Dưới núi có một nhóm thanh thiếu niên đạo bào màu tím đang gào thét giết lên, thanh niên dẫn đầu hông thắt đai bạc, sau lưng khoác một tấm Phi Phong lửa đỏ, bộ dạng hắn tại trong khung cảnh này trở nên hết sức nổi bật.
Kiếm quang loé hiện, từ rất xa đã nghe được tiếng hét thảm, sau đó là linh lực chấn động nhấc lên bông tuyết mù trời.
Mà lúc này đám người Vận Ách cũng nhao nhao biến hoá, lập tức gác lại việc riêng, rút binh khí gia nhập chém giết, có lẽ việc đệ tử La Sát Môn đến quấy phá sơn môn xảy ra rất thường xuyên cho nên bọn hắn không tỏ ra hoảng loạn, ngược lại có một vài đạo ánh mắt mang theo thèm khát, nương nhờ thanh âm náo loạn dậy trời phía dưới lặng lẽ rơi xuống, khoá chặt chiến trường.
La Sát Môn không cho phép Vận Ách xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ, vì Trúc Cơ kỳ cũng chính là Hủ Thi, thế giới này bài xích Hủ Thi, bởi tồn tại kia cực kỳ khủng b0', ngoài hung tàn khát máu thì để gi3t chết tuyệt không phải chuyện dễ dàng, Hủ Thi có thể tái sinh, chỉ cần Tinh Khí không bị diệt, nó gần như bất tử.
Mà La Sát Môn cũng vậy, đệ tử tới nơi này lịch duyệt tu vi đều bị giới hạn ở Luyện Khí kỳ, rõ ràng Thủy Vực không có thứ tốt đẹp để cho bọn hắn thèm khát, chém giết cũng chỉ tích lũy sát khí, nâng cao khả năng thực chiến mà thôi.
Thời điểm ở Huyền Vũ ốc đảo, Tuyết Sinh cảm nhận được trên cơ thể của tu sĩ La Sát Môn đều tồn tại một cỗ sát khí rất nặng, hiển nhiên là từ phương thức lịch duyệt này lâu dài uẩn dưỡng tạo thành.
Chém giết vô cùng dữ dội, thi thể từng cái đổ sụp đem máu tươi nhuộm đỏ chân núi, không biết có phải bị sát ý kích động hay không mà Hàn Phong mang theo tuyết trắng mù trời từ Huyết Cốc bỗng nhiên thổi tới, giáng lâm, phủ xuống chiến trường.
Xem ra đám người Vận Ách xét trên mọi phương diện đều không thể sánh bằng tu sĩ La Sát Môn, thân là đệ tử đại tông môn, bọn hắn được tu luyện công pháp cao cấp, phục dụng đan dược quý giá, ngay cả hoàn cảnh sinh hoạt cũng vượt xa địa phương ma quỷ này, chỉ có điều thực lực cùng sát khí thôi vẫn chưa đủ, ở bọn hắn thiếu mất hung lệ, điều mà chúng tu Vận Ách có thừa.
Cũng dễ hiểu, một bên chỉ vì lộ trình tu luyện, một bên lại bởi mục đích sinh tồn.
Thủ đoạn chém giết của tu sĩ La Sát Môn nhuần nhuyễn như mây trôi nước chảy, co được giãn được, công được thủ được, còn đám người Vận Ách chiến đấu hoàn toàn bằng vào bản năng, bọn hắn chấp nhận lấy mạng đổi mạng, thậm chí vài chục mạng ném ra chỉ cầu một mạng của đối phương.
Cho nên có cảnh một trung niên Vận Ách đem thân cản lại đao kiếm tạo cho đồng bạn bên cạnh cơ hội đắc thủ, cũng không thiếu kẻ điên cuồng đến độ lao vào ôm chặt đối phương sau đó gào thét nhảy xuống vách đá.
Kia chính là hung tàn lăng lệ, cỗ khí chất tựa hồ đã ăn sâu vào máu bọn hắn.
Mặt đất màu xám, vách núi lộ ra phong hoá bóng loáng nhưng thô ráp, lấm tấm điểm phất một ít tuyết trắng có thể sẽ không tồn tại lâu dài, gió lạnh thổi vào đem đất cát cùng bông tuyết thức tỉnh gào thét quét ngang, chồng lên xương người cùng thi thể vừa mới ngã xuống.
Thế giới lạnh băng, sương khói mờ ảo, nhưng trong mắt Tuyết Sinh lại hoá thành một mảnh Xích Hồng, giống như Lạc Diệp Tri Thu, đem lá vàng rơi xuống báo mùa, đắp lên một nấm mộ vải, lộ ra tiêu điều.
Tuyết Sinh thu hồi ánh mắt, bên tai gió tuyết nổi lên, phong khởi đánh trống thúc dục chiến trường dưới núi.
Tuyết Sinh bình tĩnh tiếp cận lều vải, ở bên trong hắn nghe được tiếng vùng vẫy chống cự, thỉnh thoảng có tiếng khóc nghẹn không cam lòng.
Vải lều bị cắt xuống, tên trung niên cao lớn dữ tợn đang lần mò trên cơ thể Tần Thanh Trúc, tiếng thở rất gấp, trong mắt lộ ra dâm tà, ở dưới cỗ d*c vọng gần như là điên cuồng chi phối hắn không cần quan tâm đồng bạn ngoài kia sống chết ra sao.
Tần Thanh Trúc ngã dưới mặt đất, y phục bị đôi bàn tay to lớn thô ráp xé mở, nàng không chống cự, vì biết chống cự chỉ càng đau đớn, giờ phút này cả người run rẩy, mi mắt nhắm chặt không cản được nước mắt chảy ra cuốn trôi phấn hồng.
Trong lòng nàng đã sớm có ý định quyên sinh thủ tiết, nhưng vẫn còn luyến tiếc rất nhiều điều.
"Cha, mẹ! Cả nhà chúng ta sắp đoàn tụ rồi!" Tâm linh nàng thì thào, không hiểu vì lý do gì tại chỗ sâu tiềm thức giờ phút này mơ hồ xuất hiện một cái hình bóng đang từ trong sương khói đi ra, áo đen tóc dài, dung nhan tuấn lãng, người kia đang đối với nàng mỉm cười chân thành, vẻ mặt mang theo ôn nhu.
Hàm răng trắng cắn chặt đầu lưỡi, bỗng nhiên.
Lộng lộng!.
Một thanh âm rất lạ mang theo sắc lạnh vang lên bên tai, kẻ đang nằm đè trên người nàng không còn cử động, lại có vô số dịch lỏng tanh nồng rơi xuống.
Tuyết Sinh thu tay, lau máu trên dao găm, hắn đến không ai biết, đi cũng không người nhìn thấy.
Rời khỏi lều vải, theo sườn núi lướt xuống, trong mắt hiện ra bén nhọn, giờ phút này sát khí cuồn cuộn phun trào muốn đem phong vân tái khởi.
Tiếng ầm ầm thao thiên quanh quẩn, Tuyết Sinh như một thanh kiếm rời vỏ, phong mang tất lộ, vừa rơi xuống chiến trường liền chụp thẳng vào đầu một tên Vận Ách, tay phải nâng dao găm lên, từ cổ quét qua.
Đầu lâu nằm trên tay, bị Tuyết Sinh ném đi rất xa, đạp lên cỗ thi thể vừa mới đổ sụp dưới chân, theo đao mang tái hiện một tên Vận Ách tiếp theo bịt cổ hét thảm, máu tươi len qua kẽ tay phun ra thành tia, hắn không nhìn thấy đối phương từ đâu tới, xuất thủ như thế nào, trong một khắc thanh tỉnh cuối cùng biết rõ bản thân sẽ phải chết, nhưng khác tên đồng bạn bên cạnh bị cắt mất đầu chết tại trong tích tắc, cái chết của hắn sẽ thống khổ không gì sánh kịp, giờ phút này bỗng nhiên quay đầu nhìn, trong mắt không có thù hận, ngược lại hiện ra cầu xin.
Tuyết Sinh nhíu mày, dao găm cuốn ngược trở lại.
.
Đầu lâu đổ sụp, rơi xuống.
Theo Tuyết Sinh xuất hiện, đám người trên chiến trường nhao nhao biến hoá, mười mấy tên đệ tử La Sát Môn cũng biến đổi sắc mặt, đem ánh mắt lăng lệ khoá chặt, lộ vẻ kiêng kỵ cùng dò xét, bởi bọn hắn chưa nhìn thấy thủ đoạn giết người dạng kia, đều là cắt vào cổ họng, gặt xuống đầu lâu.
Chung quy vẫn là giết người, nhưng thủ đoạn sẽ khác, không ai giống ai.
Không dừng lại, bộ pháp thay đổi, phương vị hắn nhắm đến là một đám Vận Ách tu vi năm, sáu tầng, ngay lập tức dao găm quét qua đem đầu lâu bay lên, máu tươi bắn về bốn phía.
Mà lúc này một tên trung niên Vận Ách trong mắt bộc phát hàn mang, xuất thủ ngăn cản.
"Cút!" Thanh âm vang lên, trung niên phất tay, lập tức một cỗ linh lực tương ứng Luyện Khí tám tầng từ trên người hắn tản ra hoá thành uy áp hướng Tuyết Sinh trấn trụ.
Tuyết Sinh mặt không biểu tình, không thèm liếc mắt, tay trái nâng lên, một quyền hướng trung niên Vận Ách trực tiếp đấm tới.
