Đạo ánh mắt này rơi trên người Tuyết Sinh, không mang theo ác ý, rất nhanh liền lặng lẽ thu hồi, mà Tuyết Sinh cũng không phản kháng, bởi có thể đem linh thức ngoại phóng tất nhiên là cường giả.
Tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên.
"Vừa rồi ta thất thố, hy vọng hắn không nhìn ra khác lạ!" Tuyết Sinh thì thào nói thầm, trong lòng hơi lo lắng.
Thế gian này, người tu luyện đều từng giờ từng phút giành giật cơ duyên sinh tồn, Tuyết Sinh cũng vậy, nhưng bản tính vốn dĩ thận trọng, hắn có tính toán của riêng mình.
Nếu như lão giả không dẫn đầu đọc ra hai chữ Phượng Hoàng trước mặt mọi người thì Tuyết Sinh cũng sẽ không mạo hiểm, bởi vị Đông Gia kia tính cách ra sao Tuyết Sinh không thể nắm bắt.
Hắn chỉ thuận tay tát nước theo mưa mà thôi.
Ba kiện vật phẩm tiếp theo được người bên ngoài ủy thác cho Tinh Thị đấu giá.
Một gốc Tuyết Liên trăm năm có tác dụng đối với tu sĩ Trùng Huyết kỳ, thảo dược cấp bậc này Tuyết Sinh không mặn mà, bởi hắn đã trải qua Trùng Huyết, thậm chí còn là Mãn Huyết.
Huyết Khí trong cơ thể hiện tại quá dày đậm, không thể nào tăng tiến thêm.
Tuyết Liên trăm năm bị một trung niên tu sĩ mua xuống, giá cả tương đối, bảy viên Linh Thạch hạ phẩm.
Vật phẩm thứ hai là một tấm da Ngạc Ngư, là da Yêu Thú Trúc Cơ cho nên giá trị rất cao, hai mươi lăm viên Linh Thạch hạ phẩm cho lượt đấu giá đầu tiên.
Đến lúc này không khí mới trở nên nhộn nhịp.
Chúng nhân tranh chấp, ma sát hết sức kịch liệt, cuối cùng một lão giả đội nón rộng vành áp chế hết thảy, hắn bỏ ra một viên Linh Thạch thượng phẩm, tương ứng một trăm Linh Thạch hạ phẩm, trực tiếp mua xuống.
Tuyết Sinh cảm nhận được có mấy đạo nhãn mục âm lãnh đang khoá chặt khí tức của lão giả đội nón rộng vành, mà lão tựa hồ cũng không xa lạ gì, cả người tản ra sát khí, hướng về bốn phía phát ra cảnh cáo.
Bị quy tắc Tinh Thị áp chế, mặc kệ thèm khát đỏ mắt cũng không kẻ nào dám cả gan náo loạn, nhưng rời khỏi Tinh Thị lại là một chuyện hoàn toàn khác biệt.
Tuyết Sinh vô cùng bình tĩnh, hắn đến đây chỉ để tìm mua một thanh kiếm tốt, nếu không gặp cũng coi như mở mang tầm mắt, cho nên hạn chế tối đa động tác, tránh phải cuốn vào phiền phức không đáng có.
Tinh Thị thời điểm này bị một cỗ cảm giác lăng lệ bao trùm.
Nhưng mà.
Vật phẩm thứ tư xuất hiện lập tức khiến cho Tuyết Sinh hô hấp dồn dập, giống như an bài, Trần Thi Mạn xuất ra một thanh trường kiếm, kiếm này vỏ bạc khảm ngọc, hai mặt khắc Long Xà cuốn quanh, uốn lượn uyển chuyển, từng chi tiết đường nét đều vô cùng tinh xảo.
Kiếm rời vỏ liền nghe được một tiếng Long Ngâm ảm đạm, lưỡi kiếm rèn từ Tinh Thiết mang lại cảm giác sắc bén kinh người, Mệnh Môn vốn dĩ im ắng bỗng nhiên phát ra gào thét, nếu đem nhân tính hoá, thanh âm kia giống như đang biểu đạt sự thèm muốn.
Tuyết Sinh nhìn chòng chọc thanh kiếm đẹp mắt trên tay Trần Thi Mạn, cũng lúc này nàng mỉm cười, hướng khách nhân bên dưới cẩn thận giới thiệu.
"Thanh kiếm trên tay ta gọi Long Xà Kiếm, do một vị đại sư Luyện Linh chế tác, lai lịch của nó rất không tầm thường, hai mươi năm trước là vật yêu thích của Cổ Hoàng Vũ Quốc, theo hắn chinh chiến Cấm Hải, chém giết không biết bao nhiêu tu sĩ Dị Tộc, bởi từng nếm máu cường giả Trúc Cơ cho nên sinh ra linh tính, là một kiện Pháp Bảo trung giai hiếm có, các ngươi hẳn cũng biết Cổ Hoàng.
Là vật tùy thân của Cổ Hoàng, chỉ riêng giá trị sưu tầm cũng đủ để siêu việt hết thảy Pháp Bảo trung giai trong thiên hạ".
Lời giới thiệu của Trần Thi Mạn rất có sức hấp dẫn, toàn bộ khách nhân bị nàng dẫn dắt đồng loạt đổ dồn ánh mắt lên Long Xà Kiếm, lai lịch của nó quả thực không tầm thường, từng là vật tùy thân của một vị Đế Vương, mà Cổ Hoàng Vũ Quốc ở trong giới tu hành cũng rất có danh tiếng.
Mấy chục đạo ánh mắt nóng bỏng khoá chặt lấy Long Xà Kiếm, trong đó có cả Tuyết Sinh.
Là Kiếm Mệnh Chi Tu cho nên trực giác của hắn đối với kiếm vô cùng nhạy cảm, mà Kiếm Môn cũng nhìn trúng Long Xà Kiếm phát ra thèm muốn, Tuyết Sinh nhất quyết không cho phép Long Xà Kiếm rơi vào tay kẻ khác.
"Giá khởi điểm.
.
Một trăm Linh Thạch hạ phẩm, mỗi lần ra giá không thấp hơn mười đơn vị!" Thanh âm trong trẻo vừa rơi xuống, toàn trường lập tức bạo phát tranh đoạt.
"Một trăm mười!".
"Một trăm năm mươi!".
"Hai trăm!".
Ba lượt đầu tiên trực tiếp đẩy giá lên gấp đôi, Tuyết Sinh chưa tham dự, vẫn đang âm thầm quan sát, tài sản của hắn hiện tại nói nhiều không phải nhiều, nói ít cũng không hẳn ít.
Bảy viên Linh Thạch thượng phẩm tương ứng bảy trăm Linh Thạch hạ phẩm, mà Tuyết Sinh biết Linh Thạch thượng phẩm cũng có phân chia cấp độ, dựa trên màu sắc.
Nhất thải sơ giai.
Tam thải trung giai.
Ngũ thải thượng giai.
Phong Càn tặng Tuyết Sinh không phải thượng giai, chỉ sợ là cực phẩm bên trong thượng phẩm, bởi toàn bộ đều là thất thải, Linh Thạch dạng này Tuyết Sinh đã từng thấy qua một lần, là Linh Thạch khảm khắc trên Chu Thuyền La Sát Môn.
Tuyết Sinh chưa hiểu cách thức định giá Linh Thạch, nhưng Linh Thạch cấp độ quá cao không thể đem quy chuẩn thông thường ra để tính toán, Tuyết Sinh cho rằng bản thân đủ vốn liếng tranh đoạt.
"Năm trăm!".
Tranh đoạt vô cùng kịch liệt, một thanh niên thân vận lam bào có lẽ là tông môn tu sĩ, Tuyết Sinh để ý, mấy vật phẩm trước đó đối phương đều không liếc mắt, nhưng lần này gầm nhẹ, trực tiếp đẩy giá lên một con số khủng khiếp.
Toàn trường im ắng, có ánh mắt lăng lệ quét lên người thanh niên lam bào nhưng cảm nhận được cái gì lập tức thu hồi.
"Là tông môn tu sĩ!" Có người hãi nhiên nói thầm.
Sở dĩ thân phận đối phương siêu việt phần lớn người ở đây cho nên không ai nguyện ý trêu chọc, mà mức giá kia cũng quá khủng khiếp, tán tu tích góp cả đời chưa chắc gom đủ con số năm trăm, hơn nữa bọn họ còn phải dùng Linh Thạch để tu luyện.
Rất nhiều người giãy dụa tranh đoạt nhiều năm vẫn không có Linh Thạch dư thừa.
Chỉ tông môn đệ tử mới có loại đãi ngộ kia.
"Năm trăm Linh Thạch.
.
Nếu không có người ra giá cao hơn thì Long Xà Kiếm thuộc về vị đạo hữu kia!" Trần Thi Mạn cười rất tươi, giá cả này vượt xa con số mà Tinh Thị đề xuất, hơn nữa, vì một số vấn đề, khách nhân phía dưới rất khó có người tiếp tục nâng giá
Toàn trường im lặng.
Thanh niên lam bào quét mắt tứ phương, vẻ mặt hết sức cao ngạo, y phục trên người để cho hắn đạt đến tư cách kia.
"Năm trăm năm mươi!".
Thời điểm chúng nhân cho rằng Long Xà Kiếm phải thuộc về thanh niên lam bào thì hàng ghế cuối cùng bỗng nhiên vang lên thanh âm lạnh nhạt, toàn bộ khách nhân dồn dập ngoái nhìn, muốn xem kẻ nào dám cùng tông môn đệ tử tranh đoạt ngay thời khắc nhạy cảm này.
Nhìn thấy chỉ là thiếu niên, một vài người lắc đầu không thèm để ý, cũng có người nhếch môi, mỉa mai châm chọc.
