Giản Ánh Nhu không muốn có bất cứ liên quan nào đến anh ta, vẫn ngồi như cũ không hề di chuyển: “Nhưng tôi không muốn nghe.”
“Em có tin đêm nay tôi sẽ khiến cho Tần Kính Thiên cút ra ngoài không?” Cố Hoàng Hải cười lạnh nói rồi quay người rời đi.
“Anh…” Sự đe dọa của Cố Hoàng Hải khiến cho hô hấp của Giản Ánh Nhu lập tức tán loạn. Vừa nghĩ đến tính cách của Cố Hoàng Hải nói được làm được, cô không dám nghĩ những chuyện mà Cố Hoàng Hải sẽ làm để đối phó với Tần Kính Thiên, cô không dám lấy Tần Kính Thiên ra mạo hiểm nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.
Phòng tiệc nằm trên tầng hai, có một phòng để nghỉ ngơi bên cạnh ban công, ánh sáng có vẻ không tốt lắm. Cố Hoàng Hải đã sớm xem qua nơi này, nên mới đưa Giản Ánh Nhu đến đây.
Giản Ánh Nhu nhìn xung quanh, mặc dù ánh sáng ban công có chút tối, nhưng đôi khi sẽ có người đi ở bên ngoài, có lẽ Cố Hoàng Hải sẽ không dám làm gì, nên đi theo.
Cố Hoàng Hải quay đầu nhìn cô, nhìn cô từ trên xuống dưới nói: “Ánh Nhu, trông em đẹp hơn so với trước đây.”
Tự cho rằng là lời nói cảm động lòng người, nhưng Giản Ánh Nhu nghe lại chỉ toàn thấy buồn nôn.
Cô thực sự muốn quay người rời đi, nhưng lại lo lắng Cố Hoàng Hải sẽ làm gì Tần Kính Thiên. Đành phải trả lời cho có, thậm chí còn không thèm nhìn Cố Hoàng Hải một cái.
Thấy Giản Ánh Nhu thờ ơ, trong lòng Cố Hoàng Hải lại dâng lên lửa giận, không thể không cười lạnh nói: “Chẳng qua Tần Kính Thiên chỉ là một tổng giám đốc nhỏ bé của Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, rất nhiều người có thể đạp anh ta dưới chân. Em đừng thật sự cho rằng, anh ta có thể đưa em tham gia vào bữa tiệc tối, thì anh ta có thể bước vào giai cấp xã hội thượng lưu.”
Từ trước tới nay Giản Ánh Nhu không cảm thấy trở thành người của xã hội thượng lưu tốt như thế nào, cô chỉ muốn sống bình yên lặng lẽ, tránh xa mọi sự toan tính, rời xa sự phản bội, rời xa những kỉ niệm đau đớn, sống cuộc sống bình yên lặng lẽ cùng Tần Kính Thiên.
Nhìn Giản Ánh Nhu không có phản ứng gì, Cố Hoàng Hải nghĩ rằng lời nói của mình đã có tác động đến cô, thế là càng thêm ra sức nói: “Em nên biết, Cố thị tuyên bố không hợp tác cùng với Sáng Tân thì rất nhiều công ty sẽ không sẵn sàng hợp tác với Sáng Tân. Tại sao chứ? Vì Sáng Tân mãi mãi không so được với Cố Thị, Tần Kính Thiên chỉ có thể bị anh giẫm đạp dưới chân.”
Thân phận của Tần Kính Thiên như thế nào Giản Ánh Nhu không quan tâm, cho dù anh ở bên ngoài có thân phận gì, cô chỉ biết Tần Kính Thiên là chồng cô.
Cho dù Cố Hoàng Hải nói đúng, khả năng tài chính của Sáng Tân so với Cố Thị, quả thực chênh lệch không chỉ cách xa vạn dặm, nhưng thì sao?
Trong lòng cô, phẩm chất và học thức của Tần Kính Thiên, Cố Hoàng Hải so với anh quả thực cách xa hơn rất nhiều.
Giản Ánh Nhu vẫn không nói gì, Cố Hoàng Hải cũng nhận thấy cô không phải bị mình tác động, mà vốn dĩ không muốn để ý đến anh ta, anh ta không nắm chặt nắm đấm, cười lạnh nói: “Em có biết chị gái em Giản Ánh Như cũng đến Giang Bắc rồi không, còn có bố của em bảo cô ta đến đây.”
Đột nhiên nghe cái tên mà cô đã cố gắng quên đi, trong lòng Giản Ánh Nhu như thắt chặt lại, vừa đau vừa chát, chuyện cũ không thể khống chế được xuất hiện lởn vởn trước mắt cô.
Cô còn nhớ ngày hôm đó, người đó đã khóc sướt mướt giống như cầu xuống xin cô tha thứ, nói cô ta không nên quan hệ với Cố Hoàng Hải, càng không nên để bố mẹ hai bên phát hiện.
Bố mẹ của nhà họ Cố cùng với bố của cô không nhìn thấy nỗi đau trong lòng Giản Ánh Nhu, lại bảo vệ người đó như ong vỡ tổ.
