trưởng đưa thứ đồ này cho hắn quả thực là muốn hắn truy tìm tung tích Tử Chủng.
Mục quang lướt qua miếu thờ, cảnh giác ẩn tàng khí tức, Tuyết Sinh thở sâu đem thẻ tre ném vào túi chứa đồ, mặc kệ Võng Lượng Hoa náo loạn.
Tiếp cận miếu thờ, phía ngoài có cửa hàng tạp dịch chuyên bán hương trầm tiền vàng, Tuyết Sinh mua một ít đồ lễ, theo sau đám người dâng hương lặng lẽ đi vào.
Vừa vào, xộc lên mũi mùi khói hương cay nồng, Tuyết Sinh nhìn thấy phía trước có mấy chục cái bồ đoàn, tại trên mỗi cái bồ đoàn đều có người đang quỳ lạy khấn vái.
Nhìn kỹ, hết thảy bảy pho tượng gỗ xếp thành hàng ngang, phía trên đầu mỗi bức tượng đều bị một tấm vải điều che đậy, bức tượng chính giữa cao lớn nhất, tạc một nữ nhân cung trang đạo bào.
Tuyết Sinh cũng ngồi xuống bồ đoàn, học theo đám người kia dâng hương, nhãn mục hướng về bốn phía, tại từng cái góc tối lướt qua, mà lúc này hình vẽ Võng Lượng Hoa bên trong thẻ tre kịch liệt chấn động, Tuyết Sinh cảm nhận được dây leo như xích sắt kia dường như muốn xé bỏ túi vải cuốn ra bên ngoài.
Tiếng gào thét của Võng Lượng Hoa cuối cùng cũng bị người khác chú ý, mấy chục cặp mắt đổ dồn về phía Tuyết Sinh, rơi trên người hắn, nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng.
Một tên tu sĩ không biết từ đâu xuất hiện, thân vận trường bào xám tro, bên hông đeo một mai ngọc bài, rõ ràng âm thanh do Võng Lượng Hoa phát ra khiến cho những người ở đây khó chịu, mà tu sĩ kia vừa đi ra liền bước tới bên cạnh Tuyết Sinh, cảnh giác dò xét.
Bỗng nhiên một đạo bóng trắng quỷ dị từ trên cơ thể Tuyết Sinh rít một tiếng xông thẳng về phía trước, dây leo hoá thành xích sắt chụp lấy đầu tu sĩ, lá cây như răng cưa vặn vẹo vặn vẹo đem đầu lâu đối phương cắt xuống.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt.
Thi thể đổ sụp, đám người đang dâng hương quỳ lạy cũng đồng loạt biến hoá sắc mặt, nhao nhao bật dậy, hướng về phía Tuyết Sinh giận dữ lao tới.
Đám người này chỉ là thường nhân Tuyết Sinh không tốn bao nhiêu công phu lập tức khống chế, đồng loạt điểm vào huyệt Quan Nguyên khiến cho bọn hắn bị định thân không thể cử động.
Mà Võng Lượng Hoa sau khi gi3t chết tu sĩ kia, nhai nuốt đầu lâu xong tiếp tục hướng về phía trước gào thét quét ngang, dây leo đập nát mấy pho tượng gỗ, đánh sập một bức tường, Tuyết Sinh nhìn thấy có một cái bóng đen vừa theo hướng cửa sau chạy trốn.
"Hình như Võng Lượng Hoa này thích ăn đầu lâu Tử Chủng!! Nói như vậy sáu cái đầu lâu Trúc Cơ hôm đó Ty Trưởng đem về đều là Tử Chủng?" Tuyết Sinh kinh nghi phán đoán.
Theo Võng Lượng Hoa đuổi giết gắt gao Tuyết Sinh cũng vội vàng động thủ, thời điểm vọt qua cửa sau, Võng Lượng Hoa bỗng nhiên quay lại nhìn Tuyết Sinh một cái, tựa hồ đang phân vân xem nên ăn cái đầu lâu nào.
Cảm nhận quái quỷ kia để cho Tuyết Sinh rét lạnh toàn thân.