Một quyền đánh ra, huyết khí trên người ầm vang bộc phát, Huyết Quỷ ngồi tại đỉnh đầu gào thét đem hung ý quét ngang bát phương, theo quyền phong rơi vào cơ thể trung niên Vận Ách.
"Huyết Khí Thành Ảnh!" Sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, ngay từ đầu đã có cảm giác đối phương không tầm thường, mặc dù Trùng Huyết viên mãn cũng không phải cái gì quá ghê gớm, tuy nhiên trực giác nói cho hắn biết một quyền kia đủ sức đánh chết hắn, đem xương ngực nện thành bùn nhão.
Nội tâm lộp bộp một tiếng, lời nói vừa rơi xuống, trung niên Vận Ách bỗng nhiên rút lui, nhưng vẫn chậm, nắm đấm quét ngang, oanh minh đột khởi, trung niên Vận Ách chấn động toàn thân, phun ra tiên huyết.
Nhưng mà hắn cũng không tầm thường, không biết triển khai thủ đoạn gì cả người trở nên mơ hồ, chớp mắt xuất hiện nơi xa tiếp tục phun ra máu tươi, vùng ngực lõm sâu sụp đổ hơn phân nửa, bên trong lộ ra da thịt màu đen, có từng sợi khói xám rất mỏng lúc nhúc lan vào không khí, mà Tuyết Sinh đối với mùi vị kia vô cùng quen thuộc, chính là Dị Khí.
Trung niên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Sinh lộ ra kiêng kỵ thật sâu.
Mười mấy tên đệ tử La Sát Môn trong mắt loé lên lăng lệ, bọn hắn không biết lai lịch thiếu niên cho nên nội tâm dâng lên đề phòng.
"Luyện Khí viên mãn, che giấu tu vi!" Một tên trong số đó kinh nghi thì thào, hắn nhìn thấy đối phương từ trên núi giết xuống, nói rõ kẻ trước mặt này đang ẩn tàng chờ cơ hội xuất thủ, mà bọn hắn giết vào chính là cơ hội tốt.
Chỉ có điều hắn vẫn không cách nào nhìn ra được đối phương là địch hay là bạn.
Tuyết Sinh cũng liếc mắt nhìn, một khắc thu hồi nhãn mục, dao găm nhấp nhô trong tay áo tiếp tục giết vào chiến trường, những nơi hắn đi qua Vận Ách chi tu gào thét thảm liệt, không có gì khác, đều là một dao cắt đứt đầu lâu.
Thủ đoạn kia khiến cho đám đệ tử La Sát Môn kiêng kỵ càng sâu, bọn hắn biết nếu như giờ phút này giết vào nhất định sẽ chạm mặt đối phương, mà trong số bọn hắn mạnh nhất cũng chỉ Luyện Khí mười tầng, không ai dám chắc có thể giữ được đầu ở nguyên trên cổ.
Mà lịch duyệt cũng chỉ là lịch duyệt, chưa đến mức phải thí mạng.
Nghĩ vậy lập tức ra hiệu nhau lùi lại.
Tuyết Sinh nhíu mày một cái, nếu là chém giết hỗn loạn hắn không kiêng kỵ thứ gì, nhưng nếu như đám người kia đứng ngoài xem, mà mấy trăm tên Vận Ách bao vây, hợp lực công kích, Tuyết Sinh nhất định không thể chống trả.
Dao găm lướt qua, đem đầu lâu người kia cắt xuống, đồng thời trên tay Tuyết Sinh xuất hiện một mặt lệnh bài, hướng về phía trước phát ra thiết quang.
"Đồng môn!".
Mười mấy tên đệ tử La Sát Môn lập tức nhìn ra lệnh bài tiêu chí thân phận, phấn khích gầm lên một tiếng, toàn lực giết vào chiến trường.
Ở trong hoàn cảnh này Tuyết Sinh không khác gì Giao Long Nhập Hải, một đường tung hoành giết ngang bát phương, mỗi một dao quét qua đều sẽ có đầu lâu rơi xuống, mà đám tông môn đệ tử bị Tuyết Sinh k1ch thích càng phát ra điên cuồng, đẩy chém giết lên cao trào.
Tiếng gầm nhẹ vang lên bên tai, một tên Vận Ách không biết từ đâu bên dưới mặt đất chui lên, lướt qua bên hông đem rìu sắt chém vào eo Tuyết Sinh.
Tuyết Sinh lãnh mạc nhấc chân, nâng đầu gối cản lại cán rìu, đồng thời tung cước, hướng yết hầu đối phương đạp tới.
Chỉ nghe một tiếng đứt gãy loạt xoạt, người kia gãy nát cổ họng, đầu lâu cắm ngược sau lưng, cả người đổ xuống, chết không nhắm mắt.