Bọn họ nói những gì, Giản Ánh Nhu đã không còn nhớ rõ, cô chỉ nhớ một câu mà mẹ Cố nói: “Ánh Như, con đã có thai rồi, dù không quan tâm đến cơ thể thì cũng phải nghĩ đến đứa bé.”
Ngay lúc đó, đầu óc Giản Ánh Nhu mới phản ứng lại, thì ra chị của cô đã có con với chồng chưa cưới của cô.
Cô bất giác siết chặt bản thiết kế áo cưới mới hoàn thành không lâu. Vốn dĩ cô muốn cho Cố Hoàng Hải một bất ngờ, còn chưa đến lúc thì bọn họ lại cho cô một “bất ngờ” lớn.
Sau đó không biết như thế nào, cô trở thành người không biết xấu hổ cướp chồng chưa cưới của chị mình, bị người trên mạng mắng chửi, bị người ta tìm kiếm thông tin khiến cô không dám bước ra khỏi cửa.
“Anh biết, em chắc chắn sẽ không muốn gặp cô ta, nhưng hai người là chị em ruột thịt. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, em không thể không gặp cô ta cả đời này.” Rõ ràng biết đó là nỗi đau trong lòng Giản Ánh Nhu, Cố Hoàng Hải lại hết lần này đến lần khác hung hăng cấu xé vết sẹo của cô.
“Chị? Chị tôi đã chết ba năm trước rồi.” Bọn họ có thể quay lưng với cô làm ra những chuyện như thế, sau đó còn hãm hại cô như vậy. Đối với cô mà nói, những người đó với Giản Nhiên cô đã không còn bất cứ quan hệ nào.
Cô ta không xem cô là em gái, thì tội gì cô phải gọi cô ta là chị?
“Trong lòng em, chị của em đã chết rồi sao?” Cố Hoàng Hải nhìn Giản Ánh Nhu, cười lại: “Vậy còn mẹ em thì sao? Trong lòng em, không phải mẹ em cũng giống như chị em sao?”
Anh ta nói cực kỳ chậm, mỗi một chữ đều giống như cây kim độc, Giản Ánh Nhu chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau, một chữ cũng không thể nói ra.
Cố Hoàng Hải tiếp tục nói: “Sau khi em đi, mẹ em rất buồn, cứ bệnh mãi không thôi, nằm trên giường bệnh ba năm.”
Đột nhiên nghe thấy mẹ nằm trên giường bệnh ba năm, sau đó nghĩ lúc nhỏ mẹ luôn xoa đầu cô nói: “Ánh Nhu nhà ta là người hiểu chuyện nhất, lúc nhỏ giống như chiếc áo bông nhỏ của mẹ, sau này lớn lên nhất định sẽ càng thân thiết.”
Giản Ánh Nhu còn nhớ ba năm trước lúc bản thân bị hãm hại, mẹ cô vừa bất lực vừa đau lòng.
Mẹ cô thật sự đau lòng cho cô, nhưng không có cách nào khác, mẹ cô mềm yếu, không thể làm gì chỉ có thể ngồi khóc thâu đêm.
Mẹ đã từng cầu xin bố đừng ép buộc cô, cũng cầu xin Cố Hoàng Hải bỏ qua chị em hai người, cầu xin nhà họ Cố tha cho Giản Ánh Nhu…
Mặc dù mẹ cô khóc sưng hai mắt, cầu xin đến khàn cả giọng, nhưng không ai có thể giúp.
Giản Ánh Nhu cao chạy xa bay, rời khỏi mớ hỗn độn ở Kinh Đô.
Có lẽ mẹ đã bị bệnh, bởi vì cảm thấy không thể bảo vệ tốt cho con gái, cảm thấy bản thân vô dụng, nên mới như thế.
Giản Ánh Nhu không khóc, nhưng trong lòng đau đến mức rơi lệ. Đó là mẹ cô, cô đau lòng cho mẹ mình, cho dù lúc đó mẹ cô không thể ngăn cản được điều gì, nhưng Giản Ánh Nhu không cách nào trách mẹ cô.
“Em cũng biết nhà họ Giản như thế nào rồi. Mẹ em nằm bệnh viện ba năm, nếu như không có nhà họ Cố chống đỡ, nhà họ Giản em có thể tự chi trả tiền sao?” Cố Hoàng Hải tiếp tục nói, mỗi một từ giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim Giản Ánh Nhu.
Ba năm nay cô đặc biệt không quan tâm chuyện của hai nhà Cố Giản, gần như cắt đứt quan hệ với Kinh Đô, vì vậy mẹ cô bị bệnh cũng không biết.
Giản Ánh Nhu có thể trách bố cô vô tình, cũng có thể là Giản Ánh Như, nhưng không thể nhẫn tâm trách mẹ của mình.
Giản Ánh Nhu cố gắng hết sức để không khóc, cơ thể đang run rẩy nhẹ, Cố Hoàng Hải thừa cơ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Giản Ánh Nhu, đừng buồn, không phải mọi chuyện đã có anh rồi sao? Cho dù thế nào, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em.”
Đột nhiên bị Cố Hoàng Hải ôm lấy, Giản Ánh Nhu giãy giụa đẩy anh ta ra, nhưng anh ta càng ôm cô chặt hơn, nói lời đe dọa: “Ánh Nhu, nếu như em không nghe lời thì mẹ của em phải làm sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT