Giản Ánh Nhu bận đến giữa trưa không ăn cơm, ngay cả nước cũng không có thời gian uống. Tần Kính Thiên gọi điện thoại đến, cô cũng lừa gạt nói hai câu đã cúp.

Buổi chiều mệt mỏi không chịu được, là Lâm Tố Uyên giúp cô pha một ly cà phê hòa tan.

Cũng may công sức không phụ lòng người, trước năm giờ chiều, cuối cùng Giản Ánh Nhu đã hoàn thành bản thảo thiết kế sách. Mặc dù không như ý muốn, nhưng cũng có thể không có gì trở ngại.

Chào hỏi với Triệu Linh Phân một tiếng, Giản Ánh Nhu rời khỏi công ty, muốn đến công ty Tinh Huy tìm tổng giám đốc Lưu Chí Nghiệp.

Lúc Giản Ánh Nhu chạy đến, thái độ của tổng giám đốc Lưu đối với Giản Ánh Nhu nhiệt tình hơn trước kia, chẳng những khen cô thiết kế rất tốt, còn lôi kéo cô nói lời dễ nghe.

Lưu Chí Nghiệp chỉ định cô phụ trách dự án này với Tinh Huy đột nhiên thay đổi thái độ khiến Giản Ánh Nhu có chút bận tâm, lo lắng Cố thị đằng sau Lưu Chí Nghiệp.

Nếu như mình thật sự quan trọng trong lòng người kia của Cố thị như vậy thì lúc trước cũng sẽ không xảy ra những chuyện kia. Sau khi nghĩ như thế, trái tim đang treo cao của Giản Ánh Nhu lại buông xuống.

Thật vất vả thoát khỏi chỗ tổng giám đốc Lưu, Giản Ánh Nhu nhận được điện thoại của Lăng Hoài Ngọc gọi tới, bảo cô đi sang phòng làm việc một chuyến.

Giản Ánh Nhu về nhà thay một bộ quần áo, lại đến phòng làm việc, dự định tối nay ở chỗ Lăng Hoài Ngọc không trở lại.

Nhìn thấy Giản Ánh Nhu, Lăng Hoài Ngọc vui vẻ vòng hai vòng: "Ánh Nhu, hôm nay tớ phải nói cho cậu biết một tin tức tốt rất lớn."

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Lăng Hoài Ngọc, trong lòng Giản Ánh Nhu đã đại khái đoán được là chuyện gì rồi, cô nói: "Nhất định là liên quan tới tình hình của anh trai cậu."

Lăng Hoài Ngọc ôm Giản Ánh Nhu hôn một cái, vui mừng nói: "Trình Quân Tâm thuận lợi cầm được học vị bác sĩ, đồng thời thuận lợi thông qua tầng tầng sàng lọc bước vào tập đoàn Thịnh Thiên, tạm thời làm việc ở trụ sở chính của Thịnh Thiên ở Mỹ. Nghe nói ông chủ của Thịnh Thiên là Leo Qin định chuyển trụ sở chính trong nước từ Kinh Đô đến Giang Bắc, có thể Trình Quân Tâm cũng sẽ được điều đến Giang Bắc làm việc."

Nói đến ông chủ nhà họ Tần của tập đoàn Thịnh Thiên, thật là người đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp. Cho dù là xí nghiệp số một số hai trong nước như Cố thị và Diệp thị cũng chưa bằng một phần mười nhà họ Tần.

Nhà họ Tần xuất thân có tiếng, có tiền lại rất khiêm tốn, nhất là ông chủ Leo Qin của thế hệ này, càng khiêm tốn đến mức chưa bao giờ lộ diện trước mặt truyền thông.

Mọi người chỉ biết anh hai mươi hai tuổi chính thức tiếp nhận tất cả công việc của Thịnh Thiên, sau thời gian mấy năm sáng tạo ra thần thoại thương nghiệp rất nhiều người khác cả đời cũng khó có thể hoàn thành.

Thậm chí còn có tin đồn, nói anh không lộ diện trước mặt công chúng là bởi vì cơ thể tàn tật. Cũng có người nói, ông chủ này rất đẹp trai, là anh chàng đẹp trai khó gặp nhất trên thế giới.

Mặc kệ sự thực như thế nào, Giản Ánh Nhu đều không có lòng dạ đi đoán, dù sao đời này cô và tập đoàn Thịnh Thiên cũng không thể có chút liên hệ gì.



Cô nắm chặt tay Lăng Hoài Ngọc vỗ vỗ: "Bạn yêu ơi, tớ không muốn nói nhảm nhiều. Phòng làm việc có chuyện gì tớ sẽ xử lý, cậu cứ yên tâm đi xem tình hình của anh trai đi."

Lăng Hoài Ngọc ôm lấy Giản Ánh Nhu: "Vẫn là cô gái nhà chúng ta hiểu tớ nhất, tớ còn chưa nói gì là cậu đã biết tớ muốn sang Mỹ rồi."

Giản Ánh Nhu liếc mắt: "Cậu còn nói ít sao?"

Lăng Hoài Ngọc cười: "Đi thôi. Tối nay tớ mời."

Giản Ánh Nhu cũng không khách sáo với cô ấy, hai người nói đi là đi, tìm một nhà hàng thịt nướng tương đối nổi tiếng gần đó.

Thời tiết lạnh, cửa hàng lẩu và thịt nướng buôn bán rất hot, nhất là cửa hàng ngon, còn phải xếp hàng mới có thể kịp giờ ăn.

Bên này vừa xếp tới chỗ ngồi xuống còn chưa gọi món ăn là điện thoại của Tần Kính Thiên gọi tới.

