Nhìn thấy Mã Quý Tình nhìn chằm chằm mình đầy sự căm ghét, bất giác Giản Ánh Nhu càng nắm chặt Tần Kính Thiên hơn: "Cô nhân viên này, vui lòng giới thiệu giúp tôi một số mẫu khăn quàng cổ kiểu nam."

Mã Quý Tình nghiến răng hận đến mức đứng không nhúc nhích. Thấy vậy, một nhân viên khác vội vàng chạy tới và ngọt ngào nói với Giản Ánh Nhu: "Mua cho bạn trai của cô đúng không ạ? Bạn trai của cô thật đẹp trai!"

Giản Ánh Nhu cười cười, không có ý muốn sửa lời này.

Trong những mẫu khăn do nhân viên bán hàng đưa cho Giản Ánh Nhu xem, cô chọn lấy một chiếc khăn màu trắng nhã nhặn, cảm thấy tông màu và chất liệu này đều đặc biệt phù hợp với Tần Kính Thiên.

“Mang thử xem thế nào nhé?” Giản Ánh Nhu chớp mắt nhìn Tần Kính Thiên với ánh mắt đầy mong đợi.

Tuy Giản Ánh Nhu không biết nhiều về hàng hiệu nhưng cô đủ hiểu rằng quần áo mà Tần Kính Thiên mặc đều là hàng thủ công chất lượng rất cao cấp, cô lo lắng liệu anh có từ chối đeo thử chiếc khăn cô đã chọn.

Giản Ánh Nhu hồi hộp nín thở chờ câu trả lời của Tần Kính Thiên, còn anh không chút suy nghĩ gì đã gật đầu nói: "Được."

Tần Kính Thiên gật đầu đồng ý, sau đó các nhân viên tiến đến muốn giúp anh thử khăn.

Nhưng Giản Ánh Nhu đã cầm lấy chiếc khăn từ nhân viên nói rằng: "Để tôi giúp anh ấy là được."

Giản Ánh Nhu cao khoảng 1,68m, Tần Kính Thiên cao 1,88m, anh cao hơn Giản Ánh Nhu tận hai mươi cm, dù Giản Ánh Nhu đang mang giày cao gót thì cô vẫn thấp hơn nhiều so với anh.

Tần Kính Thiên khẽ cúi đầu xuống để Giản Ánh Nhu quấn khăn cho mình, bởi vậy mà khoảng cách khuôn mặt của hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả ra của cả hai.

Ban đầu Giản Ánh Nhu không có suy nghĩ gì khác, nhưng hơi thở của Tần Kính Thiên vừa chạm vào cổ cô khiến khuôn mặt trắng trẻo của cô không tự chủ được mà ửng hồng.

Đứng cạnh đó là Mã Quý Tình không giấu nổi dáng vẻ ghen ghét, hai mắt cô ta đỏ bừng, nắm chặt tay ở hai bên hông muốn đẩy Giản Ánh Nhu ra khỏi Tần Kính Thiên như lần trước.

Giản Ánh Nhu cũng nhận thấy ánh mắt đầy ghen ghét của Mã Quý Tình, cô thầm nghĩ rằng con người này vẫn không thay đổi, luôn thèm muốn chồng của người khác.

Giản Ánh Nhu cong môi, cô vừa quấn khăn cho Tần Kính Thiên vừa đưa đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên môi anh.

Tần Kính Thiên đứng hình không kịp phản ứng trong giây lát, ngay sau đó Giản Ánh Nhu lùi lại một chút, ngượng ngùng cười hỏi: "Có thích không?"

Cô hỏi anh có thích chiếc khăn không, nhưng dĩ nhiên Tần Kính Thiên hiểu ý thành anh có thích nụ hôn của cô hay không.

“Thích.” Giọng anh âm trầm lại gợi cảm, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng giờ lại hiện ra một nụ cười nhẹ, trông vô cùng ấm áp.