"Thiếu niên! Đây không phải chỗ để cho ngươi chơi đùa, đừng nói năm trăm, nếu như ngươi có thể bỏ ra năm mươi Linh Thạch thôi, lão tử gọi ngươi ba tiếng Đại Gia!".
Người này tuyệt không tin Tuyết Sinh bỏ được con số lớn như vậy, cho rằng thiếu niên nông cạn muốn thể hiện mình, đáng tiếc không đúng thời điểm.
"Sáu trăm".
Thanh niên lam bào hung ác quét mắt, nhãn mục khoá chặt Tuyết Sinh, hốc mắt phát hoả, giống như cảnh cáo.
"Bảy trăm".
Tuyết Sinh lạnh nhạt lên tiếng, có một vài thứ nếu như nhìn trúng, muốn tới tay buộc phải tranh đoạt.
Thanh niên lam bào nhìn hắn, Tuyết Sinh cũng liếc mắt quan sát đối phương, hai đạo ánh mắt rơi ở giữa nhấc lên chiến ý.
"Là thiếu niên kia, lúc trước có lẽ đoán mò, đọc đúng chữ viết trên quyển trục, được Trần cô nương khen ngợi mấy câu, vậy mà vẫn chưa chịu ngồi yên, không biết hắn lấy đâu ra dũng khí!".
"Thiếu niên đều xốc nổi như vậy! Khó trách".
Vài đạo thanh âm cười cợt vang lên, không lọt vào tai Tuyết Sinh, hắn có nguyên tắc của mình.
Cẩn trọng chu toàn tất nhiên tốt, nhưng có một vài sự kiện buộc phải chấp nhận phong hiểm, tranh đoạt cũng giống như giết người vậy, phải làm sạch sẽ, tới nơi tới chốn.
Trần Thi Mạn kinh ngạc, trong ánh mắt như bích ngọc loé lên một tia ý vị xinh đẹp không người nhìn thấu.
"Vị tiểu hữu kia! Ta là môn hạ đệ tử Nhàn Vân Tông, hy vọng ngươi cấp cho Nhàn Vân Tông một chút mặt mũi!" Thanh niên lam bào thu hồi nhãn mục, chắp tay ôm quyền nhỏ giọng, động thái của hắn để cho chúng nhân lưu lại chút ấn tượng.
Nhàn nhã lễ độ, không vì nhìn thấy đối phương chỉ là thiếu niên mà chèn ép, chính là phong phạm của tông môn đệ tử.
Tuyết Sinh im lặng, hắn không quan tâm lai lịch đối phương, trong mắt hiện tại chỉ có Long Xà Kiếm.
Mặc dù không phải Thiên Chi Kiêu Tử đại tông môn, nhưng nhiều năm ngang dọc Thương Quốc, ít có kẻ nào dám đối với hắn coi thường ra mặt, thanh niên lam bào hừ lạnh, đáy lòng chôn xuống một đạo sát cơ.
Tuyết Sinh rất nhạy cảm, ngay lập tức cảm nhận được, cho nên trong mắt cũng hiện ra lăng lệ.
Cách thức sinh tồn của hắn vô cùng đơn giản.
Người không động ta, ta không động người, chỉ cần cảm nhận được uy hiếp lên lợi ích, uy hiếp đến sinh mệnh, nhất định phải tìm cách loại bỏ, bằng mọi thủ đoạn.
"Bảy trăm năm mươi! Đây là giá cuối cùng ta đưa ra, xưa nay những kẻ cùng ta tranh đoạt đều có kết cục rất thảm!".
Thanh niên lam bào cao giọng, thanh âm mang theo uy hiếp, mà trong mắt hắn cũng ẩn hiện một mũi kim bén nhọn, vô cùng hung sát.
Tuyết Sinh nhíu mày, trước sau chưa từng cùng đối phương lên tiếng, lúc này từ miệng đi ra một đạo âm thanh khàn khàn, lạnh nhạt.
"Những kẻ uy hiếp ta đều chết hết rồi!".
Trên người bỗng nhiên có sát khí chấn động, thân thể cao gầy, khuôn mặt tuấn lãng kia không hiểu vì sao lại biến hoá một cách nhanh chóng, trở nên cực kỳ sắc bén.
Như một cây dao găm ẩn mình, không thường xuyên bộc lộ quang mang nhưng mỗi lần hiện thân sẽ là Tinh Phong Huyết Vũ.
Đến giờ phút này chúng nhân mới nhìn thật kỹ thiếu niên, cỗ sát phạt kia khiến cho bọn họ phải run rẩy, mà cảm giác lăng lệ sắc bén trên cơ thể đối phương nhắc nhở bọn họ.
.
Không nên trêu chọc.
"Tám trăm!".
Trần Thi Mạn co rút hai mắt.
Cũng lúc này Tuyết Sinh một lần nữa đẩy giá.