Mắt Giản Ánh Nhu nhìn Lăng Hoài Ngọc, lúc này mới đỏ mặt nghe: "Công việc bận rộn xong rồi hả?"

"Ừm." Tần Kính Thiên hừ khe khẽ một tiếng, cũng không có nói gì khác.

Giản Ánh Nhu lè lưỡi, không có lời gì để nói vậy gọi điện thoại làm gì, cô đang muốn nhanh chóng gọi món thịt nướng ăn, không rảnh cùng nhau im lặng với anh đâu.

Lại một lát sau, Giản Ánh Nhu còn không nghe thấy Tần Kính Thiên nói chuyện, cô nói: "Anh còn có gì muốn nói không? Nếu như không thì tôi cúp máy nhé."

Đầu bên kia điện thoại vẫn là im lặng, im lặng hồi lâu mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Kính Thiên: "Chẳng lẽ em không có lời gì muốn nói với tôi sao?"

Giản Ánh Nhu khẽ giật mình, lập tức chân thành nói: "Anh bận rộn công tác phải nhớ ăn cơm. Một mình ở bên ngoài cũng phải chăm sóc mình chu đáo."

Giản Ánh Nhu cảm thấy hẳn một người vợ hiền sẽ nói mấy câu thế này.

Người đàn ông bên kia điện thoại không nói, Giản Ánh Nhu lại nói tiếp: "Vậy không có việc gì thì tôi cúp điện thoại trước."

"Em không có gì khác muốn nói với tôi sao?" Trước khi cô cúp điện thoại, Tần Kính Thiên lại bổ sung một câu.

Giản Ánh Nhu cẩn thận suy nghĩ, nghĩ tới chuyện của Mã Quý Tình, hẳn là anh đang ám chỉ chuyện này, Giản Ánh Nhu nói: "Cảm ơn anh."



Bên kia Tần Kính Thiên không nói, ngay cả tạm biệt còn chưa nói đã trực tiếp cúp điện thoại, lần đầu tiên không lễ phép như thế.

Lăng Hoài Ngọc nhìn Giản Ánh Nhu, nhíu mày: "Giản Ánh Nhu, cậu vừa mới gọi điện thoại với người đàn ông của mình à?"

Giản Ánh Nhu nhìn màn hình điện thoại di động tối xuống, nhẹ gật đầu.

Lăng Hoài Ngọc còn nói: "Mẹ nó, hai người kết hôn cũng đã tầm một tháng. Hai người gọi điện thoại vẫn cứng nhắc thế à? Cậu đừng nói với tớ, hiện tại ngay cả chuyện vợ chồng mà hai người chưa làm đó."

Khuôn mặt Giản Ánh Nhu lập tức đỏ lên.

Cô và Tần Kính Thiên không chỉ chưa làm chuyện vợ chồng, ngay cả nụ hôn chính thức còn chưa có.

Xem như Lăng Hoài Ngọc đã nhìn ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ trán Giản Ánh Nhu: "Giản Ánh Nhu, cậu muốn làm con gái cả đời à? Gả cho người ta rồi cũng không nỡ giao bản thân ra sao?"

Giản Ánh Nhu liếc cô ấy, nhỏ giọng nói: "Không phải tớ không muốn, là cho tới bây giờ anh ấy chưa từng nhắc đến yêu cầu này với tớ."

Lăng Hoài Ngọc vừa uống một ngụm nước đã phun ra khỏi miệng, ngạc nhiên nói: "Cậu đẹp như thần tiên ngủ bên cạnh anh ấy mỗi ngày, thế mà anh ấy chưa từng muốn. Vậy cũng chỉ có hai khả năng, một là anh ấy không được, hai là anh ấy vốn không thích phụ nữ."

Giản Ánh Nhu khoát tay: "Cậu chớ nói nhảm. Đây là anh ấy tôn trọng tớ. Anh ấy từng nói sẽ không bắt buộc tớ làm chuyện không tớ muốn làm."

Lăng Hoài Ngọc nhíu mày nhìn Giản Ánh Nhu, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Cuối cùng thì hai người không muốn, hay là anh ấy không được chứ? Hoặc là anh ấy tìm cậu kết hôn chỉ vì muốn tìm một tấm bia đỡ đạn để che dấu giới tính của mình thôi?"

Giản Ánh Nhu không muốn nói tiếp đề tài này, lập tức chuyển dời lực chú ý của Lăng Hoài Ngọc: "Dọn thức ăn lên, tớ nướng thịt cho cậu ăn."

Lăng Hoài Ngọc cũng không hỏi lại, dù sao đây là việc riêng giữa hai vợ chồng Giản Ánh Nhu, Giản Ánh Nhu không muốn nói, có hỏi cũng không được gì.

Lăng Hoài Ngọc không hỏi, nhưng tâm trạng Giản Ánh Nhu không thể yên tĩnh lại, thậm chí cô suy nghĩ tỉ mỉ tình huống của Tần Kính Thiên trong khoảng thời gian này.

Anh ăn ngon, ngủ ngon, tinh thần tốt, thấy thế nào cũng là một người đàn ông khỏe mạnh, hẳn là không có bệnh. Một người đàn ông cơ thể không có vấn đề, nhìn thấy phụ nữ trần truồng bày ở trước mặt cũng sẽ không nổi lên ý xấu, chẳng lẽ ở trong đó thật sự có chuyện ẩn giấu?

Có thể đúng như Lăng Hoài Ngọc nói, mục đích Tần Kính Thiên tìm cô kết hôn chỉ là tìm một tấm bia đỡ đạn để che đi giới tính của anh?

Lúc trước xem mắt Tần Kính Thiên cũng đã nói, kết hôn chỉ để người khác cho rằng anh là người bình thường, mà không phải bởi vì tình yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play