“Vậy thì chúng ta lấy cái này.” Giản Ánh Nhu quay mặt nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Chiếc khăn này có giá 9.999 tệ, dù trước đây có đánh chết cô cũng không dám bỏ tiền ra mua món đồ đắt tiền như vậy. Lần này là vì Tần Kính Thiên nên cô đành phải dốc hết vốn liếng của mình.

Nhân viên bán hàng vô cùng hào hứng khi gặp một khách hàng hào phóng như vậy, thái độ của họ càng trở nên nhiệt tình hơn: "Thưa cô, chiếc khăn này có kiểu tình nhân. Vừa hay cô có muốn chọn một chiếc nữa để thành một cặp không?"

Dù muốn nhưng Giản Ánh Nhu không dám mua thêm, cô vội vàng xua tay: "Thôi, tôi không cần đâu."

Nếu Giản Ánh Nhu mua thêm một cái nữa là lại thêm 9.999 tệ, tức là cô ấy sẽ phải tiêu hơn phân nửa tiền lương của mình trong hai tháng, cô sẽ đau lòng chết mất!

Lúc nghe Giản Ánh Nhu từ chối mua thêm, Tần Kính Thiên nói với nhân viên rằng: "Phiền cô mang chiếc khăn quàng cổ kiểu nữ đó cho vợ tôi xem thử."

Nhân viên bán hàng nghe đến đây đã nhanh chóng mang chiếc khăn quàng cổ kiểu nữ đến: "Hóa ra hai người là vợ chồng. Chiếc khăn này là kiểu tình nhân mà công ty chúng tôi đặc biệt tung ra trong năm nay dành cho các cặp đôi trẻ, những năm trước không có đâu".

Người ta nói nhân viên bán hàng đều là người có kinh nghiệm lâu năm, quả thực điều này không sai chút nào, dù sao khi nói ra những câu bùi tai đều khiến khách hàng nghe xong cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Trước đây Tần Kính Thiên cũng từng mang khăn quàng cổ, nhưng đều là do xưởng của nhà họ Tần tỉ mỉ chế tác ra, đẳng cấp cao hơn gấp nhiều lần so với những nhãn hiệu nổi tiếng chứ đừng nói là so với những sản phẩm thông thường này.

Tần Kính Thiên cầm lấy chiếc khăn từ tay của nhân viên và giúp Giản Ánh Nhu quàng lên, làn da cô trắng trẻo, càng nổi bật lên với chiếc khăn quàng cổ màu lam xám, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.

Xuất phát từ ý muốn đáp lễ nụ hôn vừa nãy của cô, Tần Kính Thiên cũng ghé sát miệng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, sau đó anh nhỏ giọng hỏi: "Em thích không?"

Ban đầu Giản Ánh Nhu khẽ gật đầu, sau đó cô định thần lại mà vội lắc đầu ...

Tần Kính Thiên trông thấy cô như vậy không khỏi buồn cười, anh mỉm cười nói: "Gói cả hai chiếc khăn lại cho chúng tôi."

Giản Ánh Nhu nắm lấy tay anh muốn từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thăm dò đó của anh, cô đành phải chịu thua.

Cùng lắm là bỏ ra hai mươi vạn tệ mua hai cái khăn quàng cổ, hào phóng đổ máu lấy một lần rồi sau đó cố gắng tiết kiệm lại, tiết kiệm khoảng chừng một năm là có thể bù được rồi, cô không thể để anh cảm thấy cô keo kiệt được.

Tần Kính Thiên luôn để trợ lý tự thanh toán mọi lúc mọi nơi, vì vậy anh thường không mang theo những thứ như thẻ hay tiền mặt bên người, đương nhiên anh không ý thức được việc tự mình trả tiền.

Nhìn thấy Giản Ánh Nhu đi ra quầy để quẹt thẻ thanh toán, Tần Kính Thiên vẫn im lặng không phản ứng gì.

Thực ra, việc Tần Kính Thiên không ý thức tự mình thanh toán còn bởi anh đã đưa thẻ tín dụng và thẻ lương hàng tháng của anh cho Giản Ánh Nhu, cô muốn quẹt lúc nào tùy ý.



