“Việc của anh cũng là việc của em, em giải quyết cho anh là việc nên làm.” Giản Ánh Như cười dịu dàng, mang đến cho người ta vẻ đẹp mong manh, như thể một cơn gió thổi qua thôi cũng có thể cuốn cô ta đi luôn.
Cố Hoàng Hải đỡ Giản Ánh Như, nở nụ cười nhẹ nhàng và ân cần: “Em đã đến đây rồi thì ở lại đi, đến lúc xong chuyện thì chúng ta cùng về Kinh Đô.”
“Vâng, em nghe anh hết.” Giản Ánh Như khẽ gật đầu.
Cố Hoàng Hải lại nói: “Vậy anh về phòng với em trước.”
Giản Ánh Như lắc đầu: “Chẳng phải anh có việc phải làm à? Anh không cần lo cho em đâu, anh đi làm chuyện của anh trước đi, em tự về phòng là được rồi.”
Giản Ánh Như vừa nói xong, Cố Hoàng Hải đã ôm cô ta rồi hôn mạnh một cái, dịu giọng nói: “Ánh Như, em luôn quan tâm đến người ta như vậy, sao có thể khiến anh không thương em được đây.”
Giản Ánh Như khẽ cười, bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên ngực Cố Hoàng Hải: “Là vợ chưa cưới của anh, quan tâm và giải tỏa lo lắng cho anh là việc em nên làm. Anh đừng chê em nhiều chuyện là được rồi.”
Cố Hoàng Hải không nhịn được lại ôm hôn cô ta: “Anh cho người đưa em lên lầu nghỉ ngơi, sức khỏe em không tốt, đừng chạy lung tung.”
Giản Ánh Như nhìn anh ta, vẻ mặt lưu luyến: “Em muốn nhìn anh đi.”
“Vậy anh đi trước đây, em cũng đi lên sớm đi.” Cố Hoàng Hải lại dặn dò một lượt rồi mới dẫn người rời đi.
Nhìn bóng lưng Cố Hoàng Hải dần đi xa, ý cười trong mắt Giản Ánh Như từ từ biến mất, hai tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm, miệng lẩm bẩm: “Hoàng Hải, em ở bên anh ba năm, vì anh mà sảy thai, nhưng anh lại nhớ mãi không quên cô ta, anh nói em nên làm sao mới tốt đây?”
Thành phố Giang Bắc.
Tại một nhà hàng sang trọng nào đó.
Tần Ngọc Khuê cầm thực đơn tùy tiện liếc mắt một cái, giá của mấy món này không phải đắt bình thường, tốt lắm.
Cô ấy vẫy tay gọi phục vụ đến, bắt đầu gọi từ món đắt nhất, liên tục gọi hơn mười món.
Chung Thành Minh ở bên cạnh vài lần muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Tần Ngọc Khuê biết anh ta muốn nói gì, chẳng qua cũng chỉ là: “Polaris, cô gọi nhiều như vậy làm sao mà ăn hết được, đừng phí tiền. Tiền của cậu chủ cũng không phải trên trời rơi xuống, cô tiết kiệm một chút, nói không chừng lần sau cậu ấy sẽ đồng ý sản xuất một bộ phim cho cô.”
Tần Ngọc Khuê cũng rất hiểu những người bên cạnh, thực ra họ là người Leo cử đến giám sát cô ấy, hoàn toàn không được xem là người của cô ấy.
Anh trai cứng nhắc ở nhà theo dõi cô ấy thì cũng thôi đi, không ngờ những người bên cạnh ai nấy cũng nghe theo lời anh trai cứng nhắc của cô ấy, chuyện này muốn lo, chuyện kia muốn nhúng tay vào, hại cô ấy không có chút tự do nào.
Hơn nữa, ai bảo cô ấy muốn dùng tiền của Leo? Cô ấy chẳng cần dùng tiền của anh, cô ấy vẫn đang giận anh.
Nhớ đến hôm đó Leo tàn nhẫn ném cô ấy vào hồ bơi, suýt chút nữa cô ấy đã chết chìm rồi, cơn giận trong lòng cô ấy không ngừng bốc lên.
Hừ, muốn đấu với cô ấy sao, để xem cô ấy không ầm ĩ cho anh gà bay cho nhảy thì cũng phải khiến anh nhớ kỹ lấy bài học này, về sau không dám bắt nạt cô ấy nữa.
Cô ấy quyết định phải phản kháng, phải trả thù, cho nên cô ấy mới cô ý tung ra mấy tin tồn Leo háo sắc.
Cô ấy muốn khiến mấy cô gái kia tránh xa anh ra, không ai muốn cưới anh nữa, đến khi đó anh sẽ biết anh có cô em gái là cô đây thích anh đáng quý biết nhường nào.
Chỉ là Tần Ngọc Khuê hoàn toàn không ngờ, tùy tiện tung ra vài tin đồn nhảm lại thu hút sự chú ý của Cố Hoàng Hải – cậu cả của Cố thị.
Ấn tượng duy nhất của Tần Ngọc Khuê về Cố Hoàng Hải là một biên kịch tên Cá Mẹ dưới trướng công ty anh ta đạo nhái.
Đạo nhái nội dung của người khác, còn có thể bừng bừng khí thế mà nói đây là bày tỏ sự tôn kính với tác phẩm kinh điển.
Tần Ngọc Khuê từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng thật sự chưa từng thấy ai trơ trẽn đến thế. Quan trọng hơn là công ty giải trí dưới trướng Cố thị chẳng những không xử lý người này mà còn ra sức nâng đỡ.
Con người Tần Ngọc Khuê không muốn nhìn thấy nhất là loại người mặt dày, thế nên cô ấy quyết định lợi dụng cơ hội lần này.
Đang nghĩ ngợi thì người muốn gặp cô ấy đến, đang đi về phía cô ấy.
Nhìn thấy Cố Hoàng Hải mặc bộ vest đen ra vẻ nghiêm túc, Tần Ngọc Khuê thầm khinh bỉ anh ta. Mặc dù trong lòng ghét Cố Hoàng Hải, nhưng không thể thể hiện ra ngoài được, cô ấy cười vẫy tay: “Cậu Cố, bên này.”
Cố Hoàng Hải nhìn sang, kín đáo cau mày. Tần Ngọc Khuê biết, chắc chắn anh ta ghét khuôn mặt này của cô.
Cô thừa nhận khuôn mặt của cô đã được trang điểm kỹ càng, vì lớp phấn quá dày nên lúc cười lên phấn bay ra rơi xuống, trông rất là “đồ sộ”.
Nghĩ xem một cô gái đẹp không đối thủ như cô ấy, nếu không làm bản thân xấu đi đôi chút, bị cậu cả nhà họ Cố không chút tiết tháo thích thì sẽ là nỗi buồn của cô ấy.
“Cô là Polaris?” Cố Hoàng Hải quan sát Tần Ngọc Khuê từ trên xuống dưới, rõ ràng đôi mắt đó không tin Leo Qin của Thịnh Thiên sẽ có gu mặn như vậy. Trên mặt cô gái này ngoài phấn ra thì hoàn toàn không nhìn thấy gì khác, rõ ràng là một tên hề.
Tần Ngọc Khuê cười, đôi mày cong cong: “Là tôi, là tôi, chính là tôi. Sao, gặp được ngôi sao lớn như tôi đây có muốn chụp ảnh chung không?”
Cố Hoàng Hải thầm “hừ” một tiếng, anh ta thật sự không có chút hứng thú nào với “ngôi sao lớn” này. Khoan nói đến thân hình gầy gò, riêng khuôn mặt bôi phấn dày cộm đó thôi đã khiến người ta chán ngán rồi.
Cố Hoàng Hải nói thẳng: “Polaris, chắc thư ký của tôi đã nói với cô mục đích tôi hẹn cô rồi.”
Quả thực khuôn mặt của Tần Ngọc Khuê trang điểm hơi quá, có thể hóa trang đóng vai ma nữ trong phim ma, Cố Hoàng Hải không quay đầu bỏ đi luôn đã xem như rất nhẫn nhịn rồi.
Tần Ngọc Khuê chớp đôi mắt phượng động lòng người: “Lẽ nào không phải vừa ăn vừa nói sao? Tôi đã gọi món xong rồi, anh cũng phải để tôi ăn no rồi mới nói chứ.”
Cố Hoàng Hải nói: “Cô có thể nói tin tức mà tôi muốn cho tôi trước rồi thong thả mà ăn, dù sao thì tôi trả tiền hết.”
“Anh trả tiền sao?” Tần Ngọc Khuê sáp đến, cố ý lắc khuôn mặt đầy phấn ở trước mặt Cố Hoàng Hải: “Cho dù tôi ăn đến chết cũng chẳng ăn được bao nhiêu tiền của anh, anh thế này mà muốn lấy được tin tức từ chỗ tôi sao?”
“Cô có điều kiện gì thì cứ nói.” Cố Hoàng Hải kín đáo lui về sau, mùi phấn trên mặt người phụ nữ này thật sự khiến người ta buồn nôn.
Tần Ngọc Khuê giơ tay ra dấu một con số một: “Anh đưa tôi con số này, anh muốn tin thế nào cũng có hết.”
“Mười vạn?”
“Mười vạn? Anh coi tôi là ăn mày à.” Tần Ngọc Khuê duỗi tay huơ huơ trước mặt Cố Hoàng Hải: “Đây là một trăm vạn.” “Cô ra giá cũng cao quá đấy.” Người nói là Hồng Hiệp Phú đứng phía sau Cố Hoàng Hải.
“Cậu Cố, rốt cuộc anh quyết định hay người đứng phía sau anh mới có quyền quyết định?” Tần Ngọc Khuê là một người gây chuyện thì không sợ chuyện lớn, ngoài Tần Kính Thiên ra thì cô ấy thật sự chưa từng sợ ai.
Nếu có thể hợp tác với Thịnh Thiên, quả thực một trăm vạn nhỏ nhặt này hoàn toàn chẳng là cái thá gì cả, quan trọng là phải xem cô gái này có đưa ra được tin tức hữu ích hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT