Tam phong Hạ Thiên, phân biệt Sát, Đạo, Đan, mà động phủ của Tuyết Sinh thuộc về Đạo Phong, tất nhiên đó chỉ là chỗ ở tạm thời, hôm nay sau khi bái phong sẽ được sắp xếp lại quyền cư ngụ, nếu như là đệ tử khác giờ phút này sẽ tìm hiểu kỹ lưỡng một lượt trước khi đưa ra lựa chọn, Tuyết Sinh không như vậy, hắn hành sự theo bản tâm, cho rằng: Dù đặt ở đâu, trong hoàn cảnh nào hắn vẫn có thể sinh tồn thật tốt.
Trên đỉnh Đạo Phong có một toà cung điện vàng rực, trang nghiêm cổ kính, cầu thang đá từ chân núi lên cao, đăng đỉnh, đi qua nơi này cảm tưởng như phàm nhân đang từng bước chinh phục lộ trình Tiên Đạo, ở đây ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy sáu ngọn núi phía sau liên miên nối tiếp, giống như sáu bức đại tượng, tràn ra ba động, phảng phất muốn đem thương khung liền thành một khối.
Bầu trời ở đó cũng khác lạ, tồn tại vòng xoáy khổng lồ, bên trong vòng xoáy, tầng mây vờn quanh, tràn ngập thất thải chi quang, giống như có một đầu cự đại hung thú đang ẩn nấp, thi thoảng phát ra tiếng rống, tạo thành một cỗ ý chí Thần Thánh chấn nhiếp bát phương.
Khung cảnh này để cho Tuyết Sinh chấn động.
Theo cầu thang đá đi lên, có một nhóm người xếp thành hàng dài ở trước mặt, hiển nhiên cũng là đệ tử muốn bái Đạo Phong.
Mãi cho đến khi những người đứng ở phía trước vượt qua thẩm tra tiếp nhận lệnh bài càng đi lên cao, Tuyết Sinh mới thu hồi mục quang.
"Xuất lệnh bài định danh, nói rõ mục đích tới nơi này" Bên trái hiện ra bình đài trống trải, ở đó kê một cái bàn trà, nam tử áo tím đang thong thả ngắm nhìn trời mây, thấy Tuyết Sinh đi tới, liếc mắt quét qua, buồn chán nhếch môi.
"Tân nhân bái Đạo Phong!" Tuyết Sinh thì thào cũng nghiêng đầu nhìn nam tử, người này tuấn mỹ, tuổi tác rõ ràng không lớn nhưng tóc mai lấm tấm điểm bạc, linh lực ba động rất mạnh, đại khái Luyện Khí mười tầng, mang lại cho Tuyết Sinh cảm giác nguy hiểm hết sức chân thực.
Tuyết Sinh âm thầm cảm thụ cỗ linh lực ba động kia, tự thấy bản thân không bằng, nhưng nếu là quyết đấu sinh tử, hắn có thủ đoạn để chém giết đối phương, nghĩ vậy liền an tâm hơn một chút, xuất ra lệnh bài định danh đưa tới trước mặt.
Mà người này cũng tinh tường, lập tức nhận ra đạo bào của Tuyết Sinh có chỗ khác biệt cho nên đem biểu cảm lạnh lùng thu hồi, liếc mắt nhìn Tuyết Sinh thật sâu.
"Hoá ra là sư đệ! Nhanh nhanh lên núi, chúc ngươi thuận lợi.
"
Lời nói của đối phương có chút kỳ quái buộc Tuyết Sinh phải suy nghĩ.
"Người khác lên núi cần thân phận, bởi sư đệ đầy đủ tư cách cho nên không cần, mà Phong Chủ cũng nói rồi, nếu như có đệ tử tên gọi Tuyết Sinh lên Đạo Phong phải lập tức tiếp dẫn không làm mất thời gian".
Nam tử mỉm cười giải thích, vội vàng đi ra quát nạt bốn phía, đem cầu thang đá chọc thành một lỗ thông suốt, Tuyết Sinh nhíu mày, nhưng cũng theo nam tử chỉ dẫn, vượt qua đám người thuận lợi leo lên Đạo Phong.
Mấy người phía sau nhìn theo bóng lưng, trong ánh mắt có chút ít hâm mộ.
Cho đến khi Tuyết Sinh đi thật xa, nam tử trở về bàn trà, đối với bản thân mình thì thào nói nhỏ.
"Đội trưởng nhìn qua, nói người này rất có tiềm lực, một câu chúc phúc không hao phí cái gì, nhưng về sau nếu như hắn quật khởi, cũng coi như ta kết được thiện duyên!".
Giờ phút này Tuyết Sinh đã đi vào Đạo Phong, nhìn cung điện cao lớn trước mặt trong lòng hắn chậm rãi nổi sóng, chiếu vào ánh mắt là một cỗ thâm trầm đại khí mang theo phồn hoa cùng hưng thịnh, bên trong chứa đựng cả một phương thế giới, giống như một cái thành trì thu nhỏ.
Kim Đan Chi Dương treo trên đỉnh cung điện, mặc dù không sáng rực rỡ như mặt trời nhưng cũng đủ chiếu soi hết thảy, đem toà thành trì bên trong phủ lên màu vàng hoa lệ.
Người qua kẻ lại đông vui nhộn nhịp, đều là đạo bào màu tím, ai nấy thần sắc lạnh nhạt, biểu hiện có chút vội vàng.
Tuyết Sinh men theo chỗ tối bước vào một toà đình viện, sau khi báo danh xong, theo chỉ dẫn đi qua một con đường lót đá bóng loáng, bên đường xuất hiện lầu các sát vách, phía trước rất giống nhau, đều treo bảy khoả đèn lồng.
"Ty Chấp Pháp".
Người kia nói Tuyết Sinh được phân vào Ty Chấp Pháp, cho nên hắn không đi sai đường.
Đứng ở phía trước đại môn Ty Chấp Pháp rất lâu, trong lòng hắn vẫn khó hiểu, người nào lại đi bài trí một toà thành trì nằm bên trong cung điện, hơn nữa toà thành này còn rất lớn, bốn phía là thiên gia vạn hộ đèn đuốc sáng trưng, có lẽ không so được với Mạo Nhi Thành nhưng nhất định vượt qua Thanh Dực Thành, mà từ bên dưới nhìn lên, Đạo Phong cũng không lớn đến như vậy.
"Giống như Pháp Chu, bên ngoài bình thường nhưng người ở phía trong sẽ cảm nhận rất khác, cũng tương đồng không gian trữ vật trong truyền thuyết, có thể mở rộng vô hạn.
.
Như vậy, khả năng toà cung điện này là một kiện Pháp Bảo!" Tuyết Sinh thì thào phán đoán.
"Đem pháp bảo hoá thành thế giới, dùng Kim Đan thay thế mặt trời!" Những điều này khiến cho Tuyết Sinh kinh ngạc không thôi, hắn không nghĩ được hạng người gì lại có thể thi triển thủ đoạn kinh thiên động địa như vậy.
Ở đây có thành trì, có sông núi, có cả giang hà uốn lượn.
.
Mặt trời không chân thực, cho nên không gian nơi đây vĩnh viễn hoàng hôn, theo ánh mắt hắn quét ngang toàn cảnh, có thể nhìn thấy bốn phía là đình đài lầu viện, thiên gia vạn hộ phân tán khắp nơi, đèn đuốc thắp sáng đem quang mang chiếu rọi đại địa.
Nơi xa có một dòng sông, bên trên đậu lấy con thuyền nhỏ, có người áo đen động tác kỳ lạ, vung vẫy hai tay giống như đang rải tro cốt xuống đáy sông.
Mà phía trên ngọn núi cách nơi đây không xa, có một vòng sáng hiện hữu, vài người theo vòng sáng kia đi ra đi vào, thỉnh thoảng xuất hiện mấy cái bóng vừa ra khỏi vòng sáng liền lung lay đổ sụp, tầm mắt có hạn, Tuyết Sinh không thể nhìn rõ, nhưng hắn cảm nhận được mấy cái bóng ngã xuống kia cả người mang theo vết thương cùng huyết tinh.
Hết thảy để cho Tuyết Sinh cảm thấy xa lạ đồng thời cũng dâng lên cảnh giác, hắn báo danh rồi cho nên không vội đi vào Ty Chấp Pháp, giờ phút này theo bản năng ẩn mình trong bóng tối xem xét thật kỹ thế giới trước mắt.
Tại bóng tối, khứu giác của hắn vô cùng bén nhạy, có thể ngửi ra trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, mùi vị kia rất nhạt nếu không phải Tuyết Sinh quen thuộc huyết tinh từ nhỏ sẽ không cách nào cảm nhận được.
Tuyết Sinh trầm mặc, đáy lòng cảnh giác càng sâu.
"Chỗ này vậy mà cũng có cửa hàng, khách xá, tửu lâu.
.
Gần như giống hệt một toà thành trì bên ngoài thế tục, nhưng kẻ nào lại ở đây buôn bán?" Tuyết Sinh không hiểu, theo lý mà nói thì Đạo Phong là chỗ cho Nội Môn Hạ Thiên tu luyện, mà tu sĩ thì lấy đâu ra thời gian dư thừa để kinh doanh.
Chỗ này hoàng hôn đóng khung, tồn tại vĩnh viễn, theo khoả Kim Đan Chi Dương dần trở nên ảm đạm, cũng bắt đầu vẩy xuống dư huy, tiết tấu thời gian ở đây khiến cho Tuyết Sinh hoảng hốt.
"Tối rồi!" Tuyết Sinh nhíu mày một cái, thì thào nói thầm, theo tiết tấu này thì một ngày bên ngoài có lẽ dài hơn gấp mười lần ở đây.
Tuyết Sinh thu hồi mục quang, liếc mắt nhìn bảy khoả đèn lồng u ám treo trên đại môn Ty Chấp Pháp, trầm mặc một lúc muốn nhấc chân bước vào, nhưng mà hắn ngay lập tức cảm nhận được có một cỗ sát ý lạnh lẽo từ trên mặt đường đen nhánh lướt qua.
Tuyết Sinh co rút hai mắt, thu hồi tư thái, dao găm cũng lấp ló dưới ống tay áo,.
Trong bóng tối có một thanh đoản đao lướt ngang muốn đem cổ Tuyết Sinh chặt xuống, đoản đao vừa tới cũng là lúc Tuyết Sinh lùi lại, nghiêng người tránh né.
Trong mắt hắn loé lên lăng lệ, sát cơ cũng trực tiếp phun ra, màn đêm đặc quánh không có bất kỳ cái gì, nhưng đèn lồng phía trước hắt vào vách tường hiện ra bóng mờ, người kia xuất thủ thất bại muốn men theo chỗ u ám ẩn thân chạy đi, nhưng hết thảy đã muộn.
Dao găm theo ống tay áo gào thét mà ra, ánh mắt hắn không mất phương hướng, nhìn thấy cột máu phun lên bắn vào đèn lồng trước mặt, đèn lồng phát ra u quang càng đậm.
Thi thể ngã xuống là một trung niên, Tuyết Sinh lật tìm, không nhìn thấy lệnh bài định danh cho nên phán đoán người này không phải đệ tử La Sát Môn, mà hắn đã nghi ngờ từ trước, chỉ sợ Đạo Phong không phải chỉ Nội Môn mới có thể bước vào.
Đem Hủy Thi Tán vung lên xoá hết dấu tích trên mặt đất, Tuyết Sinh cảnh giác nhìn ngó bốn phía, hắn không hiểu được, bản thân vừa đi vào Đạo Phong thì làm sao có thể gây thù chuốc oán với ai, mà hơn nữa người này hắn không quen biết.
"Có lẽ muốn cướp đoạt túi chứa đồ trên người ta!" Tuyết Sinh thì thào, theo cửa lớn đi vào Ty Chấp Pháp, mà lúc này cách đó không xa, trong bóng tối có một cái nhân ảnh đang lùi lại, ẩn thân trong hẻm vắng.
"Tên này quá mức cảnh giác, rất khó ám sát, như vậy chỉ có thể tìm kiếm cơ hội trực tiếp chém giết!" Người kia thì thào, lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng Tuyết Sinh đi vào Ty Chấp Pháp.
Đại môn luôn mở, bên trong cũng treo rất nhiều đèn lồng khiến cho không khí càng phát ra âm u lạnh lẽo, dọc theo đường đá, hai bên là vườn hoa, trồng cái gì Tuyết Sinh không biết chỉ cảm thấy màu sắc cùng bộ dạng rất lạ mắt, hoa này cánh trắng tương tự hoa cúc, lá hình răng cưa, trên thân có dây leo giống như xích sắt, mỗi khóm trồng cách nhau một khoảng vô cùng đều đặn, xung quanh nó không có loài hoa cỏ nào tồn tại, mặt đất cũng hoá thành xám xịt.
Đi hết con đường đá liền bắt gặp một dãy phòng ốc, toàn bộ đều đóng cửa tắt đèn chỉ có căn phòng duy nhất còn ánh sáng.
Không khí này để cho Tuyết Sinh cảm thấy kiềm chế, khó chịu vô cùng.