Khoảng cách ngày càng rút ngắn, tại trong chiều tà Tuyết Sinh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Mạo Nhi Thành, tường thành cao ngất, tháp mái chọc trời khói mây không đậu, giống như một đầu Kinh Thiên Cự Thú lười biếng tắm nắng, để cho tà dương nhàn nhạt tùy tiện rơi xuống nhuộm lên toàn thân màu vàng vỏ quýt.
Khung cảnh rất đẹp, bầu trời cũng trong suốt như gương, toà thành này hùng vĩ hơn Thanh Dực Thành nhiều lắm, cổ kính rêu phong càng toát lên một tia thần vận, nếu như Mã Nhạc Sơn khiến cho vãng khách phải kính sợ cúi đầu thì Mạo Nhi Thành hoàn toàn trái ngược.
Vãng khách đi ngang ngẩng đầu nhìn lên.
Từ nhỏ sống tại Hùng Thành, là Thương Quốc Đế Đô, thêm ba năm lăn lộn Biên Hoang, đạp qua núi thây biển máu, tầm mắt Tuyết Sinh vô cùng rộng rãi, sự vật trên đời khó có thứ gì để cho hắn phải thốt lên kinh thán, nhưng mà Mạo Nhi Thành rất giống Hùng Thành, hai khung cảnh trùng điệp một chỗ, càng nhìn càng mê man.
Chiều tà lặng lẽ rơi trên phiến thế giới này, ánh nắng nhàn nhạt như hoả vũ sắp tắt hào phóng ban phát hết thảy tinh hoa xuống nhân gian, chia thế giới thành hai nửa, phần đen tối thâm trầm là sau lưng thiếu niên mới từ hoang sơn dã lĩnh đi ra, còn trước mặt, thế giới bỗng trở nên thanh minh sáng rỡ.
Cả người Tuyết Sinh có chút chật vật, tóc dài hơi rối mặt mày cũng lấm lem bụi đất, cách đây không lâu Tuyết Sinh bị một đầu Mãng Xà phục kích, tuy trên người vài chỗ cào rách, máu tươi ứa ra nhưng chừng đó không là gì, Mãng Xà bị Tuyết Sinh nắm đuôi kéo lê, cổ nó còn treo lại một mảng da nhỏ để cho đầu vẫn kiên trì bám trụ trên thân.
Ngoài thành có một con phố nhỏ, chiều xuống im ắng không nhiều người qua lại, hôm nay cửa thành đã đóng, Tuyết Sinh không kịp vào thành cho nên dự định kiếm một cái khách xá lưu trú qua đêm.
Mang theo đầu Mãng Xà này Tuyết Sinh cảm thấy không tiện, vứt đi thì tiếc, vì hắn biết nhục thân dã thú đều có giá trị, mà ném vào pháp bảo chứa đồ lại e ngại làm bẩn tư trang.
"Vạn Bảo Lâu!" Đứng trên đường phố nhìn vào một toà khách xá cao tầng, bên trong đèn nến đốt lên rồi, có ánh sáng dập dìu.
Tuyết Sinh quyết định chọn khách xá này để trú ngụ, nhưng trước đó không quên quan sát bốn phía, cảm thấy không có gì bất thường muốn đặt chân bước vào.
Đúng lúc này Tuyết Sinh bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ linh lực chấn động, mười trượng trước mặt ung dung đi tới một tên thanh niên áo lụa.
Thanh niên mày sắc mắt kiếm, khuôn mặt góc cạnh, từng đường nét đều như tranh hoạ, tuấn lãng tuyệt luân, tóc dài tùy ý như áo lụa của hắn, tại thời khắc này vì gió mà xao động, có vài sợ rơi tại trên mặt, đổ xuống sau gáy, mang theo nét cười nhàn nhạt.
"Mãng Xà kia bán hay không?" Cước bộ rất nhanh, tới trước mặt Tuyết Sinh cách ba bước bỗng nhiên dừng lại, ý cười không tắt, híp mắt nhìn Tuyết Sinh, giống như hứng thú, nhàn nhạt hỏi.
"Không bán!"
Tuyết Sinh lặng lẽ quan sát đối phương, thanh niên này rất đẹp mắt, đẹp đến mức có chút yêu dị, mà trên người hắn Tuyết Sinh cảm nhận được một cỗ dao động linh lực rất mạnh, tựa hồ Luyện Khí bảy, tám tầng.
Cách biệt quá lớn hắn nhìn không thấu.
Tuyết Sinh thẳng thắn từ chối, bởi ánh mắt của đối phương rất bất thiện, thanh niên kia vậy mà nhìn vào cổ Tuyết Sinh, hắn quen nhìn chằm chằm cổ người khác cho nên ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Tuyết Sinh có một đạo hồng tuyến không cho phép bước qua, đời hắn đến nay ân oán phân minh, trắng đen rõ ràng, hắn nhìn vào cổ người khác bởi đó là địch nhân, mà thanh niên này cùng hắn không ân oán, vừa gặp liền nhìn vào cổ, trong tâm có sát niệm.
