Tin tức như vậy nổ ra, e là bộ phận kinh doanh của bọn họ phải nhận công việc đến nhũn cả tay.
Nghĩ lại thì cảm thấy rất vui.
Giản Ánh Nhu chỉnh lại quần áo, ngồi thẳng lưng, chuẩn bị dùng trạng thái tốt nhất để chào đón công việc mới.
Đang vui, tất nhiên Giản Ánh Nhu không quên Tần Kính Thiên, cô cầm điện thoại gửi cho anh một tin nhắn wechat: Thì ra anh đã biết Cố thị hoàn toàn không thể làm gì được Sáng Tân, nhưng anh lại không nói với em.
Tin nhắn này của cô hơi có ý làm nũng, nhưng bản thân cô không nhận ra.
Chẳng máy chốc đã nhận được tin nhắn trả lời của Tần Kính Thiên: Để em tin anh.
Đúng vậy, từ sớm anh đã nói với cô là cô hãy tin anh, chỉ là cô quá tin vào thế lực của Cố thị nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng Tần Kính Thiên.
Đầu ngón tay Giản Ánh Nhu cử động, lại gửi thêm một tin nhắn: Xấu xa!
Ngay sau đó lại nhận được tin nhắn của Tần Kính Thiên: Ừm.
Ừm?
Đọc một chữ này do Tần Kính Thiên trả lời, Giản Ánh Nhu không nhịn được trợn tròn mắt, một chữ “ừm” là ý gì chứ?
Là thừa nhận bản thân anh xấu xa sao?
Hơn nữa còn là tên xấu xa lạnh lùng không thích nói chuyện?
Mặc dù Tần Kính Thiên chỉ trả lời một chữ “ừm” nhưng khóe miệng Giản Ánh Nhu vẫn bất giác cong lên, trong lòng ngọt ngào.
Tất nhiên cô không nhìn thấy người đàn ông đang nhắn tin với cô cũng đang cong môi, đôi mắt lấp lánh như sao trời mang theo ý cười nhàn nhạt.
Chẳng bao lâu sau, bộ phận nhân sự lại đưa ra thông báo.
Hôm nay toàn thể nhân viên được nghỉ một ngày, buổi tối công ty chiêu đãi tất cả nhân viên đến nhà hàng Bách Hợp dùng bữa, hi vọng từ hôm nay trở về sau mọi người có thể dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón công việc mới ngày mai. Đặc biệt chú ý, tổng giám đốc Tần cũng sẽ tham gia tiệc tối.
Chuyện tốt thế này,e là cũng chỉ có công ty giàu có hàng đầu cỡ Thịnh Thiên mới làm ra được.
Điều này cũng không khó để khiến người ta liên tưởng đến đợt trước Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân cho nhân viên đến nơi xa xỉ như khu villa Bích Hải để nghỉ mát.
Các đồng nghiệp phấn khích hô to tổng giám đốc Tần muôn năm, Thịnh Thiên muôn năm, Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân muôn năm.
Mọi người vừa hoan hô vừa thu dọn đồ đạc.
Các nhân viên nữ vẫn hi vọng quay về sửa soạn thật xinh đẹp, cơ hội để có thể lộ mặt trước tổng giám đốc thật sự không nhiều, có được cơ hội thì cứ tận dụng.
Lúc Giản Ánh Nhu đang thu dọn bàn làm việc thì điện thoại nhận được một tin nhắn wechat, cô mở ra đọc, là Tần Kính Thiên gửi tới, chỉ có hai chữ đơn giản ngắn gọn: Lên đây.
Lên đây?
Giản Ánh Nhu nhìn hai chữ trên màn hình điện thoại, nghĩ rồi lại nghĩ, chắc Tần Kính Thiên gọi cô lên phòng làm việc của anh.
Nhưng anh gọi cô lên phòng làm việc của anh có chuyện gì sao?
Mặc dù không nghĩ ra lý do nhưng Giản Ánh Nhu vẫn giảm tốc độ thu dọn đồ đạc lại, đợi các đồng nghiệp đi hết cô mới từ từ đi lên phòng làm việc của Tần Kính Thiên.
“Giản Ánh Nhu, cùng đi không?” Lâm Tố Uyên đi ngang qua bàn làm việc của Giản Ánh Nhu hỏi.
Giản Ánh Nhu còn chưa kịp trả lời thì Phùng Thi Âm đã lao tới kéo Lâm Tố Uyên đi: “Giản Ánh Nhu không rảnh, cô vẫn nên đi cùng tôi đi.”
Thu dọn xong, Giản Ánh Nhu nhìn quanh, xác nhận các đồng nghiệp trong văn phòng đều đi rồi thì mới cầm túi xách ra khỏi văn phòng.
Lúc đi đến cửa thang máy, cô lại nhìn xung quanh xem có người khác không. Không thấy ai, lúc này cô mới yên tâm đi vào thang máy, bấm nút tầng hai mươi ba.
Cho dù Giản Ánh Nhu có cẩn thận hơn nữa thì vẫn không tránh được một đôi mắt trong bóng tối.
Đôi mắt đó âm u lạnh lẽo nhìn cô vào thang máy, nhìn đèn thang máy hiển thị dừng ở tầng hai mươi ba, sau đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: Kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu rồi.
Giản Ánh Nhu đến tầng hai mươi ba, thang máy vừa mở ra, cô thò đầu ra nhìn trước, muốn xác nhận lần nữa xem có người khác hay không.
“Cô Tần, cô không cần lo lắng, mọi người đều nghỉ rồi.”
Giản Ánh Nhu ngại ngùng cười: “Chỉ có chị với trợ lý Lưu tăng ca cùng tổng giám đốc Tần thôi sao?”
Hứa Phi Tuyết cười đáp: “Tổng giám đốc Tần vẫn đang bận, sao chúng tôi có thể nghỉ được.
“Vậy chị biết anh ấy tìm tôi có việc gì không?” Tần Kính Thiên vẫn còn đang bận, Giản Ánh Nhu cảm thấy mình vẫn không nên quấy rầy anh thì tốt hơn.
“Chuyện đấy à, là chuyện giữa vợ chồng hai người, sao tổng giám đốc Tần nói với chúng tôi được.” Hứa Phi Tuyết vừa nói vừa dẫn Giản Ánh Nhu đi về phía phòng làm việc của Tần Kính Thiên.
Bên ngoài phòng làm việc là nơi đồng nghiệp của tổng giám đốc làm việc, hiện tại mọi người đều tan làm, cả tầng đều trống không.
Nghĩ lại thì sếp lớn như Tần Kính Thiên thật sự rất quan tâm đến cấp dưới, các thư ký khác đều nghỉ cả rồi mà anh vẫn đang bận, cũng không biết bận làm gì.
Tất nhiên cô là nhân viên của bộ phận cơ bản, chắc chắn không biết tổng giám đốc người ta đứng ở trên cao cả ngày rốt cuộc bận làm gì.
Nếu biết thì cô cũng không phải một nhân viên nhỏ ở bộ phận kinh doanh rồi.
Hứa Phi Tuyết lại lên tiếng: “Tổng giám đốc Tần đang ở trong phòng làm việc, tôi không vào với cô nữa.”
“Vâng.” Giản Ánh Nhu gật đầu.
Đây là lần đầu Giản Ánh Nhu đến phòng làm việc của tổng giám đốc, mặc dù người đàn ông trong đó là chồng cô, nhưng trong lòng cô hơi ngại.
Cô vẫn lịch sự gõ cửa, nghe thấy hai chữ “mời vào” thì mới đẩy cửa đi vào.
Tần Kính Thiên đang gọi điện thoại, thấy cô vào thì nhìn cô một cái, tỏ ý bảo cô đợi một lát.
Tần Kính Thiên lại nói bằng tiếng Anh trong suốt cuộc gọi, anh dùng những từ khá chuyên môn để nói, Giản Ánh Nhu nghe không hiểu.
Cô không kìm được quan sát xung quanh, phong cách trang trí trong phòng làm việc cũng không khác mấy với phong cách của Tần Kính Thiên mà Giản Ánh Nhu biết, đều đơn giản và ngăn nắp sạch sẽ.
Vài phút sau, Tần Kính Thiên gọi điện thoại xong, anh nhìn Giản Ánh Nhu: “Sao không ngồi?”
Theo Giản Ánh Nhu thấy, đây là phòng làm việc của tổng giám đốc, cô thân là một nhân viên nhỏ bé, anh không bảo cô ngồi thì cô nào dám ngồi chứ.
“Anh tìm em có việc gì sao?” Giản Ánh Nhu phớt lờ câu hỏi của anh, tự đưa ra một câu hỏi.
Lẽ nào anh phải có việc mới được tìm cô?
Tần Kính Thiên khẽ nhướng mày, nói :”Tăng ca.”
“Anh bảo em ở đây tăng ca?” Giản Ánh Nhu chỉ vào mình, lại nhấn mạnh: “Em là nhân viên của bộ phận kinh doanh, không phải thư ký của anh.”
“Gấp đôi lương.” Thốt ra ba chữ ngắn gọn, Tần Kính Thiên nhìn cô rồi lại cúi đầu tập trung làm việc.
Gấp đôi lương!
Từ này cực kỳ có sức hút, vì tiền nên Giản Ánh Nhu đồng ý, cười hỏi: “Vậy em có thể làm gì thế?”
“Ở bên anh.” Tần Kính Thiên cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Nghe thấy thế, Giản Ánh Nhu chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, e là lại đỏ lên rồi.
Giọng điệu anh rất mạnh mẽ, nhưng lọt vào tai Giản Ánh Nhu lại khiến cô cảm thấy lòng mình ngọt ngào, cô nói với giọng mà chỉ mình cô mới có thể nghe thấy: “Ồ, vâng.” Giản Ánh Nhu hi vọng có thể có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh anh, hiểu anh hơn, tương lai mới có thể càng ăn ý hơn.
Bây giờ có thể ở bên cạnh anh, còn có thể gấp đôi lương, đây là chuyện tốt một công đôi việc, sao cô lại không muốn được chứ.
Nhưng Tần Kính Thiên thật sự rất bận, bận bịu đến hoàn toàn không có thời gian để ý đến cô, anh nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT