Ngõ Thuận Bình cách bến Nam Giang không xa, khi mặt trời vượt qua tường thành Tuyết Sinh mới tìm thấy Tinh Thị nằm khuất trong hẻm vắng.
Kiến trúc không có gì đặc biệt, một toà lầu các ba tầng, gỗ đỏ mái ngói nhìn hơi cũ kỹ, ngoài cửa đứng chầu hai tôn Kỳ Lân đá, theo năm tháng đã đóng bụi phủ rêu.
Tuyết Sinh đi vào, giao nộp phí tổn cho thị vệ canh cổng.
Tầng một, chính giữa có một cái bình đài bán nguyệt cao ba tấc, phía dưới ghế gỗ xếp thành vòng cung lấy bình đài làm trung tâm, Tuyết Sinh đi vào không gây ra chú ý, mấy vòng ghế đều bị người khác chiếm dụng, hàng cuối còn trống, Tuyết Sinh ngồi xuống, yên lặng quan sát bốn phía.
Tiểu nhị nói không sai, đến Tinh Thị hôm nay đều là tu sĩ, ngoài một vài cỗ khí tức để cho Tuyết Sinh cảm thấy có chút kiêng kỵ thì những người ở đây tu vi không cao, đa phần tán tu Luyện Khí bốn, năm tầng.
Để phân biệt tán tu cùng tu sĩ tông môn không phải vấn đề gì khó, chỉ cần nhìn vào y phục, tán tu ăn mặc tùy ý còn tông môn tu sĩ thường mang đạo bào, đó là cách để nhận biết, đồng thời cũng thể hiện sự chênh lệch vị cách.
Bốn phía yên lặng, không khí có chút kiềm chế.
Cho đến khi một nữ nhân hồng y lộng lẫy bước vào bình dài thì phía dưới mới nổi lên thanh âm bàn tán, chỉ trỏ, căn bản nữ nhân kia thân thể quá mức hoàn mỹ, dáng người thon gọn, lồi lõm cân xứng, mùi dầu thơm trên người rất nồng, giống như hoa Sứ tùy ý bung hương, không quan tâm người khác yêu thích hay chán ghét.
Tóc dài đến lưng thướt tha như suối, cặp nhãn đồng màu tím rơi trong đôi mắt to tròn càng tăng thêm diễm ý, môi đỏ mi cong, một cái nhếch cười cũng đủ khiến cho nam nhân thiên hạ cam chịu trầm luân, mà khuôn mặt nàng mới là chỗ đáng nói.
Thanh tú mỹ lệ, kiều diễm ướt át.
Một vài đạo ánh mắt mang theo ý dâm tà rơi trên cơ thể nàng, quét qua những vị trí hết sức nhạy cảm, mà nàng giống như quen thuộc, không ghét bỏ thậm chí ý cười trên môi càng đậm, càng phát ra dụ hoặc.
Như quả chín mộng, xa không với tới chỉ có thể thèm khát.
"Chào mừng chư vị đến với Tinh Thị, tiểu nữ Trần Thi Mạn, là người chủ trì phiên đấu giá hôm nay!" Thanh âm rất nhẹ, tựa hồ gió thu phảng phất.
"Nữ nhân này! Ta nhìn không thấu" Tuyết Sinh thì thào, hắn rất nhạy cảm cho nên lập tức nhận ra thứ mà người khác không mấy để tâm, nữ nhân xinh đẹp trên đời không thiếu, nhưng đẹp đến mức điên đảo thần hồn thì chỉ có hai cái khả năng.
Hoặc là nguy hiểm, hoặc vô cùng nguy hiểm.
Bốn phía vang lên tiếng hít thở rất lạ, thậm chí có người còn nuốt nước bọt một cách lộ liễu, không khí quỷ dị bao trùm khiến cho Tuyết Sinh cảm nhận được bức bách.
"Chư vị không nóng sao! Ta cảm thấy rất nóng nha!" Trần Thi Mạn nũng nịu, đưa tay gỡ xuống hai cúc áo để lộ một mảng da thịt trắng nõn, cặp tuyết l3 ẩn hiện dưới hồng y, theo nhịp tim nhấp nhô giờ phút này phát ra kinh thiên dụ hoặc.
Tiếng hít thở càng dồn dập, tâm thần chúng nhân đều đặt trên người Trần Thi Mạn, không ai nhớ rõ bản thân hôm nay đến Tinh Thị là vì cái gì.
"Mị Thuật!" Tuyết Sinh thì thào, cảm thấy có cái gì đó không đúng, vốn dĩ định lực rất mạnh, Tuyết Sinh ngay lập tức ổn định tâm thần.
Mà lúc này Trần Thi Mạn cũng quét nhìn bốn phía, giữa mấy chục cặp mắt nóng bỏng si mê, có một đạo nhãn mục băng hàn lướt ngang, ánh mắt kia vô cùng thanh minh tịnh lệ mang theo một đạo sát khí như ẩn như hiện đang chậm rãi khoá chặt lấy cơ thể nàng, đôi song đồng màu lam tựa hồ tinh không thâm xử, ở đó nàng nhìn thấy xác người chất đống, máu chảy thành sông, một khắc này tâm linh run rẩy, Trần Thi Mạn lập tức thu hồi tư thái.
"Một tên tiểu tử Luyện Khí kỳ! Bằng cách nào có thể chặt đứt Mị Thuật của ta? Hơn nữa, cảm giác vừa rồi chân thực vô cùng, giống như chính ta đặt chân vào thâm cốc, lạnh lẽo thấu tim, trải nghiệm cả đời của hắn không thể tạo nên bậc ấy sát khí, càng không thể chống đỡ nổi ánh mắt kia, hoàn toàn tăm tối, là Sát Khí Chi Khu, là Tinh Không Chi Nhãn! Chỉ có một cái khả năng duy nhất!" Trần Thi Mạn thì thào, trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một cỗ hoài nghi, càng lúc càng đậm, đến cuối cùng trực giác khẳng định, tâm linh gào thét.
"Người này không bình thường! Hắn không phải thiếu niên!" Trần Thi Mạn thở sâu, kinh hãi nói thầm.
Mị Thuật cũng là một dạng thần thông, thậm chí còn là Thiên Sinh thần thông, trong một vài trường hợp nó có thể nhìn tận tâm linh đối phương, xuyên qua tiền kiếp.
"Thế gian có một dạng người mặc dù luân hồi tại phàm trần nhưng trên thân sở hữu đại vận số, người như vậy chỉ phụng, không thể nghịch!" Trong đầu nàng nghĩ tới một cái danh tự rất cổ xưa.
"Minh Chí Giả!" Trần Thi Mạn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đem tâm tình chôn xuống, đem dung mạo thiếu niên khắc vào tâm linh, không dám nhìn nhiều thêm một khắc.
Trần Thi Mạn hướng chúng nhân phía dưới khẽ cúi đầu ôm quyền, thanh âm nghiêm túc, vẫn quyến rũ nhưng đã mất đi dụ hoặc.
"Chư vị.
.
Buổi đấu giá bắt đầu!".
Thanh âm rơi xuống, trên tầng hai có tiếng chuông vang lên, quanh quẩn toàn trường, đánh thẳng trùng kích tâm thần, lúc này chúng nhân mới tỉnh táo trở lại.
Tuyết Sinh không nhìn thấy biến hoá trong lòng Trần Thi Mạn, chỉ chăm chăm nhìn chiếc hộp gỗ Huyết Mộc trên tay nàng.
Hộp gỗ lớn chừng nắm đấm hài tử, nắp hộp dán một tấm Định Khí Phù màu vàng, không biết chứa đựng cái gì nhưng Tuyết Sinh ngửi được một cỗ hương khí rất nhạt đang lan toả, bao trùm bốn phía.
Hít một hơi tinh thần lập tức sảng khoái, hơi thứ hai Tuyết Sinh cảm thấy thức hải tựa hồ lớn hơn một chút, cái này để cho hắn kinh ngạc không thôi.
"Vật kia có tác dụng lên tu vi Tinh Thần!" Tuyết Sinh kinh nghi phán đoán, bởi trong giới Tu Chân người tu luyện Tinh Thần cực ít, cho nên vật phẩm phụ trợ cũng vô cùng hiếm hoi.
Nếu như đem nhục thân tôi luyện đến cực hạn có thể Di Sơn Đảo Hải, đem đạo pháp vấn đỉnh có thể Lạc Nguyệt Trầm Tinh, thì tu vi Tinh Thần còn huyền ảo hơn hai cái trước rất nhiều, bởi vị Thần Linh duy nhất từng tồn tại trên phiến thế giới này, đem Tinh Thần chứng Đạo.
Tinh Thần là cảm quan đối với thế giới, là tri giác, là cánh cửa câu thông Thiên Địa Đại Đạo, muốn đề cao tu vi Tinh Thần chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là bồi dưỡng, dùng đan dược, vật phẩm phụ trợ có tác dụng lên Tinh Thần, không ngừng mở rộng, cải tạo thức hải.
Thứ hai là cảm ngộ, mà biện pháp này rất khó, chỉ có đại tu sĩ tu vi Nguyên Anh trở lên mới dám đi cảm ngộ Thiên Địa Đại Đạo, bởi Đạo là một khái niệm hết sức mông lung, mịt mù.
Tu vi không đủ, thiên phú thiếu hụt lại đụng chạm vào khái niệm kia cũng buồn cười giống như hái hoa trong gương, mò trăng dưới nước vậy.
Tuyết Sinh từng nghe qua một vài người bị xưng hô Tôn Giả, Giác Giả, bọn họ có thể nhìn sự vật tự nhiên từ đó ngộ ra Đại Đạo, mỗi một lần như vậy vô cùng hao phí thời gian, vài năm, vài chục năm thậm chí hàng trăm hàng ngàn năm.
Lúc này Trần Thi Mạn đem hộp gỗ mở ra, nhìn thấy một viên đan dược màu trắng ngà lớn hơn đầu ngón tay, từ đó đan khí phát tán càng đậm, chỉ sợ thời gian kéo dài liền sẽ bốc hơi biến mất, mà nàng chỉ cho đám người phía dưới nhìn một chút, lập tức đóng lại, gia cố liên tục hai tấm Định Khí Phù.
"Chư vị! Vật trên tay ta là Hoàng Kỳ Đan một loại đan dược hết sức hy hữu có diệu dụng đối với tu vi Tinh Thần, do Đông Gia nhà ta mang về từ La Sát Môn, có lẽ chư vị ở đây chưa từng nghe qua Hoàng Kỳ Đan, nhưng tu sĩ chủ tu Tinh Thần sẽ nhận biết, nó cùng với Thanh Trần Đan, Cố Bản Bồi Nguyên Dịch được xem là một trong ba loại đan dược trấn phái của La Sát Môn, tuy nhiên viên đan dược này dược tính rất mạnh không thể cất giữ lâu dài, dùng hộp Huyết Mộc, đem Định Khí Phù trấn áp cũng khó bảo toàn đan tính.
Cho nên ta không nhiều lời thêm.
.
Hoàng Kỳ Đan, giá đầu tiên 10 viên hạ phẩm Linh Thạch mỗi lần ra giá không thấp hơn một.
Đấu giá bắt đầu".
Thanh âm rơi xuống, toàn trường lập tức trở nên yên ắng, người ở đây đều là Luyện Khí tu sĩ cho nên có rất ít thông tin về Hoàng Kỳ Đan, hơn nữa đan dược phụ trợ Tinh Thần đối với bọn họ cũng không thực tế, mà cái giá đưa ra quá đắt, 10 viên hạ phẩm Linh Thạch đủ sức khiến một người căn cơ tầm thường đột phá một, hai tiểu cảnh Luyện Khí kỳ.
Bỏ ra nhiều như vậy để thu lại một viên đan dược chưa từng nghe tên, hiển nhiên sẽ không ai nguyện ý giao dịch.
Tuyết Sinh biết Trần Thi Mạn không phải cố tình phát tán đan khí nhằm thu hút khách nhân.
Giống như nàng nói, Hoàng Kỳ Đan dược tính quá mạnh không thể bảo tồn lâu dài trừ khi có vật dụng cất giữ tương thích, hơn nữa muốn cảm nhận được cỗ đan khí kia cũng phải là hạng người linh thức nhạy cảm, những người khác chỉ nghe được mùi hương không có cảm nhận trực quan, cho nên giá tiền như vậy chính là thách đố.
Không ai lên tiếng, người ở đây đều không hứng thú với Hoàng Kỳ Đan nhưng Tuyết Sinh lại khác, hắn buộc phải có được viên đan dược kia, bởi theo cách nghĩ của hắn thì Tinh Thần bao hàm lên trực giác, tri giác, cảm quan thế giới, Tinh Thần mạnh mẽ sẽ rất có lợi trong lúc chiến đấu.
Có điều, Tuyết Sinh vẫn phân vân, hắn không tiếc 10 viên hạ phẩm Linh Thạch nhưng nếu trực tiếp bỏ ra cái giá tiền lớn như vậy sẽ lập tức thu hút chú ý.
Người mang ngọc có tội, đạo lý này Tuyết Sinh hiểu, để hạn chế nguy cơ, tránh bị người khác nhòm ngó hắn quyết định sau buổi đấu giá này sẽ tìm Trần Thi Mạn hỏi mua Hoàng Kỳ Đan.
Nhìn thấy phía dưới không ai ra giá, Trần Thi Mạn bất đắc dĩ gọi người mang Hoàng Kỳ Đan đi, chuyện này nàng tiên liệu từ trước.
Đem Hoàng Kỳ Đan giới thiệu cho Luyện Khí tu sĩ cũng không khác gì đưa ngân phiếu cho một tên hài tử.
Nàng chỉ không hiểu Đông Gia làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì.
Lúc sau lại có tiếng chuông, phụ tá mang ra một cái mâm bạc bên trên phủ vải lụa màu đỏ, Trần Thi Mạn nhận lấy mâm bạc, đem vải đỏ nhấc lên.
Hiện ra trong mắt mọi người là một quyển trục cũ kỹ, không biết được làm từ vật liệu gì, có lẽ là một tấm da thú, bên trên ngửi được mùi rêu mốc, một tia vận vị hết sức cỗ xưa, giống như từng bị mai táng thật lâu trong tuế nguyệt, hôm nay bị người trục vớt tái hiện nhân gian.