"Ngươi có lẽ mới từ nơi khác đến.
.
Xưa nay chưa ai dám từ chối ta! Mà khách xá này cũng không cho phép đưa xác chết dã thú từ bên ngoài đi vào!" Thanh niên híp mắt càng chặt, hứng thú càng nhiều, nụ cười trên môi hắn giống như vĩnh viễn sẽ không tắt để cho người khác cảm thấy vừa dễ gần vừa xa cách.
"Không liên quan đến ngươi!" Tuyết Sinh lạnh lùng đáp, nếu như đối phương quá phận hắn cũng không sợ hãi chém giết một trận, mặc dù ở trên Pháp Tu thua thiệt, nhưng có Thể Tu bù đắp mà thanh niên này chỉ khiến cho Tuyết Sinh cảm thấy áp lực hoàn toàn khác xa cảm giác khi đối mặt Trúc Cơ không thể phản kháng.
"Ngươi rất khá! Vậy mà dám nhìn ta trong mắt còn tụ thành sát niệm, nhưng ngươi quá yếu, yếu đến mức không chịu nổi một kích.
.
Ta không có hứng thú với ngươi, chỉ muốn đầu Mãng Xà kia.
.
Phục Cân kỳ.
.
Luyện Khí tầng một.
.
Có ý tứ!" Thanh niên nhếch môi cười lạnh, cả người hắn bỗng nhiên phun ra một cỗ hàn khí mờ đục, hàn khí rất mạnh ngay lập tức khiến cho không gian phía trước ngưng kết, nếu như Tuyết Sinh không nhanh chóng lùi lại cũng sẽ bị băng phong nhấn chìm.
Mà dao động tản ra hoá thành xung kích đẩy Tuyết Sinh lảo đảo lùi lại trọn vẹn mười bước chân.
Thời điểm này Tuyết Sinh mới có cảm nhận chân thật, đối phương rất mạnh, tuy không phải Trúc Cơ nhưng thủ đoạn, thần thông hết sức quỷ dị, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
"Được.
.
Cho ngươi!" Tuyết Sinh ném Mãng Xà cho đối phương đồng thời lùi lại thủ vững tư thế, dao găm lấp ló dưới ống tay áo, hàn mang hiện ra.
"Tốt! Làm người phải như vậy mới có thể sống lâu một chút.
.
Ta rất thưởng thức ngươi, có quả quyết cũng hiểu lẽ tiến thối.
.
" Thanh niên để lại một câu, liếc mắt nhìn Tuyết Sinh thêm một chút sau đó bắt lấy Mãng Xà thu vào túi trữ vật, quay người đi về phía xa, càng đi càng xa cuối cùng bị bóng chiều nuốt mất mà lúc này Thiên Không cũng bắt đầu nặng trĩu.
Đêm tối hàng lâm.
Tuyết Sinh thở sâu, thu lại sát khí.
Mềm nắn rắn buông, đạo lý này hắn hiểu, một đầu Mãng Xà không là gì để phải bốc lên phong hiểm, nhưng mà đối phương đụng chạm nghịch lân, đã bước qua hồng tuyến.
"Nếu như lần sau gặp lại.
.
Vặt đầu ngươi xuống!" Tuyết Sinh thì thào, nắm đấm xiết chặt, lại cẩn thận quan sát bốn phía trước khi bước vào khách xá.
Khách xá có bốn tầng, ngoài lộ nhìn như vắng vẻ nhưng đi vào bên trong mới thấy, người qua người lại vô cùng nhộn nhịp, có công tử thế gia áo lụa cổ đeo khăn lông vũ ưỡn ngực đảo mắt tứ phía không coi ai ra gì, có một nhóm người áo quần xộc xệch có lẽ là Dong Binh, ngồi ở một góc im lặng ăn uống.
Cũng có từng cặp nam nữ đi ra đi vào yến yến oanh oanh, thanh âm kiều mị, mùi phấn sáp mê người truyền khắp khách xá.
Tuyết Sinh giao tiền cho tiểu nhị, được sắp xếp một căn phòng hạng trung, vào phòng xem xét qua loa, rất nhanh Tuyết Sinh quay người trở ra, chọn một cái bàn phía góc tối cạnh cửa sổ, gọi vài món ăn thanh đạm cùng một hồ rượu.
Lúc này bên ngoài có hai người bước vào, thiếu nữ hồng y đi trước, sau nàng là một thiếu nữ khác nhìn bộ dạng giống như thị nữ, trên khuôn mặt thiếu nữ không hiểu vì lý do gì hằn xuống vẻ bất an.
Hai người đặt phòng, cũng chọn một bàn ăn góc tối ngay trước mặt Tuyết Sinh.
"Phượng nhi! Hôm nay không vào thành được, ta cảm thấy rất lo sợ!" Thiếu nữ hồng y không thèm động đũa, quay sang nhìn thị nữ, nhỏ giọng nói.
"Tiểu thư yên tâm.
.
Bọn chúng không dám đến đây, ăn đi, ăn một chút, ngủ một giấc, sáng ngày mai vào thành, có lão Thái Công bảo hộ chúng ta nhất định sẽ ổn!" Thị nữ gắp thức ăn cho thiếu nữ hồng y, nhẹ giọng trấn an.
"Nhưng ta vẫn lo lắng! Phụ thân chết rồi, cả thế gian như sụp xuống.
.
Chỉ sợ hôm nay nhắm mắt lại, ngày mai không còn nhìn thấy thế giới này!" Thiếu nữ xua tay, thanh âm lạc lõng rơi xuống.
Tuyết Sinh ngồi kế bên, nghe được câu chuyện nhưng hắn không để tâm, động đũa gắp một miếng rau xào, uống một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Bóng đêm bao trùm vạn vật, bên trong khách xá người người qua lại nói cười ồn ào nhưng thế gian ngoài kia đột nhiên tĩnh lặng như đáy lòng hắn hiện tại, Tuyết Sinh không hiểu, thế giới này vốn dĩ là như vậy hay bởi tại hắn có mặt cho nên biến đổi.
"Phong thúc giờ này chắc ăn cơm rồi, cũng biết Cự Kình Bang Bị diệt, sẽ không lo lắng!" Tuyết Sinh thì thào nói thầm.
Bên ngoài có kình phong đi ngang nhấc lên bụi bặm ban ngày, cuốn trôi.
Thời tiết tháng tám cũng ác liệt, ban ngày nắng như lò thiêu, chớp mắt một cái kinh lôi chớp nhoáng, trên tầng không ngưng tụ mây đen, mưa tháng tám không rả rích dầm dề nhưng lại vô cùng quyết liệt, không cho bất kỳ ai cơ hội phản đối, bỗng nhiên ào ạt đổ xuống.
Kình phong nhấc lên cuốn theo vạn vật trong trời đất này.
.
Xào xạc, xào xạc.
Gió lùa vào cửa sổ lạnh buốt, Tuyết Sinh đứng dậy đóng cửa, bàng quan mặc kệ bên ngoài gió rít, kinh lôi thét gào.
Hắn không còn ăn như lang thôn hổ yết, hiện tại miệng rất đắng, đáy lòng cũng đắng, uống thêm một ngụm rượu, hai mắt lim dim.
"Tiểu thư! Hay là ngươi tham gia khảo hạch La Sát Môn đi, nghe nói Mạo Nhi Thành là điểm tổ chức khảo hạch nếu như thông qua sẽ được hộ tống đưa đến La Sát Môn.
.
Mà ở đó ngươi nhất định an toàn!" Thị nữ đem áo bông choàng lên người thiếu nữ hồng y, nhẹ nhàng nói.
Tuyết Sinh nghe được câu nói này hai mắt đang lim dim bỗng nhiên mở ra.
"Trên đường tới đây ta cũng từng nghĩ qua chuyện này, nhưng mà La Sát Môn tiêu chí rất cao.
.
Chỉ sợ không được!" Thiếu nữ bất lực thì thào.
"Chưa thử làm sao biết được.
.
Lão gia vẫn thường khen ngươi tư chất rất cao đó thôi!" Thị nữ cẩn thận rót cho thiếu nữ một ly trà nóng, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ thì thào đáp lại, khe cửa vẫn có từng đợt gió cố chấp lùa qua khiến cho nàng bất mãn muốn đứng dậy xem xét.
Nhưng lúc này cửa chính lại có thêm mấy người đi vào, áo tơi nón lá, cả người ướt sũng.
.
Ai nấy trên tay lăm lăm dao kiếm.
Vừa nhìn thấy mấy người kia, vẻ mặt hồng y thiếu nữ bỗng nhiên co quắp, nàng quay sang thị nữ đang ngồi bên cạnh, kéo tay ghé vào tai nói nhỏ.
"Bọn hắn đến rồi!".
Mà lúc này Tuyết Sinh cũng ghé mắt nhìn ra hướng cửa.
Áo tơi lột xuống, nón lá treo lên, ba tên trung niên đạo bào xám tro đi vào khách xá, vừa đi vừa liếc mắt nhìn quanh, bộ dạng hung hăng, vẻ mặt cực kỳ hung tàn, hiển nhiên là hạng người hiếu sát.