Sau khi Giản Ánh Nhu quẹt thẻ, Tần Kính Thiên phát hiện ra rằng cô không quẹt thẻ của anh. Đôi mắt anh trầm xuống, quay lưng đi không nhìn cô như thể đang rất tức giận.

Giản Ánh Nhu đang trừng mắt nhìn số tiền lớn trong thẻ ngân hàng của mình cứ vậy mà bị lấy đi, tim cô đau nhói, nên cô không để ý đến cảm xúc lúc đó của Tần Kính Thiên.

Nhưng khi quay đầu nhìn thấy sự ghen ghét và đố kỵ trong đôi mắt của Mã Quý Tình, Giản Ánh Nhu cảm thấy tiêu hai chục ngàn tệ này kể cũng đáng.

“Tần Kính Thiên, chúng ta đi thôi.” Cô chủ động ôm lấy cánh tay Tần Kính Thiên, vừa đi cô vừa nói: “Anh thật sự không biết cô nhân viên bán hàng đó sao?

Tần Kính Thiên trả lời cô một cách điềm tĩnh: "Có rất nhiều người biết anh, nhưng không có nghĩa là anh cũng phải biết tất cả bọn họ."

Giản Ánh Nhu vui mừng ra mặt mà hớn hở nói rằng: "Đúng là một người đàn ông vô tình mà.”

Ngoài miệng cô nói anh vô tình nhưng trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Mã Quý Tình sớm đã muốn nhảy dựng lên để lại gần Tần Kính Thiên, nhưng sau đó anh lại không nhận ra khiến Mã Quý Tình cảm thấy còn khó chịu hơn là thẳng tay tát vào mặt cô ta một cái thật đau.

Quả thật như vậy, Mã Quý Tình hận đến nghiến răng nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nhất là khi nghe Tần Kính Thiên nói hoàn toàn không quen biết cô ta, ngoài việc cảm thấy tức giận, trong lòng cô ta càng không cam tâm.

"Mã Quý Tình, tôi không quan tâm trước đây cô đã gặp chuyện gì. Nhưng cô đã là nhân viên làm việc trong cửa hàng của chúng tôi thì cô phải nhớ rằng khách hàng đến đây đều là thượng đế, đừng làm tôi phải giận lên." Người quản lý của cửa hàng khăn quàng cổ nhìn thấy bộ dạng bực bội của Mã Quý Tình như vậy không nhịn được mà đến nhắc nhở cô ta.

Mã Quý Tình cắn chặt môi không nói gì, mắt cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Giản Ánh Nhu và Tần Kính Thiên, lúc này trong đầu cô ta hiện lên đủ loại ý nghĩ xấu xa.

Một ngày nào đó, nhất định cô ta sẽ tàn nhẫn chà đạp người phụ nữ họ Giản này dưới chân của mình.

Tiếng tăm của Tần Kính Thiên có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong giới kinh doanh, lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh như vậy nên anh không những phải có đầu óc kinh doanh nhạy bén mà còn phải hiểu thấu tâm tư của đối phương.

Vừa rồi anh biết rõ Giản Ánh Nhu cố ý thể hiện tình cảm của mình trước mặt người khác, thậm chí anh còn phối hợp với cô vô cùng ăn ý. Chỉ cần thấy cô vui là anh cũng vui.

Nhưng niềm vui chưa trọn vẹn thì Tần Kính Thiên nhớ đến việc Giản Ánh Nhu không quẹt thẻ của anh.

Anh điềm tĩnh hỏi: "Sao em không quẹt thẻ anh đưa?" Anh nghĩ cô không muốn quẹt thẻ của anh sao?

Đó là hai mươi ngàn tệ đó! Cô thực sự muốn sử dụng thẻ của anh nhưng đây là món quà đầu tiên cô muốn tặng anh, làm sao cô có thể mua nó bằng tiền của anh được chứ?

Giản Ánh Nhu chu môi giải thích rằng: "Bởi vì đây là quà em tặng anh, đương nhiên em phải tự mình bỏ tiền ra mới có thể thể hiện thành ý của mình chứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play