Bình thường vào cuối tuần, Tần Kính Thiên làm việc trong phòng làm việc, còn cô ngồi trên ban công đọc sách.

Mặc dù trông khá buồn tẻ, nhưng Giản Ánh Nhu rất thích kiểu yên tĩnh này, như thể cuộc sống yên bình thật tốt!

Hôm nay đột nhiên Tần Kính Thiên đề nghị ra ngoài đi dạo, có phải là anh muốn xin lỗi chuyện tối hôm qua không?

Mặc kệ có phải hay không, Giản Ánh Nhu coi như anh đang nghĩ như vậy, cô gượng cười nói: "Buổi trưa em có hẹn với một người. Tầm chiều muộn đi ra ngoài cùng anh có được không?"

“Ừ.” Tần Kính Thiên gật đầu không nói nhiều, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh, đột nhiên Giản Ánh Nhu không đành lòng, cô nói thêm: "Em chỉ tới nói chuyện với người đó, sẽ không mất nhiều thời gian."

Cô đã đồng ý hẹn gặp với Giản Ánh Như, nhưng mục đích của cô chỉ đơn giản là hỏi chuyện mẹ cô như thế nào, cũng không muốn nói gì nhiều với Giản Ánh Như.

Tần Kính Thiên quay đầu lại, trong đôi mắt sâu xa hiện lên một tia lấp lánh: "Ăn xong rồi anh sẽ đi cùng em?"

Anh đang dò hỏi và chờ đợi cô trả lời.

Giản Ánh Nhu đến gặp Giản Ánh Như, người đó là kí ức rất đau khổ trong quá khứ của cô, theo lẽ tự nhiên cô không muốn Tần Kính Thiên đi cùng mình.

Tần Kính Thiên chính là hiện tại và tương lai của cô, cô sẽ xử lý sạch sẽ những chuyện quá khứ, không thể kéo anh vào khiến anh nhiễm bẩn được.

Nhưng cô không nỡ từ chối Tần Kính Thiên, cô băn khoăn không biết nên nói thế nào, sau đó cô lại nghe thấy Tần Kính Thiên nói: “Em đi rửa mặt đi, anh ra ngoài đợi em cùng ăn trưa.”

Anh bế theo Đậu Đậu cùng đi ra ngoài phòng khách, đặt Đậu Đậu xuống ghế sô pha, anh nhìn chằm chằm vào nó với ánh mắt như một ngọn đuốc.

"Gâu gâu gâu..." Đậu Đậu rất có linh tính, nó cảm thấy ánh mắt này của Tần Kính Thiên không tốt, bởi vậy nó dùng cách này của mình để chống lại anh.

Nhưng sủa vài tiếng là lại nhỏ đi, người đàn ông này thật đáng sợ, chỉ cần nhìn thôi là hơi thở của anh đã có thể đè ép nó.

Nếu nó có thể nói chuyện, nó muốn nói với mẹ đưa nó rời đi thật xa, bởi nó không muốn chơi đùa với một người đàn ông lạnh lùng như vậy.

Ử ử...

Người đàn ông này thật đáng sợ, tại sao anh lại nhìn nó với ánh mắt kinh khủng như vậy?

Được rồi, nếu không đánh lại được, nó muốn chạy đi tìm mẹ cầu cứu.

Nhưng khi nó vừa chạy đi, Tần Kính Thiên đã vươn tay túm Đậu Đậu trở lại, học dáng vẻ của Giản Ánh Nhu xoa đầu nó nói: "Ngoan."



Ử ử...

Đậu Đậu nằm úp xuống không dám động đậy vì sợ người đàn ông xấu xa đó có thể sẽ vặn cổ mình.

Tần Kính Thiên lại xoa đầu nó, đối với một người ưa sự sạch sẽ như anh, đây là lần đầu tiên anh động vào một con vật nhỏ như vậy.

Anh chấp nhận động vào con vật nhỏ này vì nó là vật nuôi mà Giản Ánh Nhu rất quý trọng, cô còn đối xử với nó như một đứa con bé bỏng.

Trong quãng thời gian sống chung với nhau, anh cũng phát hiện thực ra thú cưng không đáng ghét như anh nghĩ, đôi khi còn khá dễ thương.

Đặc biệt là khi nó làm nũng khiến Giản Ánh Nhu vui.

Nó có thể làm cho Giản Ánh Nhu cười dễ dàng, nhưng một người đàn ông to lớn như anh lại không thể.

Giản Ánh Nhu rửa mặt đi ra ngoài thì chứng kiến cảnh này, Đậu Đậu tủi thân ngồi bên cạnh Tần Kính Thiên còn anh đang nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Lúc đầu cô còn lo lắng Tần Kính Thiên sẽ không chấp nhận Đậu Đậu, nhưng từ quan sát của cô trong khoảng thời gian này, Tần Kính Thiên chỉ là không thích biểu hiện nhưng thực tế anh cũng rất yêu thích Đậu Đậu.

Dù sao Đậu Đậu rất dễ thương, sao có thể có người không yêu thích nó được cơ chứ?

“Đậu Đậu, con đang chơi gì với chú Tần vậy?” Giản Ánh Nhu bước đến gần họ và xoa đầu Đậu Đậu.

Chú Tần?

Tần Kính Thiên vô cùng không hài lòng đối với ba chữ này, anh hơi nhíu mày nói: "Giản Ánh Nhu, anh là chồng em mà."

Cô không biết tại sao đột nhiên anh lại nhấn mạnh vấn đề này, Giản Ánh Nhu ngơ ngác nhìn anh rồi gật đầu: "Em biết chứ."

Vì vậy cô hiểu là anh đang nhấn mạnh đến việc anh làm với cô ngày hôm qua là hợp pháp sao?

Tại sao lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua rồi, còn nói sẽ không nghĩ đến nữa, sẽ tiếp tục cùng nhau sống thật tốt, Giản Ánh Nhu thật muốn tự tát cho mình một cái.

Tần Kính Thiên: "..."

Tần Kính Thiên không nói gì, Giản Ánh Nhu tiến đến ôm Đậu Đậu: "Đi, mẹ đi lấy đồ ăn cho con. Ăn no rồi chúng ta cùng nhau đi mua sắm."

Bữa trưa do thím Trần chuẩn bị, đó là một bữa ăn bình thường nấu ở nhà, nhưng mùi vị không tệ, Giản Ánh Nhu hoàn toàn hài lòng.

Tần Kính Thiên không động đũa nhiều, thỉnh thoảng ánh mắt của anh nhìn đến khuôn mặt Giản Ánh Nhu.

Có nhiều lúc cô khẽ nở một nụ cười, nói chuyện nhẹ nhàng tạo cho người ta có cảm giác bình tĩnh như cánh buồm đang di chuyển, dường như không ai và không điều gì có thể làm trái tim cô xao động.



“Giản Ánh Nhu, lát nữa anh chở em đi.” Sau một hồi lâu chịu đựng, Tần Kính Thiên mới nói ra điều mình muốn nói.

“Ừm, được.” Giản Ánh Nhu đang ăn cơm, cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời một câu.

Bữa tiệc từ thiện tối hôm qua, có thể nói là quy tụ tất cả những người nổi tiếng ở Giang Bắc, nhưng Cố Hoàng Hải lại bị đuổi ra ngoài.

Ngay cả khi giới truyền thông không được mời đến hiện trường, sự việc vẫn nhanh chóng lan truyền trong giới và đến tai Cố Hoàng Hải.

Cũng không hẳn là được truyền đến tai anh ta, mà bởi anh ta đã cho người đi nghe ngóng. Anh ta rất để tâm đến những gì những người khác nghĩ về chuyện của anh ta tối qua.

Sau khi nghe ngóng được, thực đúng là nghe thấy tin xấu, người ta nói rằng anh ta không có phẩm chất, không biết điều và bất lịch sự, điều quan trọng nhất là anh ta đã xúc phạm Leo Qin của Thịnh Thiên.

Tối qua chính là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm qua, Cố Hoàng Hải cảm thấy mất mặt trước nhiều người như vậy.

Trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả một người bình thường cũng không dám để mất mặt huống chi là Cố Hoàng Hải.

Cố Hoàng Hải càng nghĩ càng tức giận, toàn thân giống như một quả cầu lửa có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Hồng Hiệp Phú vội vã chạy vào, vừa chạy vừa hét lên: "Cậu Cố, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi."

Cố Hoàng Hải không hài lòng nói: “Anh sợ cái gì, có thể có chuyện lớn gì chứ?"

Hồng Hiệp Phú chuyển tờ báo buổi sáng của Giang Bắc đến tận tay Cố Hoàng Hải: "Cậu xem này, Diệp thị thực sự muốn rút ra để hợp tác cùng Sáng Tân."

“Diệp thị?” Cố Hoàng Hải cầm tờ báo lên, anh ta liếc nhanh rồi tức giận nói: “Rốt cuộc Diệp Đại Sơn muốn làm gì?”

Cố thị là một trong những công ty hàng đầu ở Kinh Đô, Diệp thị chính là đại diện của miền Nam, theo Cố Hoàng Hải thấy, nếu Thịnh Thiên chọn một đối tác thì rất có khả năng sẽ chọn một trong hai nhà họ.

Trong những năm qua, Cố thị và Diệp thị cùng nhau hợp tác, hai nhà không phải là bạn nhưng họ cũng là quan hệ hợp tác.

Tại sao vào lúc này Diệp Đại Sơn nhất định muốn chuyển hợp tác từ công ty của anh ta sang hợp tác với Sáng Tân, công ty nhỏ đó có năng lực gì?

Chẳng lẽ Diệp Đại Sơn muốn thể hiện sự rộng lượng của mình vào lúc này, để Leo Qin của Thịnh Thiên có thể nhìn thấy và tăng cơ hội hợp tác giữa Thịnh Thiên và Diệp thị?

Vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động của Cố Hoàng Hải vang lên, chỉ cần nghe tiếng chuông này, anh ta biết ngay là ông già nhà mình gọi. Anh ta hít một hơi thật sâu trước khi trả lời: "Bố ..."

"Đồ khốn kiếp, trong thời gian này mày đã làm ra chuyện gì ở Giang Bắc vậy? Đang yên lành mà lại ầm ĩ như vậy? Còn không mau cút về cho bố ngay..."

Cố Hoàng Hải chỉ vừa gọi một tiếng “bố” là đã bị chửi đến máu chó đầy đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play